Mục Trần cầm huyết hồng bảo thạch trong tay, cảm giác ấm áp phảng phất như có hỏa diễm đang cháy. Bên trong bảo thạch hư ảnh bất tử điểu tinh xảo đang tùy ý bay lượn, thật kỳ diệu.
Mục Trần nhìn tình huyết truyền thừa đang cầm, lấy định lực của hắn cũng không nhịn được mà vui vẻ ra mặt. Cực khổ đi đến thần thú chi nguyên không phải vì một khỏa tinh huyết truyền thừa này hay sao?
Có được nó xem như nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành hoàn mỹ rồi. Mà Mục Trần hắn cùng Cửu U còn có huyết mạch tương liên, nghĩ đến các trưởng lão trong Cửu U tước tộc hắn không biết nói lời nào
“Cửu U, tiếp lấy!”
Mục Trần ném khỏa tinh huyết truyền thừa đang cầm trong tay cho Cửu U, hắn nở nụ cười thủ chỉ búng một cái khỏa tinh huyết hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Cửu U
Ngọc thủ Cửu U tiếp lấy khỏa tinh huyết truyền thừa vừa bay đến, vẻ mặt không kìm được kích động. Tinh huyết truyền truyền thừa bất tử điểu quá mức trọng yếu đối với nàng. Chỉ cần có thể luyện hóa hấp thu thì huyết thống bất tử điểu của nàng sẽ đạt nồng độ cực cao. Sau này gặp cơ duyên có thể tiến hóa thành viễn cổ bất tử điểu chân chính
Một bước này toàn bộ Đại Thiên thế giới vì thế sẽ oanh động
Dù sao mỗi đầu viễn cổ bất tử điểu đều nắm giữ một cỗ lực lượng đối kháng thiên chí tôn
Trên tế đàn nhìn thấy Mục Trần nhẹ nhàng đem khỏa tinh huyết truyền thừa mà hắn phải trải qua thiên tân vạn khổ mới lấy được ném cho Cửu U chúng cường giả hết sức kinh ngạc, lát sau ai cũng chép miệng một cái, mục quang nhìn Mục Trần có chút khác lạ
Có thể tùy ý đem trân bảo đưa cho người khác, lòng dạ này không phải thường nhân có thể sánh được
Đối với những ánh mắt thán phục của họ Mục Trần chưa bao giờ để ý đến. Hắn sở dĩ đi thần thú chi nguyên mục đích chủ yếu là giúp Cửu U lấy được tinh huyết truyền thừa bất tử điếu. Hơn nữa Cửu U nàng đã giúp đỡ, chăm sóc hắn rất nhiều. Đem khỏa tinh huyết truyền thừa tặng cho nàng trong mắt hắn vẫn còn chưa đủ đáp lại ân tình ấy
(DG: ờ, tặng gái thì không bao giờ đủ. Mua thỏi louboutin tặng dc zòi)
Lúc Mục Trần đem khỏa tinh huyết truyền thừa tặng Cửu U thì ở hai tháp tràng còn lại Tông Đằng cùng Lục Hậu cũng không có bất ngờ gì đều lấy được tinh huyết truyền thừa vạn linh điểu và hoang thú
Đối với bảo vật như thế Tông Đằng cùng Lục Hậu ai nấy mừng như điên, nhanh chóng bỏ khỏa tinh huyết vào túi. Lần đi thần thú chi nguyên này bọn họ thu hoạch có thể nói là viên mãn rồi
Bất quá lúc bọn hắn còn đang vui mừng kích động thì Mục Trần nhận thấy ba bức thạch điêu ảm đạm xuống, lúc trước ẩn chứa linh quang giờ bắt đầu tiêu tán
Theo ba bức thạch điêu ảm đạm đột nhiên cả đại địa chấn động một cái, tuy chấn động rất nhỏ nhưng không qua được cảm giác của Mục Trần
Mục Trần cau mày, nhìn xung quanh một lượt. Một lát sau ánh mắt chợt ngưng lại, ở nơi thân thể Bạch Minh rớt xuống lúc trước nguyên bản có một huyết hồ, bất tri bất giác thấm vào phiến đại địa này. Vì thế nơi này vốn là hắc ám đại địa giờ có thêm tí huyết sắc, làm người khác cảm thấy không thoải mái
Mục Trần nhìn chằm chằm vào chỗ đó, chẳng biết vì sao hắn lại liên tưởng đến hắc động thần bí lúc trước ở Đa Bảo hồ, cảm giác bất an trong lòng cang tăng lên. Chợt nhãn quang lóe sáng, hắn liền phóng nhanh đến Cửu U, truyền âm nói “đi, nhanh rời khỏi nơi này!”
Mục Trần vừa nói xong, thậm chí còn chưa kịp phóng đi thì đại địa chấn động càng kịch liệt “Oanh, long long”, cả tế đàn đều rung lên
Lần này mọi người ai cũng cảm giác được. ánh mắt nghi hoặc nhìn về hắc ám đại địa bên ngoài tế đàn, sau đó bọn họ thấy được phiến đại địa như mặt hồ đầy gợn sóng
Một cỗ khí tức tà dị từ trong đại địa bốc lên, cả thiên địa trở nên âm trầm
“Không được, nơi này có điểm quỷ dị, đi mau!”
Thấy tình huống như thế mọi người biến sắc. Hiện tại dù là thằng ngu cũng nhận thấy thần mộ viên không đơn giản rồi
Có một nhánh đội ngũ ở ngoại vi tế đàn nên phản ứng nhanh nhất. Lúc này hóa thành từng đạo quang ánh lao đi, cố gắng rời khỏi chốn quỷ dị này
Bất quá lúc bọn hắn vừa lao khỏi tế đàn, mảnh hắc ám đại địa đang gợn sóng liền hiện lên một quỷ diện dữ tợn, há miệng ra hắc vụ cuồn cuộn từ miệng nó trào ra. Trong nháy mặt bao quanh đội ngũ vừa rời đi đó, sau đó chỉ nghe mấy tiếng kêu thảm, những thân ảnh đều bạo tung thành huyết vụ, bị quỷ diện kia thôn phệ sạch sẽ
Kiệt kiệt!
Đại địa sau khi thôn phệ huyết vụ càng thêm quỷ dị, có tiếng cười chói tai phát ra làm linh lực nội thể các cường giả đều bị chấn động
Khí tức tà ác trào ra như thôn thiên phệ địa, cả phiến thiên địa như thành ma quật
“máu, ta muốn máu tươi!”
Quỷ diện trên đại địa khẽ nhúc nhích, nhìn thấy rất nhiều thân ảnh trên tế đàn liền cười chói tai. Há miệng một cái, hắc vụ cuồn cuộn cuốn tới muốn hút lấy mọi người
Mọi người trên tế đàn thấy cảnh này sắc mặt tái nhợt không chút máu. Ánh mắt đầy sợ hãi, bọn họ làm sao không nhận ra được lực lượng của quỷ diện bọn họ căn bản không thế chống lại
“Chết tiệt, thứ này là do những vực ngoại tà tộc năm đó lưu lại”, có người lên tiếng, tình cảnh này vừa nhìn liền sáng tỏ. Dù sao khí tức tà ác kìa ngoại trừ là tử địch của Đại Thiên thế giới – vực ngôại tà tộc thì còn ai nắm giữ loại khí tức này nữa
Hơn nữa nơi đây thời xa xưa là chiến trường thảm liệt nhất giữa thần thú chi nguyên và vực ngoại tộc. Không biết bao nhiêu đại nhân vật cường hãn của vực ngoại tộc bị trấn áp nơi đây nên khó tránh có chút sơ hở
Hắc vụ cuốn tới sắp chạm đến tế đàn thì đột nhiên trên tế đàn có quang mang tỏa ra. Quang mang như hình thành vô số phù văn huyền ảo, trực tiếp chấn tan nhưng hắc vụ đang cuốn tới
Trên tế đàn mọi người đại hỷ, liền vội vang nhìn về ba hướng kia. Chỉ thấy ba bức thạch điêu như sống lại, ba đạo quang mang ngưng tụ lại cuối cùng hóa thành hư ảnh
Viễn cổ bất tử điêu hóa thành một cung trang mỹ phụ, khí chất cao quý thoát tục, xinh đẹp tuyệt trần, vóc người đầy đặn chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, cả người toát ra khí tức cao quý
Mà thạch điêu vạn linh điểu hóa thành một ngủ thải y nam tử, tuấn tú tuyệt luân, khí chất nho nhã dù trời sập cũng không sợ hãi
Mà thạch điêu thượng cổ hoang thú hóa thành một tráng hán ở trần, nước da ngăm đen như huyền thiết. Thân thể cường tráng vạm vỡ như một tòa núi, hắn đứng yên một chỗ cả thiên địa vạn vật như đều trầm tĩnh lại
(DG: câu cuối này khó dịch quá “sở lập chi xử, vạn vật trầm ổn”, bác nào có cao kiến pm cho em nhé. Cơ mà anh này giống Từ Hải nhỉ
smile emoticon
Ba đạo thân ảnh vừa hiện ra thì cả thiên địa như có cuồng phong nổi lên. Cảm giác ngột ngạt không thể hình dung nổi, làm cho cả thiên địa đã biến thành ma quật một lần nữa thấy ánh mặt trời
“ đó là ba vị thú tôn của thần thú chi nguyên!”, Cửu U khiếp sợ thất thanh, Tình cảnh trước mặt dù thằng đần cũng biết ba hư ảnh này dĩ nhiên là linh ảnh do ba vị thú tôn thần thú chi nguyên lưu lại
“Kiệt kiệt…” quỷ diện trên hắc ác đại địa như phát hiện ra bao hư ảnh kia liền phát ra thanh âm chói tai, thanh âm như là vô số quỷ ảnh rít gào “các ngươi trấn áp chúng ta vạn năm, tưởng rằng đã diệt được sao? Không ngờ là chúng ta cao tay hơn các ngươi kiệt kiệt!”
Trên thạch điêu bất tử điểu, cung trang mỹ phụ nhìn chằm chằm vào quỷ diện, không nhịn được khẽ than một tiếng “ma vật này dù chết cũng không hàng a”
Nam tử mặc ngũ thải y kia liếc nhìn mọi người trên tế đàn nói “đáng tiếc, tưởng có thể kiên trì thêm trăm năm nữa ai ngờ tinh huyết truyền thừa lại bị lấy nhanh chóng vậy, làm cho phong ấn sớm buông lỏng”
“Hừ, ma địa này do huyết khí cùng sinh cơ cường đại dẫn động mới xuất hiện, là kẻ nào làm?” đại hán trên thạch điêu hoang thú hỏi, thanh âm như sấm nổ, làm cho khí huyết mọi người bị chấn động cuồn cuộn
Các đội ngũ trên tế đàn người nhìn ta, ta nhìn người. sau đó không hẹn mà nhìn về Mục Trần và Bạch Minh, dĩ nhiên là do tiên huyết phượng hoàng tộc đầy sinh cơ của Bạch Minh nhiễm vào mới dẫn đến biến cố này
Thấy vậy mục quang lăng lệ của vị đại hán kia liền khóa chặt Mục Trần và Bạch Minh
Mục Trần da đầu tê dại, một bên Bạch Minh vừa từ hôn mê tỉnh lại gặp cảnh này cả người run rẩy. Tuy vị đại hán đó chỉ là linh ảnh lưu lại thôi nhưng muốn giết bọn người Bạch Minh hắn dễ như trở bàn tay
Lúc bọn hắn đang run sợ thì vị cung trang mỹ phụ kia lắc đầu nói “việc này cũng không thể trách bọn hắn được. Lũ ma vật đã sớm chuẩn bị từ năm đó rồi. chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi. Phát sinh lúc này không chừng có thể nghĩ cách triệt để giải quyết bọn chúng luôn”
“Ba người chúng ta chỉ là linh ảnh lưu lại mà thôi, duy trì đại trận đã là cực hạn rồi, sợ là không cách nào thanh trừ những ma ảnh này được” vị đại hán trầm giọng nói. Hắn nhìn mọi người xung quanh lạnh giọng nói “hơn nữa mấy hậu bối này đều vô dụng, cửu phẩm chí tôn cũng không có một mống, quả thực không có tác dụng nào. Thực lực như thế mà còn dám tới lấy tinh huyết truyền thừa?”
Hắn nói làm mọi người đỏ mặt tới mang tai nhưng không ai dám phản bác. Đối mặt với những tồn tại bậc này thì thất phẩm chí tôn như bọn hắn quả thực chỉ là giun dế mà thôi
Vị cung trang mỹ phụ kia khẽ mỉm cười, mỹ mục nhìn mọi người nói “không biết ở đây có ai am hiểu chiến trận? bổn cung có thiên đại tạo hóa ban cho hắn đây”
Mọi người nghe vậy hai mặt nhìn nhau, mờ mịt lắc đầu. Dĩ nhiên bọn hắn không ai tinh thông chiến trận cả
(DG: ngoài main thì còn ai có khả năng này)
Mà trong đám người, ánh mắt Mục Trần chợt ngưng lại nhưng hắn không chủ động lộ diện. Tình cảnh trước mắt hắn dù ngu cũng nhận ra được cục diện này với thực lực của hắn không thể đối phó nổi. Nếu hàm hồ ra mặt e rằng đến chết còn không biết mình chết thế nào
Cho nên cái thiên đại tạo hóa kia, hay là thôi đi
Hắn lặng lẽ nhìn Cửu U lắc lắc đầu, không những không bước lên mà còn muốn nhấc chân lui về trong đám cường giả ẩn nấp
Nhưng khi hắn mới giơ cước bộ vẻ mặt chợt cứng ngắc bởi vì hắn phát hiện thân thể hắn lúc này đã mất khống chế, như là bị ngưng cố vậy
(DG: mịa, không muốn thì đứng yên đi, lanh chanh nhìn phát tức >’