Lúc dao động linh lực ở vị trí Mục Trần tan đi, mọi vật trở nên an tĩnh, mọi ánh mắt đều nhìn về phía hắn.
Những ánh mắt đó đầy kinh ngạc và không tin, cách hắn một kích tất bại vị Chí Tôn tứ phẩm thật sự làm người ta rung động.
Tô Bích Nguyệt và Hồng Ngư đều khẽ chớp mắt, gương mặt tỏ ra khá kinh dị. Hai nàng trước đó có nghe nói về kết quả lưỡng bại câu thương trong trận Mục Trần vs Liễu Viêm, nhưng không chính mắt thấy cũng không tin, lại vì Mục Trần đi cùng cô nương Thải Tiêu có thực lực quá hung mãnh, không khỏi hoài nghi kết quả giao đấu với Liễu Viêm như vậy có hay không do cô nàng kia nhúng tay vào.
Thế nhưng đến lúc tận mắt thấy hắn triển lộ thực lực, rốt cục không thể không thừa nhận gã trai chỉ mới Chí Tôn tam phẩm kia không đơn giản như các nàng nghĩ.
Khó trách dám tranh phong với Liễu Viêm, thì ra thực lực của hắn lại hung mãnh như thế.
Phương Nghị và U Minh hoàng tử thì sắc mặt bình tĩnh hơn, chỉ có điều lúc kim quang chói sáng từ cơ thể Mục Trần phát ra, họ có hơi nheo mắt một chút
Lúc đó họ cảm thấy một áp lực tỏa ra từ hắn, không phải bởi thực lực tạo uy áp, mà do tinh huyết Long Phượng nguyên thủy hơn đã tạo ra thứ đó
Vậy thì chính xác Mục Trần có được nồng dộ tinh huyết Long Phượng cao hơn cả hai.
Phương Nghị thì chẳng hề bất ngờ, vì hắn đã có mặt lúc Mục Trần và Thải Tiêu tìm thấy vị trí Long Phượng Trì siêu cấp lợi hại, lại còn giành được hai khỏa Long Phượng quả đã chín, kết hợp hai thứ lại đủ để bất kỳ ai cũng có thể luyện ra Chân Long thể hoặc Chân Phượng thể.
Phương Nghị đan tay vào nhau, ánh mắt hơi nhắm lại gật gù. Thực lực Mục Trần đúng là không tệ, nhưng vẫn còn xa lắm mới đến độ hắn phải kiêng dè. Chỉ có cô nàng đi cùng với hắn mới thực sự đau đầu…
Mục Trần chỉ yên lặng đứng trên Long Phượng đài, ánh mắt quét ngang, lập tức những cường giả chưa chiếm được chỗ nào lập tức nhìn đi chỗ khác, chẳng còn ai dại dột chọn hắn để vượt ải.
Lúc nãy Mục Trần phô bày thực lực kinh người như thế, kẻ nào còn xem hắn chỉ là một tên Chí Tôn tam phẩm bình thường thì đúng là ngu hết chỗ nói.
Hắn có thể thuận lợi đến được đây, hẳn nhiên không chỉ dựa vào cô gái xinh đẹp quá trớn kia, thực lực bản thân cũng không thể coi thường.
Bọn họ không thể không tìm kiếm mục tiêu khác.
Mục Trần đứng giữa Long Phượng đài, hắn nhìn những Long Phượng đài khác đang nổ ra đại chiến, linh lực bùng phát cùng với Chí Tôn pháp thân to lớn khổng lồ đang giao tranh.
Hiển nhiên để có thể chiếm được Long Phượng đài hòng tiếp tục đăng đỉnh, mọi cường giả đều đỏ mắt tranh đoạt tới cùng.
Cũng may còn đòn dọa nạt chấn nhiếp vừa rồi, nên không còn ai đui mù xông lên bắt nạt hắn, đỡ phiền phức.
Mục Trần đảo mắt một lượt, chuyển hướng nhìn sang những bình đài an tĩnh khác, mơ hồ thấy được những bóng người an tĩnh đứng đó.
Vị trí đó không có ai dám mạo muội kéo tới, vì mọi người biết họ là những thiên tài đỉnh cấp Bắc giới.
Những người này mới có tư cách đoạt lấy Long Phượng đài để tiếp tục đăng đỉnh.
Trong số đó, hắn cũng thấy Liễu Viêm, gã kia sắc mặt lạnh lẽo không rời khỏi hắn, sắc bén như mũi tên muốn đâm thủng người hắn.
Ân oán của hai người đương nhiên không thể hòa giải, chỉ cần nhìn sát khí của Liễu Viêm là biết rõ. Có điều Mục Trần đã luyện được Long Phượng thể, thực lực tăng cường, muốn chiến một trận nữa, thì hắn sẽ cho Liễu Viêm trắng mắt ra, đừng mơ đến kết cục lưỡng bại câu thương như lần trước.
Đối diện với ánh mắt giết người của Liễu Viêm, Mục Trần chỉ hờ hững khinh khỉnh liếc chỗ khác, hướng ánh nhìn về phía Phương Nghị và U Minh hoàng tử.
So với Liễu Viêm, hiển nhiên hai người này càng nên cẩn trọng hơn. Đây là hai kẻ có thể bình an thoát khỏi tay Thải Tiêu, thực lực sâu khôn lường.
Nếu muốn đăng đỉnh Long Phượng đài, cướp lấy Long Phượng truyền thừa, thì hai kẻ đó đương nhiên là hai ngọn núi lớn phải vượt qua.
Trong lúc đó, những trận giao tranh kia đã trở nên ác liệt hơn, độ thảm thiết cũng tăng cao.
Kết quả nhanh chóng xuất hiện, liên tiếp có nhiều người bị đánh bại trọng thương rơi xuống đất từ tít trên trời cao.
Dao động linh lực theo đó cũng yếu dần đi.
Mục Trần đưa mắt quan sát, thấy có 32 tòa Long Phượng đài lơ lửng giữa trời, tất cả đều có chủ nhân.
– Chỉ còn lại 32 người sao?
Mục Trần chép miệng tặc lưỡi. Đủ tư cách leo lên Long Phượng đài có cả trăm thiên tài, vậy mà lúc này hơn phân nửa đã bị bỏ lại.
Mục Trần ngẩng lên nhìn không trung xa xôi, nơi kim quang tràn ngập, mơ hồ nhìn thấy 16 tòa Long Phượng đài lơ lửng. Rõ ràng chỗ đó chỉ còn lại 16 người có thể đứng.
Long Phượng đài mỗi tầng đều bỏ rớt một nửa, tỉ lệ này thật là tàn khốc.
Trong lúc hắn đang cảm thán, những tòa Long Phượng đài ở tầng này đột nhiên tỏa hào quang, vô số vảy rồng lông phượng rung động, dường như có dòng chất lỏng chảy ra từ Long Phượng đài, theo đôi chân đưa vào cơ thể.
– Là tinh huyết Long Phượng?
Cảm nhận năng lượng quen thuộc, Mục Trần trợn mắt giật mình. xem ra đây chính là phần thưởng dành cho top 32 đây mà.
Tinh huyết Long Phượng nơi này khá tinh khiết, với những cường giả khác đương nhiên là của báu trời cho, nhưng với Mục Trần đã từng dùng một khòa Long Phượng quả chín thì chẳng qua như thêu hoa trên gấm.
Kim quang rực sáng trong ánh mắt của bao người hâm một, bọc lấy 32 người trên cao, hồi lâu sau kim quang đột ngột đẩy tất cả xông thẳng lên trời xanh.
Tốc độ kim quang cực nhanh, xuyên thủng hư không, ngay khi 32 con người xuất hiện ở tầng trời cao hơn, kim quang liền tan mất, để họ lơ lửng giữa trời.
Trước mặt 32 con người, là 16 tòa hoàng kim Long Phượng đài.
Chỉ có 16 vị trí, không ai nói nhiều, Phương Nghị, U Minh hoàng tử và các top Long Phượng Lục ung dung trực tiếp lạnh lùng giành lấy một vị trí cho mình.
Mục Trần cũng lắc mình đứng chắn một tòa Long Phượng đài, cảm nhận những ánh mắt đang phóng tới mình, ôm quyền lên tiếng
– Có vị bằng hữu muốn chỉ giáo?
Trên bầu trời, mười mấy người đang ở gần hắn mắt lóe lên, rồi một gã áo xám bay tới, hạ xuống chỗ Mục Trần đang đứng, đao khí sắc bén lan ra, khiến cho không gian bị cắt xé nhiều chỗ.
– Dư Lộ, Phách Đao tông, mong chỉ giáo!
Vài tiếng đơn giản thốt ra, hắn lập tức hành động, đao khí bá đạo ác liệt tung hoành.
Vị cường giả đến từ Phách Đao tông cũng có thực lực xêm xêm Trần Phàm Quỷ Ảnh tông, do đó phần lớn cường giả nhìn thấy hắn ta xông xáo đã biết chênh lệch thực lực hai bên, múa may một hồi hoa chiêu cho đẹp rồi hắn cũng rút lui, ôm quyền không tiếp tục, kết thúc trận khiêu chiến tẻ nhạt này.
Một trận thắng nhảm của Mục Trần.
Thời gian càng trôi đi, Mục Trần càng như thanh bảo kiếm dần tuốt ra khỏi vỏ, sắc bén dần hiện ra rõ ràng, đánh bại Dư Lộ tiến vào top 16, rồi sau đó còn dễ dàng đánh bại một cường giả đến từ một thế lực siêu đỉnh cấp khác, trong ánh mắt thán phục của mọi người tiến vào top 8!
Kết thúc tranh đấu top 8, Mục Trần thở phào, nhìn lên tầng trên Long Phượng đài, nơi đó có bốn tòa Long Phượng Trì nguy nga!
Tay nắm lại, hắn cảm thấy từ đây cường giả sẽ càng mạnh hơn, không ai là cái đèn cạn dầu.
Nhưng đã vất vả tới đây, thì phải lên đỉnh Long Phượng đài tham quan một chuyến. Dù đằng trước có là đối thủ lợi hại như Phương Nghị, U Minh hoàng tử cũng chẳng làm cho Mục Trần sợ hãi.
– Để ta xem thử ai có thể cản bước ta được!
Mục Trần nhếch mép cười, chiến ý bừng lên trong mắt như lửa cháy.
Trên Long Phượng đài, kim quang lại sáng lên, Mục Trần giang tay tận hưởng cảm giác sung sướng khi tinh huyết Long Phượng tinh khiết dũng mãnh đổ vào cơ thể, hòa tan vào máu thịt, mang lại sức mạnh hùng hậu, lan khắp tứ chi bách huyệt.
Kim quang tan đi, Mục Trần mở mắt, sắc thái ác liệt lăng lệ tỏa ra.
Tám người đứng giữa trời, dao động linh lực từ bọn họ tuôn ra bao phủ cả thiên đia. Ở phía dưới kia, vô số người nín thở nhìn tràng cảnh này.
Bọn họ biết, chờ cả nửa ngày, Long Phượng đài đã bước vào tranh đoạt thảm thiết nhất, hoành tráng nhất!
Bát cường chi chiến!