Bên ngoài Luyện Thể Tháp.
Màn sáng lơ lửng bên trên Luyện Thể Tháp, vào lúc này một đạo quang điểm đột nhiên lóe sáng và dùng một loại tốc độ khủng khiếp đi về phía trước, vài phút đồng hồ sau là tiếp cận lối thông bình chướng tầng thứ ba.
Trước màn sáng, lúc này tất cả cường giả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn theo đạo quang điểm. Thật lâu họ mới từ từ phục hồi tinh lại thần trước biến cố bộc phát này. Tiếp sau đó liền có tiếng kinh hô hốt hoảng truyền ra.
“Cái này… Đã xảy ra chuyện gì? Tên Mục Trần… hắn đã làm gì mà ở trong đó mà có thể thi triển tốc độ nhanh đến như vậy!”
“Tốc độ thật đáng sợ! Đã vượt qua tất cả mọi người trước đó. Trời ạ! Hắn đã đến lối thông bình chướng tầng thứ ba rồi!”
“Ahhh, tốc độ này!”
“…”
Thanh âm ẩn chứa sự khó tin liên tiếp phát ra, cường giả các tộc đều hiện lên vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm. Hiển nhiên ai cũng không nghĩ tới Mục Trần lúc trước biểu hiện đường như buông bỏ vậy mà vào lúc này đột nhiên bộc phát.
Mấy người Thiên Bằng tộc cũng là vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào màn sáng. Đặc biệt là Liễu Thanh trên gương mặt là nụ cười đắc ý vào lúc này liền cứng lại. Ánh mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào một đạo quang điểm sáng chói, bộ dáng nàng như là hận không thể ăn tươi nuốt sống Mục Trần.
“Hỗn đản! Điều này sao có thể?!”
Trong lòng Liễu Thanh giận dử điên tiết khuôn mặt tái nhợt chợt cắn răng hung hăng nói: “Tên này nhất định là sử dụng loại bí pháp gì đó tuyệt đối không cách nào kéo dài được lâu. Nếu hắn muốn dựa vào bí pháp này để xông qua lối thông bình chướng tầng thứ ba tuyệt đối không có khả năng!”
Nhưng tiếng nói nàng vừa dứt chung quanh lại lần nữa vang vọng tiếng kinh hô.
“Hắn xông vào lối thông bình chướng tầng thứ ba rồi!”
“Thật đáng sợ, tốc độ của hắn vẫn như trước!”
” Đối với hắn bình chướng này dường như không phát ra nổi nửa điểm ngăn trở sao?”
Trên Màn sáng có một đạo quang điểm sáng chói vọt vào lối thông bình chướng tầng thứ ba. Hơn nữa càng làm cho mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là tốc độ của nó vẫn không có dấu chậm lại mà ngược lại càng lúc càng nhanh!
Hào khí bên ngoài Luyện Thể Tháp như muốn đông cứng lại.
Cái miệng nhỏ nhắn đôi môi hồng nhuận phơn phớt của Liễu Thanh có chút mở ra. Giống như là muốn nói cái gì đó nhưng lời nói này đã đến yết hầu rốt cuộc lại không phun ra, chỉ là lộ ra bộ dáng buồn cười đôi mắt trợn tròn đặc biệt.
Một màn diễn ra trước mắt làm cho bọn họ khó mà tin được. Nhưng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận sự việc có chút tàn khốc này…
…
Chỗ sâu nhất bên trong tầng thứ ba Luyện Thể Tháp.
Không gian tại đây lộ ra cực kỳ ám trầm tạo thành từng mảnh tầng tầng lớp lớp Lôi Vân màu đen. Như cả thiên không đều bị che đậy chặt chẽ bởi từng đạo Lôi Đình cực lớn giống như Giao Long xé rách phía chân trời. Lôi uy đáng sợ làm cho cả Thiên Địa đều run rẩy.
Tại phiến thiên địa này Lôi Đình tàn sát không gian bừa bãi. Mấy đạo nhân ảnh lăng không mà đứng Linh quang bàng bạc từ trong cơ thể của bọn họ phát ra không ngừng đem những đạo Lôi Đình bổ xuống đều đánh cho xơ xác.
Bọn Tông Đằng, Hàn Sơn, Mặc Phong đứng ở phía trước nhất. Ánh mắt của bọn hắn đều ngưng tụ tại phía trước mặt.
Tại đó, Lôi Vân như hội tụ thành một mảnh Vân Đài khổng lồ ước chừng mấy vạn trượng. Phía sau Vân Đài không gian hiện ra như bị nghiền nát. Nhưng lại có thể nhìn thấy trong đó có thêm vô số đạo hào quang tựa như lưu tinh phô thiên cái địa xẹt qua.
Bọn Tông Đằng nhìn qua những hào quang lưu tinh kia. Nhưng ánh mắt ngưng tụ lại bởi vì bọn họ đều là có thể cảm giác được trong những hào quang lưu tinh kia lại có thêm những giọt chất lỏng do Lôi Quang hội tụ lóe ra.
Từ đó phát ra một cỗ lực lượng cực đoan tinh thuần cuồng bạo.
“Cái đó là… Lôi tủy?”
Bọn Tông Đằng trên khuôn mặt cùng lúc dâng lên một vẻ tham lam. Cái gọi là lôi tủy chính là Lôi Đình Chi Lực trong thiên địa ngưng luyện đến trình độ nào đó mới có thể sinh ra chi vật. Có thể tẩy tủy phạt cốt tinh luyện thân thể một cách thần hiệu. Giá trị chỉ có hơn chứ không kém so với Huyết Linh Nê.
Bọn người Tông Đằng ánh mắt tham lam dần dần thu hồi. Những lôi tủy kia ở phía sau Lôi Vân đài. Hiển nhiên muốn đạt được những lôi tủy này thì phải thông qua được ải này.
Mà tòa Lôi Vân đài này là lối thông bình chướng tầng thứ tư.
Chỉ có cách tại đây xông qua mới có thể tiến vào tầng thứ tư Luyện Thể Tháp!
Tông Đằng phóng tầm mắt của mình nhìn về phía sau tòa Lôi Vân đài. Tại đó có năm đạo Lôi Quang bồ đoàn lóe ra hào quang ước chừng to hơn một trượng. Trông thấy năm đạo Lôi Quang bồ đoàn này ánh mắt của bọn hắn đều lóe lên.
Bởi vì bọn họ đều hiểu năm đạo Lôi Quang bồ đoàn kia là đại biểu cho số danh ngạch có thể tiến vào tầng thứ tư.
Có thể nói tại đây trên tòa Lôi Vân đài sẽ trực tiếp đem loại bỏ gần một nửa số lượng người tiến vào.
Cái tỉ lệ đào thải này hiển nhiên là tàn khốc.
Bất quá đối với việc này bọn người Tông Đằng, Hàn Sơn, Mặc Phong thần sắc lạnh nhạt, im lặng không nôn nóng ngược lại là có thêm một cỗ tự tin, hiển nhiên bọn hắn đối với bản thân mình đều có sự tin tưởng tuyệt đối. Năm cái danh ngạch kia tất nhiên sẽ có phần bọn hắn.
Hưu! Hưu!
Lúc bọn người Tông Đằng lẳng lặng đứng đợi thời gian trôi. Ở xa phía sau thỉnh thoảng có tiếng xé gió truyền đến. Từng đạo thân ảnh hơi thở có vẻ chật vật theo thời gian dần trôi qua cũng dần lao đến.
Tuy tốc độ thiên kiêu các tộc có chậm hơn bọn người Tông Đằng. Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy năm đạo Lôi Quang bồ đoàn phía sau Lôi Vân đài đồng tử đều là co rụt lại. Chợt thần sắc trở nên ngưng trọng rất nhiều.
Hiển nhiên bọn họ đều hiểu được muốn đạt được một trong năm đạo Lôi Quang bồ đoàn thì họ phải đối mặt bao nhiêu khó khăn.
Trong thiên địa Lôi Đình tàn sát bừa bãi từng đạo thân ảnh lăng không mà đứng, khoảng cách giữa bọn họ đều được kéo giãn hiển nhiên cũng là để đề phòng lẫn nhau.
Hai mắt khép hờ Tông Đằng vào lúc này hé mở ra. Nhìn thoáng qua số người nơi đây chợt khóe miệng hơi nhấc lên. Số người xuất hiện tại nơi đây như hắn dự kiến cũng chỉ có chín người.
Xem ra cái tên Mục Trần đến từ tộc Cửu U Tước rõ ràng là bị bỏ lại phía sau rồi.
Chợt hắn lắc đầu rồi nhẹ giọng tự nói:”Thật là trò cười cho thiên hạ.”
Hắn không hề có ý định chú ý qua nhiều loại người thất bại này. Ánh mắt hắn nhìn quét qua phía những người khác cười mỉm nói: “Chư vị, thời gian đã không còn nhiều chúng ta hãy cùng tiến vào tòa lôi đài này. Tiếp theo ai có thể đắc thủ phải dựa vào thủ đoạn bản thân a.”
Ở đằng kia xa xa, Hàn Sơn, Từ Côn bọn người sắc mặt hờ hững gật đầu.
Chỉ có Mặc Phong khẽ cau mày nhìn thoáng ra xa xôi phía sau chợt khẽ thở dài một hơi. Nếu lúc này Mục Trần không xuất hiện kịp thời sẽ bị trực tiếp đào thải.
Tông Đằng nhìn thấy tất cả mọi người đều không có ý kiến gì liền cười rồi giẫm chận một cái dẫn đầu mà lên. Bất quá ngay tại lúc hắn sắp sửa hướng về tòa Lôi Vân đài. Thần sắc của hắn đột nhiên biến đổi mãnh liệt quay đầu lại thần sắc kinh nghi nhìn về nơi xa xôi phía sau.
Cùng thời điểm này bọn người Hàn Sơn, Mặc Phong ánh mắt cũng ngưng tụ. Bởi vì tại thời khắc này bọn họ đều là đã nhận ra một cỗ cực đoan Linh lực chấn động kinh người ở đằng kia phía sau đang truyền đến.
“Vẫn còn người tiến đến?!” Phát giác được loại chấn động này mọi người đều cả kinh. Chợt ánh mắt thoáng nhìn nhau sau đó trong lòng hơi chấn động.
“Là cái tên Mục Trần! Vậy mà ở thời điểm này Hắn lại chạy đến!”
Trên khuôn mặt hờ hững của Hàn Sơn vào lúc này có chút động dung. Hắn nhìn ra xa xôi phía sau thanh âm trầm thấp nói: “Tốc độ nhanh thật chẳng lẽ hắn không sợ Lôi Đình nơi đây sao?”
Hiển nhiên hắn cũng phát giác được đạo chấn động Linh lực kia quả thực là đang xông thẳng đến đây với tốc độ cực nhanh. Hoàn toàn không lo lắng bị Lôi Đình đánh chết.
Ầm ầm!
Ở nơi này mấy vị thiên kiêu trong nội tâm chấn động. Phía sau tiếng sấm càng lúc càng cuồng bạo. Ngắn ngủn mấy chục tức thời gian mọi người nhìn thấy một đạo kim quang lờ mờ xé rách Thiên Địa đang gào thét mà đến.
Từng đạo Lôi Đình từ trên trời giáng xuống nhưng khi đánh lên đạo bóng người kim quang kia chỉ làm cho thân thể hắn run lên. Mà tốc độ hắn lại không chút nào suy giảm.
Hưu!
Kim quang lập lòe gian cuối cùng cũng là xuất hiện ở bên ngoài tòa lôi đài. Ở nơi đây mọi ánh mắt nhìn chăm chú vào đạo kim quang. Khi đạo kim quang dần tiêu tán hết một đạo thân ảnh trẻ tuổi xuất hiện.
Kim quang tán đi Mục Trần lăng không mà đứng. Sau đó hắn nhìn về phía những người đang lăng không tại nơi đây mỉm cười nói: “Chư vị đã đợi lâu.”
Thân hình thon dài của hắn lúc này làn da có kim quang lưu chuyển chân đạp kim quang. Nhưng lúc Mục Trần quay cặp mắt chứa Phong Lôi về phía họ. Dù là cường giả cấp bậc như Tông Đằng, Hàn Sơn, ánh mắt đều ngưng trọng. Hiển nhiên là vì trên người hắn họ đã nhận ra một cỗ khí tức nguy hiểm như có như không.
“Người này so về trước kia dường như mạnh lên ah?!” Tông Đằng sắc mặt không đổi nhưng hai bàn tay lại nhịn không được nắm chặt. Hắn có thể phát giác được hiện tại Mục Trần tựa hồ so với trước có chút khác biệt.
Hàn Sơn ngược lại là liếc nhìn Mục Trần thật sâu, rồi sau đó ánh mắt nhìn quét ra, nói: ” Người đều đã đến đông đủ vậy thì bắt đầu a. Về phần ai có thể đi vào tầng thứ tư phải xem năng lực bản thân mình tới đâu rồi.”
Thanh âm vừa rơi xuống hắn không do dự chút nào thân hình khẽ động trực tiếp hóa thành quang ảnh lọt vào trên tòa Lôi Vân đài. Sau đó đứng chắp tay trong lúc mơ hồ bộc phát ra một cỗ khí thế hung ác làm cho lòng người kinh tâm động phách.
Hưu! Hưu!
Tiếp đó những người còn lại cũng mãnh liệt vọt lên trên phiến Lôi Vân đài. Bất quá như trước họ đều giữ một khoảng cách an toàn với nhau.
Mục Trần cũng đã tiến nhập Lôi Vân đài kia. Sau đó ánh mắt có chút hàn quang. Xem tình hình trước mắt muốn xông qua cửa tầng thứ tư thì phải thông qua hình thức hỗn chiến rồi. Bất kể như thế nào chỉ có năm người trụ lại cuối cùng trên tòa lôi vân đài mới có tư cách tiến nhập tầng thứ tư.
“Đào thải một nửa sao?”
Mục Trần tự nói, chợt đầu ngón tay hắn liền có thêm Linh quang ngưng tụ.
Mà đang lúc trong tay Mục Trần Linh quang dần dần ngưng tụ. Ở xa xa Tông Đằng hai mắt đột nhiên có chút nhíu lại chợt hắn quay đầu lại ánh mắt nhìn về một phương hướng khác.
Chỗ đó có một gã nam tử áo đen cũng vào lúc này ánh mắt có một tia âm lãnh nhìn chằm chằm lấy Mục Trần. Người này chính là thiên kiêu Lôi Nha tộc trước kia hắn đã từng giao thủ cùng bọn Mục Trần, Cửu U tại trong Vành Đai Thiên Thạch.
Ánh mắt Nam tử áo đen cùng Tông Đằng thoáng giao nhau. Sau đó dường như đã đạt được giao kèo. Lúc này hắn lành lạnh cười trực tiếp cất bước đối với hướng Mục Trần mà đi.
Mặc Phong cũng là phát giác được thiên kiêu Lôi Nha tộc nhằm vào Mục Trần mà tới. Lúc này Mặc Phong nhướng mày định đem hắn ngăn lại.
Nhưng ngay lúc Mặc Phong vừa muốn ngăn cản thì trước mặt hắn có bóng người thoáng hiện. Sau đó khuôn mặt giống như cười mà không phải cười của Tông Đằng liền xuất hiện trước mặt hắn.
“Đã sớm nghe nói Mặc huynh chính là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Cửu U Tước tộc. Hôm nay tương kiến mong Mặc huynh chỉ giáo.”
Mặc Phong ánh mắt băng hàn chằm chằm nhìn Tông Đằng ngăn trở phía trước. Hiển nhiên là cố ý muốn cuốn lấy hắn để cho thiên kiêu Lôi Nha tộc có đủ thời gian giải quyết Mục Trần.
“Ngưới cho rằng ngăn ta lại là có thể đối phó với Mục Trần sao? Nhưng ngươi quá ngây thơ khi nghĩ như vậy rồi.” Mặc Phong cười lạnh nói.
“Vậy sao?”
Tông Đằng nghe vậy thì từ chối cho ý kiến rồi cười nhạt nói: “Không có thời gian bố trí Linh trận một tên Lục phẩm Chí Tôn thì được coi là gì?”
Hắn có chút nghiêng đầu, nhìn thoáng qua nam tử áo đen đã xuất hiện phía trước Mục Trần. Trong mắt cũng xẹt qua một vẻ cười lạnh. Tiểu tử này liều mạng đuổi lên nhưng chỉ sợ sẽ là người đầu tiên bị loại rồi.
Như thế xem ra người này cũng thật là buồn cười haha.