Sâu trong vẫn lạc chiến trường
Đây là một mảnh địa vực cuồng bạo làm người ta sợ hãi, bầu trời nơi này đầy tro bụi chìm trong bóng tối, Bão táp linh lực phô thiên cái địa tàn sát bãi, cái loại bão táp linh lực này lướt qua, núi đá hóa thành đất bằng, duy có một ít ngọn núi màu đen kịt có thể thừa nhận được bão táp linh lực, bởi vì mấy ngọn núi này chính là do hàn thiết thuần túy biến thành, độ rắn chắc coi như là bát phẩm chí tôn dốc sức đánh một kích cũng không vỡ.
Cả vùng đất, vực sâu vạn trượng trải rộng, nhìn từ phía trên phảng phất như có con hắc cự long ẩn mình nơi tối tăm sâu thẳm làm cho người cảm thấy từng cơn ớn lạnh.
Gió lạnh từ trong vực sâu gào thét xuất hiện, phảng phất mang theo tiếng khóc thê lương như ma như quỷ, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít bóng dáng phảng phất giống như đồ vật trôi nổi, những thứ kia do thần phách của các cường giả chết đi biến thành, chỉ có điều đã mất đi thần trí, trở thành một loại u hồn tồn tại.
Những vật này, bởi vì hấp thu năng lượng đặc biệt ở vẫn lạc chiến trường, giữ lại một ít thực lực như khi còn sống, lại tràn đầy tính công kích, người tới gần đều gặp phải công kích điên cuồng.
Phiến tử vực này bình thường không phát hiện được một tia sinh cơ.
Vèo…oooo!! (XÍU…UU! nguyên bản thế này đây ).
Bất quá, không khí tĩnh mịch này hôm nay dần bị phá vỡ, chỉ thấy thiên địa mờ tối đột nhiên có một đạo hồng quang vạn trượng cuốn tới, ở trong tia sáng kia là một đại đội nhân mã.
Nhóm nhân mã này, tất nhiên là quân Đại La thiên vực do Thiên Thứu Hoàng dẫn đầu
Tuy nói có Thiên Thứu Hoàng dẫn đường, nhưng đại quân tiến lên lại cực kỳ cẩn thận. Bọn hắn thậm chí không dám bay lên trời mà chỉ có thể hành quân ở dưới mặt đất.
Hơn nữa cứ đi được một đoạn Thiên Thứu Hoàng lại thay đổi lộ tuyến, một ít lộ tuyến thậm chí còn dài hơn, nhưng vừa vặn tránh được khu vực có bão táp linh lực tàn sát bừa bãi.
Ở cái chỗ sâu trong Vẫn Lạc chiến trường này bão táp linh lực so với bên ngoài quả thực kinh khủng không dưới trăm lần, nếu lỡ như lạc vào trong đó, cái đội ngũ đại la thiên vực mênh mông cuồn cuộn sợ rằng sẽ không còn một mống. Lúc đó chỉ còn nước cầu trời, Thiên Thứu Hoàng tự bảo vệ chính mình cũng khó khăn.
Nhưng kể cả có Thiên Thứu Hoàng dẫn đường, bọn hắn cũng không có khả năng tránh được tất cả bão táp linh lực, cũng may Thiên Thứu Hoàng sớm đoán trước, những lúc không thể tránh kịp khi phong bạo xuất hiện.hắn liền dẫn theo mọi người mã trốn vào trong những toàn núi đen.
Ô ô.
Lúc đại quân đang tạm thời tránh bão.Bọn Mục Trần đứng ở cửa sơn động, lúc này trời đất bên ngoài phong bạo linh lực màu xám đã phô thiên cái địa tàn sát bừa bãi tràn đến, làm cho tất cả không gian phía dưới trở nên vặn vẹo.
Mục Trần, Cửu U cùng với chư vương sắc mặt ngưng trọng nhìn ra ngoại giới bão táp linh lực tàn sát bừa bãi. Âm thầm kinh hãi, bởi vì bọn họ cũng là có thể cảm ứng được bão táp linh lực đáng sợ, nếu như bị cuốn vào trong đó, tất nhiên khó thoát khỏi cái chết.
“Cũng may lúc Vực Chủ tìm kiếm Địa Chí Tôn Bí Tàng cũng dò xét ra tuyến đường an toàn bằng không thì lung tung xông tới, lúc này chúng ta sớm đã bị diệt.” Cửu U cảm thán nói.
Bọn hắn ở trong vẫn lạc chiến trường cực khổ chiến đấu, cuối cùng đã đi đến đây, nhưng bây giờ một khi vô ý, sẽ đều là công dã tràng
Mục Trần cũng nhẹ nhàng gật đầu, chỗ sâu vẫn lạc chiến trường này đúng là rất nguy hiểm, khó trách Thiên Thứu Hoàng cẩn thận như thế.
Ánh mắt hắn nhìn ra mảnh thiên địa u ám bên ngoài, hai mắt nhắm lại, có lẽ bởi vì vô số cơ duyên khiến cho ý niệm trở nên cường đại, cảm giác của hắn cũng là trở nên nhạy cảm, cho nên hắn có thể phát giác được, ở giữa thiên địa này, tựa hồ là che dấu không ít chấn động cực kì mờ mịt.
Sức chấn động kia, bên trong lộ ra mùi cực kỳ nguy hiểm, làm cho Mục Trần cũng không dám dò xét nhiều, sợ đưa tới một ít tai nạn, ở địa phương này, không cẩn thận một chút chỉ sợ không kịp trăn trối.
“Trận hạo kiếp thời viễn cổ kia khi ngoại vực tộc xâm lấn Đại Thiên Thế Giới, nơi này chính là một chiến trường to lớn, theo một ít trong cổ tịch ghi lại. Ở chỗ này, các Địa chí tôn và vô số siêu cấp cường giả của Đại Thiên thế giới ngã xuống không dưới số ngón trên hai bàn tay, cái này cũng chưa tính tới cường giả ngoại vực tộc rơi rụng xuống đều có thể so với địa Chí Tôn.”, Thiên Thứu Hoàng nụ cười nhạt nhòa nói.
Bọn người Mục Trần nghe được âm thầm tắc luỡi, số lượng địa Chí Tôn cỡ này, đem tất cả đấy cường giả đỉnh cao bắc giới cộng cũng không đủ, bởi vậy có thể thấy được trận hạo kiếp thời viễn cổ kia, đến tột cùng là kinh khủng bực nào quy mô, đúng thật là chấn động toàn bộ Đại Thiên Thế Giới.
“Thiên Thứu Hoàng đại nhân, chúng ta còn bao lâu đến nơi”
Tu La Vương nhìn về phía Thiên Thứu Hoàng, mở miệng hỏi.
“Dựa theo loại tốc độ này, cần phải hai ngày.” Thiên Thứu Hoàng đáp, nếu là hắn một mình mà nói…, tốc độ tự nhiên có thể nhanh trước mấy lần
“Mặt khác, chạy loạn bên trong này, nếu như phát giác được một ít không gian ba động khác thường, không nên đi dẫn động, Tại đây cường giả rơi rụng quá nhiều, mà những cường giả này phần lớn trước lúc vẫn lạc, đều giấu bản thân vào trong khe hở không gian, tuy thần trí bọn hắn tiêu tán, Nhưng bởi vì vẫn lạc chiến trường có nguồn năng lượng kỳ lạ có thể giữ lại thân thể, hơn nữa có được một ít thực lực khi còn sống, nếu như bị bừng tỉnh, sẽ gặp đâu đánh đó.” Thiên Thứu Hoàng nhắc nhở.
“Khi trước lúc ta và Linh Đồng Hoàng đang ra tay dò xét, lỡ tay đánh thức một đạo vong hồn, mặc dù bọn ta hai người liên thủ, cũng là chỉ có thể miễn cưỡng đẩy lui.”
“Vâng!”
Mọi người nghe vậy, trong lòng cũng là hơi rét, Thiên Thứu Hoàng cùng Linh Đồng Hoàng liên thủ chỉ có thể tự bảo vệ mình, cái vong hồn kia khi còn sống, thực lực chỉ sợ ít nhất là cửu phẩm Chí Tôn, thậm chí có thể đã nữa bước tiến vào địa Chí Tôn, vẫn lạc chiến trường này, thật sự là nguy cơ trùng điệp.
…
Đại quân trong lòng núi cùng đợi bão táp linh lực tán đi, lúc này lại lần nữa lên đường,
Bất quá tuy nói đi đường chậm chạp gian nan, nhưng chung quy xem như hữu kinh vô hiểm, đợi ngày thứ hai chấm dứt. Đại quân từ từng tòa núi đen cao vút trong mây xuyên thẳng qua mà qua, lại nói tiếp, bọn hắn bị một màn trước mắt hung hăng rung động.
Sau những tòa núi đen, bão táp linh lực đột ngột biến mất không còn thấy gì nữa thậm chí là linh lực ở chỗ này phảng phất đều là thay đổi được an tĩnh dị thường.
Làm cho bọn Mục Trần rung động, thực sự không phải là nơi yên tĩnh này, mà là phía trước, Không gian giống như bị một lực lượng kinh khủng nghiền nát.Từng khe hở tối tăm giống như những cái miệng rộng dữ tợn, ở giữa thiên địa ngọ nguậy.
Ánh mắt nhìn xuyên qua khe hở màu đen, trong đó có ít ánh sáng mờ nhạt, Mục Trần tựa hồ nhìn thấy một tòa đại điện như kim tự tháp màu đen vô cùng vô tận. Lẳng lặng phiêu phù ở sâu trong cái không gian bị nghiền nát kia
Tòa kim tự tháp đen này khổng lồ không thể hình dung được, so với nó bọn Mục trần cơ hồ giống như hạt bụi. Một loại rung động bao trùm lên khiến cho được vô số người tê cả da đầu.
“Tòa kim tự tháp màu đen này, là Địa Chí Tôn Bí Tàng mà chúng ta phát hiện ra!.”
Thiên Thứu Hoàng cũng có chút cảm thán nhìn về phía không gian bị nghiền nát, nói: ” không gian nơi này, thời viễn cổ hẳn là bị sóng linh lực khủng bố xé rách, dựa theo suy đoán của chúng ta, tại đây có một thượng vị địa chí tôn vẫn lạc.”
“Thượng vị địa Chí Tôn?”
Bọn mục Trần hít một hơi lạnh, Mạn Đà La vực chủ bọn họ cũng chỉ mới là hạ vị địa chí tôn, so với thượng vị địa Chí Tôn còn kém một cấp bậc, đương nhiên bên trong bắc giới, tựa hồ đều không có, nói cách khác bắc giới vốn cân bằng như vậy, một thượng vị địa Chí Tôn đủ để thay đổi kết cục,
( lão tác giả cứ thích chém. sau này mà có đánh ở bắc giới thế nào địa chí tôn lại chẵng mò ra cả lũ ^.^ )
“Các ngươi đã đến.”
Lúc bọn Mục Trần đang chấn kinh vì không gian nghiền nát và tòa kim tự tháp kia, không gian phía trước bọn hắn cũng hơi nổi sóng gió lên, ngay sau đó một giọng nói non nớt mà quen thuộc vang lên, chỉ thấy chỗ không gian kia vặn vẹo, 3 đạo thân ảnh hiện ra, đi đầu là một thân hình xinh xắn lanh lợi, đương nhiên đó là Vực Chủ đại la thiên vực Mạn Đà La, ở sau lưng Thụy Hoàng cùng Linh Đồng Hoàng theo sát.
“Bái kiến Vực Chủ!”
Mạn Đà La vừa hiện thân, chư vương liền vội vàng hành lễ, ở phía sau, quân đội cũng quỳ sát xuống.
Mạn Đà La quơ quơ bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng, sau đó này một đôi mắt vàng óng nhìn về phía Mục Trần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi hiện ra kinh ngạc, cười nói: “Ngươi trở thành chiến trận sư?”
Mục Trần cũng là cười gật gật đầu.
“Ha ha, Mục Trần không chỉ trở thành chiến trận sư, hơn nữa chiến trận sư của U Minh Cung cũng bại ở trong tay của hắn, Đại Thú Liệp Chiến lần này công lao của hắn không nhỏ.” Một bên Thiên Thứu Hoàng cười cười, rồi sau đó đem biểu hiện của Mục Trần tại Đại Thú Liệp Chiến nói một lần.
“Hả?” nghe xong lời Thiên Thứu Hoàng nói…, Mạn Đà La, Thụy Hoàng, Linh Đồng Hoàng ba người họ hơi kinh ngạc mà bắt đầu nghĩ đến không ngờ tới thực lực Mục Trần trong chư vương cũng không tính là nổi bật, vậy mà tại lần này Đại Thú Liệp Chiến lại tỏa sáng
“Vẫn lạc nguyên đan gom góp đã đủ chưa?” Mạn Đà La cười tươi, hiển nhiên đối Mục Trần cực kỳ vui mừng và thoả mãn.
“Tổng cộng hơn 40 vạn vẫn lạc nguyên đan đều ở đây.” Thiên Thứu Hoàng vung tay áo lên, một đạo càn khôn khuyến bay về phía Mạn Đồ La.
Mạn Đồ La tiếp nhận, có chút cảm ứng, nụ cười trên mặt trở nên thêm nồng đậm, rồi sau đó nàng quay đầu, mắt to vàng óng nhìn về phía từng đạo khe hở hắc ám, thở ra một hơi, nói: “Vậy kế tiếp chúng ta có thể phá phong ấn rồi.”
Bọn Mục Trần nhìn theo Mạn Đà La, lúc này bọn hắn mới phát hiện, ở cái khe hắc am đằng kia phảng phất có từng đạo phù văn cổ xưa hiển hiện, những phù văn kia tạo thành lá chắn, phủ kín không gian nghiền nát ở trong đó.
“Hả?”
Mục Trần chằm chằm vào những phù văn cổ xưa, trong lúc đó tâm thần hắn khẽ động, bởi vì hắn cảm giác được, Tầm linh bàn vào lúc này trở nên nóng bỏng lên. Loại biến hóa này khiến cho ánh mắt Mục Trần đột nhiên ngưng trọng, chợt tim đập nhanh hơn, bởi vì hắn đột nhiên nhớ lại vị Tiêu Thanh Vân tiền bối kia từng nói, cái Tầm Linh bàn sẽ chỉ dẫn của hắn tìm đến di tích của Đệ Tứ điện chủ.
Nói cách khác, Hắc ám kim tự tháp trong cái không gian bị nghiền nát kia, chính là của Đệ Tứ điện chủ viễn cổ thiên cung kia lưu lại?!