Ong ong!
Bên trong sơn động, từng sợi khói xanh đậm đặc lượn lờ, mà lúc này những làn khói ấy đang dao động mãnh liệt, bởi vì nơi sâu trong hang núi đang phát ra một cỗ hấp lực cường đại trực tiếp đem làn khói xanh biến thành vòng xoáy.
Mà ở trung tâm vòng xoáy, Mục Trần đang lẳng lặng ngồi xếp bằng, thân hình hắn vững như bàn thạch, thân thể hắn giống như một cái động không đáy đang điên cuồng hấp thu từng sợi khói xanh vào trong cơ thể.
Xuy…xuy…
Theo từng đợt khói xanh dũng mãnh tràn vào, cơ thể Mục Trần cũng dần biến đổi thành màu đỏ thẫm, khói trắng bốc lên nghi ngút. Đến khi nghe tiếng “phốc..phốc” thì toàn bộ quần áo trên người hắn đều hóa thành tro tàn, từ từ tiêu tán.
Nhưng dù cho thế nào, Mục Trần trước giờ đều duy trì trạng thái tập trung cao độ, bởi vì lúc này hắn không chỉ tiến nhập sâu vào trạng thái tu luyện, hơn nữa ý niệm của hắn đang trong tình trạng trôi dạt hư không, làm hắn lắm lúc quên đi việc bản thân đang tu luyện, nhưng dù vậy trong đầu hắn không ngừng quan tưởng đến lôi ngục.
Ầm ầm!
Lúc này trong đầu óc Mục Trần đang có sự bất đồng thật lớn, trong phiến hắc vụ tràn ngập vô cùng vô tận, không ngừng có tiếng sấm vang vọng xung quanh.
Xoẹt…
Trong tiếng lôi minh, ngẫu nhiên có lôi điện xoẹt qua trong bóng tối, một cỗ áp lực cuồng bạo tràn ngập tứ phương.
Không biết đã trải qua bao nhiêu lần thất bại, cuối cùng Mục Trần cũng đã quan tưởng ra một phần lôi ngục. Tuy nói chưa đạt được thành công nhưng ít nhất về cơ sở cũng đã hoàn thành.
Khi đã tạo được hình thức ban đầu của lôi ngục, Mục Trần cần phải nắm bắt thời gian đem lôi ngục hoàn toàn hoàn thiện. Nếu lôi ngục đã có cơ sở ban đầu, việc tiếp theo chính là dùng lôi đình rèn luyện ý niệm.
Mục Trần ý niệm vừa động thì đột nhiên lôi vân trong lôi ngục không ngừng gào thét, va chạm với nhau tạo ra tiếng sấm đinh tai nhức óc. Sâu trong đám lôi vân ấy có vật gì đó rất kì dị đang hình thành.
Ầm ầm!
Tiếng sấm ngày càng lớn. Trong lúc đó, một đạo “tia chớp” xé nứt đám lôi vân đang cuồng bạo, sau đó những tia lôi đình ước chừng hơn mười trượng mãnh liệt bắn ra.
Đạo “tia chớp” ấy cực kì quỷ dị, nó cứ như là vô hình vô chất, nhưng lại làm cho người ta cảm giác rõ sự hiện hữu của nó, nó du lãng trong bóng tối lôi ngục, men theo tiếng sấm không ngừng khuếch tán ra xung quanh.
Đạo “tia chớp” ấy chính là U Minh Tâm Ma Lôi!
Trong thời khắc mấu chốt, Mục Trần đã đem U Minh Tâm Ma Lôi dung nhập vào trong lôi ngục, may mắn chính là hắn đã từng luyện hóa qua U Minh Tâm Ma Lôi. Dù sao muốn vẽ hổ mà ngay cả hình dạng của nó cũng không biết thì vẽ như thế nào được. Nếu ngay cả U Minh Tâm Ma Lôi đều chưa từng thấy qua, hơn nữa cũng không biết đặc tính của nó như thế nào, thì căn bản là không có cách nào rèn luyện ý niệm hiệu quả được.
Bất qua chỉ có một đạo U Minh Tâm Ma Lôi hiển nhiên không có cách nào kích hoạt được lôi ngục. Cho nên Mục Trần không ngừng quan tưởng ra U Minh Tâm Ma Lôi dung nhập vào trong lôi ngục.
Nếu đã có ý nghĩ như vậy, Mục Trần cũng không trì hoãn nữa, trực tiếp quan tưởng lại lần nữa, lập tức mảnh hắc ám trong lôi ngục không ngừng vang dội tiếng sấm, từ từ hình thành từng đạo lôi đình vô hình vô chất.
Mà muốn đưa chúng vào trong lôi ngục đúng là một công trình không đơn giản, làm hắn tiêu tốn khá nhiều thời gian, cho nên trong khoảng thời gian này, Mục Trần lâm vào cảnh buồn chán.
Hắn tâm tình bình thản, đem mọi tạp niệm đều vứt bỏ, hết sức chăm chú vào việc quan tưởng U Minh Tâm Ma Lôi, đợi khi ý niệm mỏi mệt thì dừng lại nghỉ ngơi khôi phục, đến khi ý niệm khôi phục xong thì hắn lại tiếp tục công việc của mình.
Lúc này đây thời gian đối với Mục Trần như dừng lại, hắn hoàn toàn không còn cảm nhận được thời gian trôi qua như thế nào nữa, không biết thời gian bên ngoài đã qua bao lâu, hắn chỉ biết không ngừng quan tưởng cho đến khi lôi ngục hoàn toàn hình thành.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không biết đây đã là lần thứ mấy Mục Trần tiến nhập vào không gian hư ảo, có lẽ là ngàn lần, hoặc hơn nữa…
Loại tu luyện này cực kì khô khan, nếu là người ý chí không kiên định có lẽ sớm đã phát điên rồi, nhưng với Mục Trần, những năm này hắn khổ tu rất nhiều nên việc này cũng không làm khó được hắn.
Hắn ổn định tâm thần, cưỡng ép tâm tình buồn chán, hiển nhiên đã thu hoạch được không ít lơi ích, chính là lôi ngục ngày càng được hoàn thiện.
Ầm ầm!
Trong bóng tối, lôi ngục lúc này đã có quy mô cực lớn, trong đó lôi vân tràn ngập khắp nơi, U Minh Tâm Ma Lôi vô hình đang gào thét đầy trời, cảnh tượng ấy như ngày tận thế. Nếu có cảnh tượng đó ở ngoài đời, chỉ sợ ngay cả một vị Địa Chí Tôn cũng không dám ngang nhiên bước vào.
Trải qua không biết bao nhiêu thời gian, rốt cục lôi ngục cũng đã chân chính hoàn thành, cảnh tượng một tòa lôi ngục sừng sững hiện lên, vô cùng cuồng bạo và dữ tợn.
Mục Trần điều khiển ý niệm du động trong lôi ngục, hắn có thể cảm giác được chỉ cần ý niệm của hắn có chút chuyển động thì U Minh Tâm Ma Lôi trong lôi ngục không ngừng phát động công kích vào ý niệm của hắn, tạo thành hiệu quả thiên chuy bách luyện.
Một bước trọng yếu nhất của “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp” rốt cục cũng thành công, nhưng bước tiếp theo cũng quan trọng không kém. Đó là cần phải đem tòa lôi ngục này lưu lại, nếu không một khi ý niệm của hắn rời đi, thì tòa lôi ngục này cũng sẽ tự động tiêu tán, nếu lần sau hắn muốn tu luyện thì phải làm lại từ đầu.
Trải qua sự gian nan để sáng tạo ra lôi ngục, Mục Trần hiển nhiên là không thể nào để chuyện đó xảy ra được, dù sao hắn không thể mỗi lần tu luyện đều phải bỏ ra thời gian và tinh lực để sáng tạo ra một tòa lôi ngục được.
Cho nên hắn cần phải hoàn thành một bước này, trực tiếp đem tòa lôi ngục ấy lưu lại trong đầu, một bước này dựa theo “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp” từng nói, chính là “Hóa ngục”.
Muốn hoàn thành được bước này thật ra cũng không khó lắm. Lôi ngục đã được hình thành bởi ý niêm của Mục Trần, nên chỉ cần ý niệm của hắn tồn tại ở chổ này, thì tòa lôi ngục này cũng sẽ không tiêu tán mất.
Nhưng ý niệm cần phải quay về bản thể, không có khả năng một mực ở chổ này, nếu ý niệm không quay về thì nhục thể sẽ bị hoại tử. Mà phương pháp để giải quyết vấn đề này cũng không khó, chỉ cần chia ra một phần ý niệm lưu lại trong đây, duy trì lôi ngục tồn tại là được
Nếu chỉ bấy nhiêu thôi thì thật quá bình thường. Bất quá “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp” lại có thêm một yêu cầu đặc thù nữa. Đó chính là “ý niệm hạt giống”.
Loại “ý niệm hạt giống” này chính là đem ý niệm của bản thân chia ra phân nửa để tạo thành hạt giống lưu thủ vào trong lôi ngục. Cái loại phương pháp này cũng thật là biến thái, bởi vì chia lìa một ít ý niệm thôi thì bản thân ý niệm đã yếu bớt đi rồi. Mà cái gọi là “ý niệm hạt giống” này lại trực tiếp lấy đi một nửa ý niệm, vậy sẽ làm bản thân tổn hại tới mức nào đây?
Tuy nói biến thái nhưng hiệu quả lại tốt không thể tả nổi, vì cái “hạt giống” kia ở trong lôi ngục thời khắc đều được lôi ngục rèn luyện. Cũng chính là nói một nữa ý niệm của Mục Trần lưu lại được lôi ngục rèn luyện thì càng ngày sẽ càng lớn mạnh.Về lâu về dài không thể nghi ngờ chính là một việc đầu tư phi thường có lợi, chỉ là tốn một ít phách lực mà thôi.
Bất quá đối với Mục Trần mà nói, một ít phách lực không là gì cả, cho nên hắn không chút do dự đem ý niệm bản thân một phân thành hai ngay lập tức.
Ngay lúc ý niệm bị chia lìa, một cơn đau đớn kinh khủng kéo tới trong đầu Mục Trần, trong một thoáng đó hắn thậm chí có chút không thể duy trì trậng thái này, suýt chút nữa đem ý niệm của hắn đánh văng ra khỏi óc rồi, cũng may là nghị lực của hắn cũng không nhỏ, loại đau đớn này hắn vẫn còn chịu đựng được, nếu không thì đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Trong lôi ngục, một nữa ý niệm của Mục Trần đang bị một mảnh lôi vân bao lấy, từ từ ngưng tụ lại.
Ầm ầm!
Bên ngoài lôi vân không ngừng lập lòe, từng đạo lôi vân không ngừng cuốn lấy một nửa ý niệm kia, theo từng đạo lôi đình oanh kích, một đoàn ý niện tiến hành ngưng tụ lại. Sau nhiều lần rèn luyện, rốt cục cũng đã đem một nửa ý niệm ngưng tụ lại thành một hạt châu lớn chừng ngón cái.
“Ý niệm hạt giống” cuối cùng cũng hình thành.
Mục Trần nhìn qua hạt châu vừa được hình thành, âm thầm thở ra một hơi, tâm tình đang treo cao cũng thả lỏng một ít, hắn có thể cảm giác được, thời điểm “ý niệm hạt giống” được hình thành, lôi ngục tựa như có biến hóa, không còn mờ mờ ảo ảo như trước nữa.
“Thành công không?”
Câu hỏi xoẹt qua trong đầu hắn, lập tức tâm thầm khẽ động, ý niệm của hắn thoát khỏi trạng thái trôi dạt trong hư không, từ từ tỉnh lại.
Bên trong Chí Tôn Hải, thân ảnh Mục Trần từ linh lực biến thành, hai mắt nhắm chặt không biết đã qua bao lâu, rốt cục cũng chậm rãi mở ra. Nhưng lúc này trong đầu hắn truyền đến một lượng lớn tin tức, ý niệm của hắn đã lấy lại quyền khống chế thân thể.
“Tu luyện thời gian đã một tháng”
Cảm ứng đến những tin tức kia, trong lòng Mục Trần âm thầm thả lỏng, ý niệm của hắn trong lôi ngục nhưng là đã trải qua mấy năm, không nghĩ tới bên ngoài chỉ mới qua một tháng.
May mắn chính là loại tu luyện buồn tẻ này cuối cùng cũng kết thúc, hắn có thể cảm giác được trong đầu hắn bây giờ nhiều hơn một thứ gì đó, nhưng thứ này lại không phải là thực thể, loại cảm giác này thật là kì diệu.
“Aaaaaaaa!!!!!”
Mục Trần cảm ứng đến thứ trong đầu của hắn, không khỏi kinh hô lên một tiếng, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh dị, bởi hắn phát hiện, khi hắn chia lìa một nữa ý niệm bản thân để hóa thành “ý niệm hạt giống” trong lôi ngục thì ý niệm của hắn bây giờ so với một tháng trước cường đại hơn rất nhiều.
Ý niệm của hắn ngắn ngủi trong một tháng vậy mà đã tịnh tiến lên rất nhiều