Chiến đài hoàng kim khổng lồ ầm ầm xuất hiện giữa trời quang, diện tích cực kỳ to lớn, nhìn không thấy đâu là tận cùng.
Phía trên Long Phượng đài bị khuất trong tầng mây, chỉ thấy ánh kim quang lấp lánh, áp lực từ trời cao giáng xuống làm nhiều cường giả hít thở không thông.
Uy áp đó thật sự quá mức cường đại.
Dù uy áp rất lớn nhưng cũng không ngăn được những ánh mắt nóng bỏng hăm hở nhìn lên Long Phượng đài đầy tham lam. Nơi đó trong tin đồn có truyền thừa của Chân Long Chân Phượng, lực hấp dẫn của nó đương nhiên làm cho bất kỳ cường giả Chí Tôn nào cũng cảm thấy điên cuồng.
– Đó là Long Phượng đài?
Mục Trần cũng đang ngẩng nhìn kim đài, hắn nhận thấy máu huyết trong người đang chảy nhanh hơn bao giờ hết, như thôi thúc hắn tiến lên đài để tìm kiếm một thứ cùng nguồn gốc mà thậm chí còn hoàn mỹ hơn.
– Long Phượng đài đã xuất hiện!
Ai đó trong trời đất la lớn, rồi đột ngột vô số những tia sáng từ dưới đất bắn lên trời, hăm hở lao đi lên đài.
Trong số những kẻ đó, có không ít những kẻ không có một chút tinh huyết Long Phượng nào, chẳng hề kiếm được bảo vật để luyện ngụy thể, nhưng Long Phượng đài đã ở ngay trước mặt, thì đương nhiên cũng phải hên xui thử một lần.
Mục Trần thì yên lặng nhìn xem bọn họ đổ xô lên trời, chẳng hành động gì.
Như một quân cờ domino đã ngã, lập tức những người khác cũng thi nhau đằng không lên trời, thậm chí lúc này nếu ai còn lại dưới đất, sẽ thấy kim quang rực rỡ chói sáng của Long Phượng đài hoàn toàn bị cái bóng khổng lồ của đoàn người che lấp mất.
Tốc độ bọn họ cực nhanh, chớp mắt vài cái đã đến sát Long Phượng đài. Bất chợt khi khoảng cách còn ngàn trượng, nháy mắt đó kim quang từ Long Phượng đài bùng nổ.
“Bùm bùm!”
Kim quang lướt qua, vô số người bị bắn trúng lập tức phun máu, như chim gãy cánh rụng xuống đầy trời.
Không ít người bị bắn mạnh đến mức cắm sâu vào mặt đất bên dưới, tạo thành những cái hố sâu hun hút. Nếu ai có sức chịu đựng tốt hoặc tu luyện thân thể chịu đòn cao, thì xem như còn giữ được mạng, nhưng có lẽ nội tạng cũng bị trọng thương.
Kim quang dọn dẹp một hồi, bầu trời trở nên trống trơn, nhưng không phải tất cả đều bị càn quét hết, trong số đó còn lại một vài người bị kim quang quét qua nhưng vẫn an nhiên bay lên trời. Thân thể họ lờ mờ có thể nhìn thấy Long Phượng quang, hẳn nhiên họ đều luyện được ngụy thể, có một chút tinh huyết Long Phượng.
– Chúng ta cũng lên thôi
Mục Trần thấy vậy, mới nói với Thải Tiêu một tiếng, sau đó dẫn trước bay lên trời, như tia sáng hướng thẳng vè Long Phượng đài.
Cùng lúc đó, ở những ngọn núi kia, Phương Nghị, U Minh hoàng tử, Tô Bích Nguyệt… cũng bắt đầu hành động, chẳng hề chần chừ bay lên Long Phượng đài.
Cả một vùng đất đầy những tiếng rên la đau đớn, đám cường giả tiếc nuối nhìn những nhân vật bất phàm bay lên, chỉ đành than khổ. Họ thật sự không có chút cơ hội mơ tới tư cách đặt chân lên Long Phượng đài, chỉ có một chút an ủi chính là Long Phượng đài kia đương nhiên sẽ có một hồi tranh đấu khốc liệt. (LTC: bọn mày chết dí dưới này có thấy quéo gì đâu mà an ủi)
Đó sẽ là tranh đấu cao cấp nhất của giới trẻ Bắc giới!
Mục Trần xông lên gần đến Long Phượng đài, kim quang lập tức bắn tới, uy áp nặng nề phủ xuống người hắn, không khí như ngừng trôi, tạo thành một bức tường vô hình.
Nhưng áp lực đó chỉ khiến hắn cảm thấy chứ không ngăn cản chút nào, kim quang bắn ra từ người hắn, lập tức xóa tan cảm giác bị ngăn trở, giống như cá gặp nước, tốc độ tăng lên, lóe sáng một phát liền xuất hiện trên Long Phượng đài rộng lớn.
Mục Trần đặt chân xuống bình đài, cảm giác lạnh buốt vững chắc, hắn giương mắt nhìn, mặt sàn có vẻ như từ long lân hóa thành, vô kiên bất tồi.
Nhìn lên cao một chút, trên bình đài là một mái vòm hình những đôi cánh lớn trùng trùng xếp cạnh nhau như đang giang ra đón lấy bầu trời. Mỗi tầng cánh kim sắc đều có một bình đài kéo dài lên tận tít trên cao, hút tầm mắt.
Lúc này mọi người lục tục xuất hiện hạ xuống Long Phượng đài, bọn họ ngay khi hiện thân liền tỏ ra phòng bị cảnh giác, không ai đến quá gần với người khác.
Chỉ có Thải Tiêu xuất hiện là đến gần Mục Trần lập tức, ánh mắt lạnh lẽo hằn học luôn chú ý Phương Nghị. Hẳn nhiên gã kia đã bị cô nàng đại tiểu thư căm ghét cực độ.
Phương Nghị hẳn nhiên cũng biết Thải Tiêu đang nhắm vào mình, nhưng hắn chẳng quan tâm, chỉ cẩn thận cảnh giác. Thải Tiêu thần bí nên hắn cũng kha kiêng dè, bị nàng nhắm làm mục tiêu cũng rất ư phiền phức.
Long Phượng đài xuất hiện chừng hơn chục người, ai nấy đều có dao động linh lực cường đại, thực lực phần lớn đều là Chí Tôn tứ phẩm!
Những người này chân chính là đại thiên tài Bắc giới.
Mặc dù có người xuất hiện, nhưng Long Phượng đài mênh mông vẫn hoàn toàn yên tĩnh, chẳng ai nói năng gì, nhưng rõ ràng có một làn sóng ngầm đang lan rộng.
Mục Trần vẫn bình tĩnh như thế, nơi này thiên tài tụ hội, mỗi người đều bất phàm, nhưng hắn và Thải Tiêu liên thủ thì cũng chẳng sợ bất kỳ ai trên này.
Vả lại đã tận mắt chứng kiến khả năng của Thải Tiêu, có lẽ cũng không mấy người dại gì lại chủ động ra tay với họ.
Yên tĩnh vẫn tiếp diễn, khoảng chừng vài phút sau, bề mặt long lân dưới chân đột nhiên sáng lên, thình lình hóa thành một mặt kính hoàng kim cực kỳ to lớn.
Tất cả đều đang giẫm lên mặt kính đó.
Bề mặt Hoàng Kim kính có hào quang kim sắc chảy như dòng nước, hội tụ lại dưới chân mỗi người, rồi bất chợt quấn lên giữ chặt đôi chân của họ. Nháy mắt đó, mọi người đều nhận thấy giống như có một dao động dò xét lướt qua.
“Roẹt!”
Bất ngờ cơ thể của họ bắt đầu tỏa sáng, những chùm sáng mạnh yếu khác nhau, đồng thời mang theo những tiếng rồng gầm phượng hót.
– Nó thẩm tra tinh huyết!
Mọi người bắt đầu đoán ra, Long Phượng đài dường như đang dò xét tinh huyết trong cơ thể họ xem ai mạnh ai yếu, rồi không chừng đó chính là tỷ lệ nhận được truyền thừa Long Phượng.
Mọi người tỏ ra rất quan tâm đến hào quang của người khác.
“Ầm”
Một cột sáng kim sắc bất ngờ bắn lên trời, rộng khoảng mười trượng, hào quang rõ ràng vượt xa tất cả.
Mọi người lập tức nhìn qua, Đinh Tuyên với thân hình hùng tráng cười lớn, tiếng cường oai hùng như sấm, tinh huyết Long Phượng mà hắn luyện hóa được khá đặc biệt.
“Ầm!”
Nhưng hắn còn chưa cười xong, một cột sáng khác lại bắn lên trời cùng tiếng long ngâm dữ dội, Liễu Viêm mặt không đổi sắc hờ hững nhìn Mục Trần.
Long Phượng đài không ít cường giả biến sắc, xem ra Liễu Viêm và Đinh Tuyên đều vượt xa bọn họ.
“Grecccccc!”
Hai tiếng phượng hót lảnh lót, Tô Bích Nguyệt và Hồng Ngư cũng có những cột sáng kim quang rực rỡ có thêm hào quang hình cánh phượng giang rộng, độ cường hoành chỉ mạnh hơn chứ không yếu so với Liễu Viêm và Đinh Tuyên.
Hai nàng luyện ra được Ngụy Phượng thể.
Mọi ánh mắt nhìn về phía Phương Nghị và U Minh hoàng tử, kim quang vẫn còn đang hội tụ, sau đó bùng phát cực kỳ kinh người, trọn vẹn cả trăm trượng!
“Ầm!”
Cột sáng bắn lên càng cao hơn, lên đến 200 trượng vừa to vừa bự, làm cho đám thiên tài sắc mặt khó coi.
– Dao động này e rằng hai người đã luyện ra được Chân Long thể.
Có thằng ngu nào đó xen mồm nói phét. Có lẽ năm nay trận chiến tranh cường cuối cùng sẽ do Phương Nghị vs U Minh hoàng tử.
– Không đúng, sao Mục Trần kia còn chưa phát sáng?
Bỗng có người chú ý Mục Trần, vì hiện tại không có kim quang xuất hiện dưới chân hắn, làm cho người ta ngạc nhiên vô cùng, chẳng lẽ hắn không luyện hóa được tinh huyết Long Phượng? Vậy làm sao hắn có thể đặt chân lên đài?
Nhiều người nghi hoặc nhìn hắn, hắn chỉ nhìn vào dòng kim sắc lưu động dưới chân, đang cảm nhận một dao động lan tỏa từ trong cơ thể, đang làm cho máu huyết của mình sục sôi lên.
Nhiệt trong máu không ngừng tăng cao, cuối cùng nó đã nóng hết mức.
Mục Trần ngửa mặt lên nhắm mắt lại, hai tay giang ra.
Một cột sáng mãnh liệt bắn lên trời, tuy chỉ có trăm trượng, nhưng màu sắc lại bí ẩn bất đồng, một màu ám kim kỳ lạ mà tinh túy, mang theo uy áp vô tận.
“Bụp bụp bụp”
Ngay lúc đó, những cột sáng của tất cả mọi người còn lại trên Long Phượng đài bất ngờ tan vỡ, hóa thành vô số những đốm sáng li ti.
Toàn bộ Long Phượng đài chỉ còn cột sáng ám kim của Mục Trần, sừng sững và rực rỡ.
Cảnh tượng cứ như thần tử gặp quân vương, cúi đầu khuất phục, cho thấy sự khác biệt đẳng cấp của những cột sáng hoàng kim và cột sáng ám kim.
Lúc này mọi người cực kỳ chấn động.