Thải Tiêu rời đi, ánh mắt khán giã vẫn chưa thỏa mãn nhìn theo, dù cho mọi việc đã trở lại bình hòa an ổn, cuối cùng bọn họ cũng đành ôm một bụng rung động với bao nhiêu sự tích bản thân chứng kiến từ Long Phượng Thiên ra tới bên ngoài, đây sẽ là chuyện đồn rùm bem như bão nổi khắp Bắc giới.
Mục Trần không danh không tiếng, sau hôm nay sẽ là thiên tài trẻ tuổi nổi cộm trong Bắc giới được nhiều người chú ý nhất.
Mục Trần thở phào, hành trình Long Phượng Thiên cuối cùng đã kết thúc.
– Vô Tận Hỏa Vực mời ngươi, vậy cũng từ chối được?
Mạn Đà La tỏ ra hơi ngạc nhiên cất tiếng hỏi. Nói gì thì nói Vô Tận Hỏa Vực đương nhiên Đại La Thiên vực không thể nào sánh bằng.
– Nói cho ngươi biết một chuyện, trước khi đặt chân vào Đại La Thiên vực, ta còn từ chối lời mời đến Võ Cảnh nữa kia, có giật mình hai lần không đấy?
Mục Trần cười khúc khích ra vẻ tự hào.
Mạn Đà La tròn mắt kinh ngạc, một tên Chí Tôn tam phẩm nào đó mà nói mấy chuyện này với nàng, ắt hẳn đã bị ăn vả rớt sạch cả răng. Nhưng khi lời này nói ra từ miệng Mục Trần, nàng dù khó tin lại không thể không tin. Bất luận Vô Tận Hỏa Vực hay Võ Cảnh, có mấy nhân vật tầm thường được họ để mắt tới cơ chứ, huống hồ thực lực Mục Trần tính ra cũng kém cỏi tầm thường.
– Vô Tận Hỏa Vực và Võ Cảnh đều là thế lực khổng lồ, dựa vào danh tiếng của họ, con đường ta tu luyện có thể thuận lợi nhiều, nhưng đó không phải thứ ta muốn.
Mục Trần thấy Mạn Đà La thật sự kinh ngạc, hắn mỉm cười.
Mạn Đà La nói thế, thoáng trầm ngâm, ánh mắt nhìn hắn lúc này tỏ ra hứng thú. Một kẻ có tư tưởng an hưởng thái bình, cho dù thiên phú siêu tuyệt, thành tựu cũng chỉ có hạn. Mục Trần lại có cái dũng tự mình bước trên con đường chông gai, đó mới là tâm tính của cường giả chân chính.
– Bây giờ ta miễn cưỡng công nhận, ngươi xứng đáng trở thành chủ nhân của Đại Nhật Bất Diệt thân.
Mạn Đà La tấm tắc.
Mục Trần nhếch mép cười. Khiến Mạn Đà La mở miệng khen như thế, đúng là khiến tiểu nhân như hắn cảm thấy hãnh diện khoái trá.
– Đi nào, cùng ta trở về Đại La Thiên vực, lần này màn trình diễn của ngươi rất khá, giành lấy không ít thể diện cho chúng, Cửu U còn đang đợi ngươi về mở tiệc ăn mừng đấy.
Mạn Đà La cười, chợt nàng nói tiếp:
– Lần này trở về, lễ Phong Vương của Đại La Thiên vực sẽ cử hành, ngươi cần phải xông pha trở thành cường giả Vương cấp thứ mười của Đại La Thiên vực chúng ta.
Mục Trần sững sờ kinh ngạc, trong lòng cảm thấy phức tạp. Khi đặt chân vào Đại La Thiên vực, hắn còn nhìn chư vương với cảm giác thấp bé không với tới họ, thế mà thoắt cái đã có cơ hội đứng ngang hàng với họ. Mặc dù hắn không mấy thích thú với địa vị Vương giả kia, nhưng đây chính là thành quả hắn vượt bao chặng đường gian khó cả năm qua.
– Nhưng thực lực của ta chỉ mới có Chí Tôn tam phẩm, Phong Vương… hay là vội vàng quá?
Mục Trần cũng không hứng chí mừng vui sớm, mà còn vì đề nghị này của Mạn Đà La trở nên lo lắng.
Mạn Đà La nhướng mày, tính cách của hắn nàng cũng rõ, nên phản ứng như vậy cũng không ngoài dự liệu, chỉ nói:
– Phong Vương là vấn đề quan trọng của Đại La Thiên vực ta. Lãnh thổ thế lực mênh mông, thế lực dưới trướng đông đảo, chỉ tính số thành chủ đã hơn cả ngàn, đa số đều chiến công hiển hách, thành tích vang dội, đóng góp công lao lớn xây dựng Đại La Thiên vực. Theo lý mà nói, tân Vương đều chọn ra từ một trong số họ, do vậy nói cho kỹ thì vị trí Thập Vương đó có rất nhiều người muốn giành.
Mục Trần tỏ ra không màng:
– Nếu vậy thì ta cũng nên nhường rồi a.
Bản thân hắn cảm thấy vị trí Thập Vương đối với hắn không tốt đẹp gì, chẳng qua chỉ tăng thêm chút danh vọng cho Cửu U cung, ý nghĩa không nhiều lắm.
– Không được!
Mạn Đà La thẳng thừng bác bỏ.
Mục Trần giật mình rụt cổ, còn tưởng Mạn Đà La nổi giận, nói gì thì nói nàng ta cũng là chúa tể có một không hai của Đại La Thiên vực.
– Lần này Đại La Thiên vực chúng ta nếu không có ngươi, thì danh vọng đủ để phong Vương có hai người. Một là thành chủ thành thị lớn nhất Đại La Thiên vực, Thiên La thành, Tần Chung.
– Thiên La thành, Tần Chung?
Mục Trần lẩm bẩm, cái tên này hắn cũng từng nghe qua, Cửu U có kể về Tần Chung ở Đại La Thiên vực danh vọng địa vị gần sánh với Cửu vương, chỉ có điều thực lực chưa đột phá đến Chí Tôn ngũ phẩm nên chưa thể Phong Vương.
– Người còn lại, là Âm Quỷ tông chủ, Khâu Thái Âm…
– Khâu Thái Âm?
Mục Trần nhíu mày, đây cũng là một nhân vật danh vọng lừng lẫy của Đại La Thiên vực, công lao mở mang bờ cõi cũng không nhỏ.
– Hai người đó đều thích hợp hơn so với ta.
Mục Trần thành thật nói. Dù hắn đã đến Đại La Thiên vực được một năm, danh vọng tăng cao nhanh chóng, nhưng xét về thâm niên vẫn còn kém xa hai vị kia, nếu phong Vương cho hắn, sẽ khiến người ta dị nghị không ít.
– Tần Chung tận tâm tận lực với Đại La Thiên vực, trung thành tuyệt đối. Nếu chỉ phong Vương cho hắn, ta hoàn toàn đồng ý. Thế nhưng Khâu Thái Âm năng lực không kém, lại có dã tâm lớn, theo một số tin tức tình báo của ta, hắn dường như có qua lại bí mật với Huyền Thiên điện.
Mạn Đà La nói tiếp, ánh mắt dường như tỏa ra ánh kiếm sắc lẹm.
Mục Trần giật mình, tin tức như thế này, với tư cách thống lĩnh nhỏ nhoi như hắn đương nhiên ở Đại La Thiên vực không thể biết được.
– Nhưng dù sao cũng chưa phải là tin chính xác, nhiều năm nay chiến công của Khâu Thái Âm cũng không ít, nếu ta bất phân phải trái ra tay với hắn, khó tránh khỏi những kẻ khác sẽ cảm thấy bất mãn.
Mạn Đà La thản nhiên nói.
– Nếu dư dả thời gian, ta dĩ nhiên sẽ từ từ điều tra, nhưng lúc này không có nhiều thời gian lắm.
Mục Trần cau mày nói:
– Là vì… Đại Thú Liệp chiến?
Mạn Đà La gật đầu:
– Trước khi Đại Thú Liệp chiến bắt đầu, Thập Vương phải tập hợp đầy đủ binh lực, tuyệt đối không cho phép một nhân vật nào nảy sinh hai lòng, do vậy đương nhiên Vương giả thứ mười không thể nào dùng người mà ta nghi ngờ.
– Ý của ngươi là?
Mục Trần trầm ngâm nói.
– Phong Vương tế sắp tới, Khâu Thái Âm tất nhiên sẽ thỉnh cầu Phong Vương, ta sẽ bảo Tần Chung ngăn cản hắn, nếu thuận lợi thì mọi thứ diễn ra bình thường. Nhưng nếu Tần Chung thất bại… thì ngươi phải đứng ra cướp lấy địa vị Thập Vương!
Mạn Đà La quắc mắt nghiêm giọng.
Mục Trần đau khổ nhăn mặt:
– Ta biết ngay đâu có chuyện dễ dàng!
Dù hắn chưa từng gặp mặt Khâu Thái Âm, nhưng để có danh vọng cao như thế ở Đại La Thiên vực, đương nhiên không thể nào là kẻ năng lực kém cỏi. Mục Trần phỏng đoán, thực lực người kia hẳn là không yếu hơn U Minh hoàng tử.
Giao đấu này bản thân hắn không chắc có thể thắng được.
– Yên tâm, nếu hoàn thành nhiệm vụ, điều kiện gì ngươi cứ việc đòi hỏi, ta sẽ đáp ứng.
Mạn Đà La mỉm cười dụ khị.
– Thật ư?
Mục Trần bất ngờ sáng mắt lên.
Mạn Đà La gật đầu, nhưng khi thấy nụ cười gian xảo của hắn, bỗng cảm thấy mình như mắc lỡm.
Mục Trần thấy nàng cam đoan, chẳng chút khách khí, lập tức lấy ra một thẻ ngọc đưa cho nàng:
– Nếu ta hoàn thành nhiệm vụ, ngươi hãy ban cho ta những thứ này.
Mạn Đà La nghi hoặc cầm xem, thoáng lướt qua danh sách, nhất thời đứng hình đơ mặt.
Tinh huyết Viễn Cổ Cửu Đầu Xà – 10 giọt.
Tinh huyết Thôn Thiên Tước – 10 giọt.
Tinh huyết Hư Không Thú – 10 giọt.
…
Trên đó ghi chép đến mười loại tinh huyết thần thú, đều là những loại thần thú hung danh vọng khắp Đại Thiên thế giới, đương nhiên tinh huyết của chúng hiếm có cực kỳ và cũng đắt đỏ vô song,
– Ngươi cần nhiều tinh huyết thần thú như vậy, để làm gì?
Mạn Đà La mím môi hỏi lại. Số lượng tinh huyết thần thú quý hiếm cả trăm giọt như thế, dù bảo khố Đại La Thiên vực có lớn, nhất thời cũng khó mà thu gom được.
– Đều có việc dùng cả.
Mục Trần nhún vai. Mười loại tinh huyết thần thú này đều là nguyên liệu cần thiết để hắn tu luyện Long Phượng chân kinh. Lúc hắn nhận được thông tin tu luyện pháp này, nhất thời bản thân cảm thấy tương lai mờ mịt, vì năng lực của hắn nào có thể thu mua những thứ này cơ chứ. May thay Mạn Đà La lại lỡ lời hứa với hắn, thành ra hắn như vớ được cái phao cứu sinh.
– Sao đây? Kiếm được không?
Mục Trần hí hửng nhìn Mạn Đà La.
Mạn Đà La tỏ ra cau có:
– Ngươi đã có chủ ý mưu tính từ trước?
Với tâm cơ như Mục Trần, e rằng khi nàng vừa mới nói ba chữ Phong Vương tế thì hắn đã tìm cách đặt bẫy nàng rồi, lại còn vờ vịt khó khăn
Mục Trần xấu hổ mỉm cười.
– Chỉ cần ngươi giành được địa vị Thập Vương, ta sẽ cho ngươi được lợi một chút. Những thứ này Đại La Thiên vực không có sẵn, nhưng ta sẽ cho người đến những hội đấu giá Bắc giới thu mua cho ngươi. Nhưng…. thất bại cũng đừng có trách ta nặng tay trừng phạt.
Mạn Đà La cũng tỏ ra nguy hiểm không kém.
Dứt lời, nàng lập tức biến mất bỏ đi.
Mục Trần bị một đòn hồi mã thương của Mạn Đà La nhất thời làm cho lạnh gáy rùng mình. Thật là không cho người ta nghỉ ngơi, cái gì mà vừa chấm dứt Long Phượng Thiên, lại bày ra cái Phong Vương tế…
– Hiazza, Mong là thành chủ Tần Chung có thể giải quyết được Khâu Thái Âm.
Mục Trần thở dài, nhanh chóng mở tốc độ trở về