Ba đội ngũ bước vào đại thiên lâu, cảm giác áp bách bao trùm, khiến cả toàn lầu vốn ồn ào huyên náo, lúc này trở nên an tĩnh lại.
Hầu như mọi ánh mắt đều dừng lại trên người ba đội ngũ kia.
Ba đội ngũ này, dẫn đầu là 2 lão giả và 1 nữ nhân, 2 lão già đầu bạc trắng, một người khoác áo đen, một người áo bạc, khuôn mặt bọn họ đều đã già nua, thân thể gầy yếu, trong khi đi bộ trông có vẻ chậm chạp.
Nhưng mà, ở đây cũng không có ai dám dùng ánh mắt cười nhạo họ, mà ngược lại tràn đầy kiêng kỵ cùng kính sợ, bởi vì chỉ cần không phải người ngu là có thể cảm nhận được, cảm giác áp bách bao trùm cả tòa đại thiên lâu này chính là từ họ phát ra.
Hơn nữa, đo cũng không phải do họ cố ý, mà là do linh lực bản thản cộng hưởng với linh lực thiên địa đến một mức nào đó, mới sinh ra uy áp.
Trừ 2 vị lão giả này, còn có một nữ nhản, chính là một vị mỹ phụ, dung mạo nàng xinh đẹp cực kỳ, thản mặc cung bào, thần thái mang nét phong tình thành thục, bất quá nhìn việc nàng có thể đứng ngang hàng với hai vị lão giả thực lực sâu không lường được kia thì hiển nhiên nàng cũng là một vị Thiên Chí Tôn.
Ở phía sau 3 vị thiên chí tôn này, cũng có 3 người làm người khác khá chú ý, một nam tử áo xanh sau lưng hắc bào lão giả, khuôn mặt hắn tuấn lãng, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp, phàm là ai nhìn vào mắt hắn cũng sẽ dâng lên hảo cảm.
Bất quá chỉ có vài người có cảm giác hơn người mới có thể nhận ra, sâu trong ánh mắt ấm áp đó là sự khủng bố cùng lạnh lẽo đến nhường nào.
Sau lưng lão giả ngân bào là một vị nam tử áo đen, phong thái của hắn lại hoàn toàn khác với nam tử áo xanh kia, sắc mặt hờ hững, ánh mắt sâm lệ tựa như rắn độc, khiến người khác không rét mà run.
Mà phía sau lưng vị cung trang mỹ mụ là một nữ tử trẻ tuổi, áo trắng trâm cài, mắt phượng mày ngài, thản thể thon dài mềm mại, đường cong kinh người, chỉ là, trái ngược vởi vóc người bốc lửa của nàng, khuôn mặt nàng lạnh như băng, trên người tản ra một luồng hàn khí tựa như một toà núi băng cấm người lại gần.
Đằng sau bọn họ, cũng có một vài nam nữ trẻ tuổi, tuy rằng cũng không xuất sắc như ba người này, nhưng nếu đặt ở chỗ khác chắc chắn là tiêu điểm nổi bật nhất.
– Chà chà, phù đồ cổ tộc này đúng là chịu chơi, lần này phái ra tới 3 đội ngũ, xem ra tình thế phải bắt buộc có được Bát bộ phù đồ rồi.
Xích Viêm lão tiên nhìn 3 đội ngũ mới tiến vào đại thiên lâu, chậc chậc cười một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn Mục Trầm với thâm ý khác.
Mục Trần lúc này mặt không cảm xúc, nhưng chỉ có Lạc Ly vốn thân thuộc với hắn mới có thề nhận ra, lúc 3 đội ngũ kia vừa xuất hiện, trong mắt Mục Trần loé lên dao động.
Linh Khê cùng Long Tượng ở bên cạnh, ánh mắt càng trở nên thận trọng, 2 người hơi bước lên trước, chắn lấy Mục Trần phía sau.
Tuy đối diện với 3 vị thiên chí tôn của Phù Đồ cổ Tộc, bọn họ cũng không cỏ năng lực chống trả, nhưng cũng sẽ tuyệt đối để bọn họ làm gì Mục Trần ngay trước mắt mình.
Ba đội ngũ cũng không quan tâm đến đủ mọi ánh mắt trong Đại Thiên
Lâu, liền đi thẳng vào sâu trong quầy.
Mà khi bọn họ nhìn thấy Xích Viêm Lão tiên, ôn gia Hà bà thì bước chân mới chậm lại.
– Không ngờ Thái Linh cổ Tộc cùng ôn gia đã sớm tới trước.
Vị lão giả ngân bào trong Phù Đồ cổ tộc cười với hai người Xích Viêm lão tiên một tiếng, nói.
Trong lúc nói, ánh mắt của Ba vị Thiên Chí Tôn phù đồ cổ tộc cũng lướt qua phía sau xlch Viêm lão tiên, một khắc sau, ánh mắt của họ không hẹn mà cùng dừng lại trên người Mục Trần.
Đoành!
Thoáng chốc, trong mắt 3 vị thiên chí tôn bộc phát ra linh quang, trong con ngươi của bọn họ thoáng hiện ra một toà Phù Đồ Tháp.
Mà cũng lúc đó, Mục Trần cảm giác được, THánh phù đồ tháp trong cơ thể dường như bị thứ gì đó dẫn dắt, trong mắt của hắn cũng hiện lên linh quang, trong con ngươi có một toà thuỷ tinh phù đồ tháp xoay tròn.
Mục Trần phản ứng cực nhanh, dường như chỉ trong tích tắc đã kiềm chế Phù Đồ tháp lại, sắc mặt âm trầm lùi về sau 2 bước,hắn không nghĩ tới chỉ là đối mặt với Thiên Chí Tôn Phù Đồ cổ Tộc thôi, phù đồ tháp trong cơ thể hắn đã không tự chủ được mà bị dẫn dắt.
– Phù đồ tháp?!
Biến cố này hiển nhiên cũng ngoài dự liệu của 3 vị thiên chí tôn, sắc mặt bọn họ biến đổi, có chút khiếp sợ nhìn Mục Trần.
Mà sau lưng bọn họ, những thanh niên nam nữ Phù Đồ cổ tộc kia cũng đem ánh mắt hoài nghi hướng về Mục Trần, hiển nhiên là bọn họ cũng cảm thấy dao động Phù Đồ tháp trong cơ thể Mục Trần.
Sau lưng hắc bào thiên chí tôn, vị nam tử áo xanh lúc này ánh mắt cũng khẽ động, chợt híp hai mắt lại, có chút phấn khích nhìn chằm chằm Mục Trần, dùng thanh âm chỉ hắn nghe thấy được:
– Cũng hay nha, không ngờ tên tội tử này cũng tới thánh uyên đại lục, đi mòn gót giầy cũng không tìm thấy được!
– Tiểu tử, ngươi cũng là người của Phù Đồ cổ tộc ta? Tại sao lại đi theo Thái Linh cổ Tộc? Trưởng bối của ngươi là ai? Ngươi là người chi nào?
Lão giả ngân bào nhướng mày, sắc mặt nghiêm khắc nhìn chằm chằm Mục Trần, quát hỏi.
Nhưng đối với lời của hắn, Mục Trần mặt không cảm xúc nói:
– Ta thật sự không phải tộc nhân Phù đồ cổ tộc.
Lão giả ngân bào nghe vậy, lập tức giận dữ nói:
– Ngươi tu luyện công pháp của Phù Đồ cổ tộc ta, nếu không có huyết mạch của Phù đồ cổ tộc, làm sao có thể luyện thành?
Bên cạnh, ôn Thanh Tuyền cũng kinh ngạc nhìn Mục Trần, không nghĩ hắn lại có quan hệ với một trong ngũ đại cổ tộc, Phù Đồ cổ tộc.
– Hắc hắc, Mặc Ngân trưởng lão, đúng là không thể coi hắn là người Phù Đồ Cổ tộc ta, bởi vì hắn mang thản phận tội tử đó.
Trong lúc phần đông người của Phù Đồ cổ tộc nghi ngờ không thôi thì một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên.
Sau lưng nam tử áo xanh kia, một bóng người đứng dậy, được nhiên là kẻ đã giao thủ cũng bọn Mục Trần trên Bích Linh đảo, cố Sư Hoàng.
– Cái gì?!
Lời vừa nói ra, tất cả các cường giả của Phù Đồ cổ tộc đều tỏ ra khiếp sợ, ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Mục Trần, tuy Mục Trần cũng chưa tới Phù Đồ Cổ Tộc, nhưng cũng vì địa vị của mẫu thân hắn trong Phù Đồ cổ tộc nên danh tiếng của hắn đã sớm lan xa, tất cả mọi người đều đã biết,
– Thì ra ngươi là tên tội tử trong lời Đại Trưởng lão!
Lão giả ngân bào đầu tiên ngẩn người ra, ánh mắt như ưng, tinh quang mãnh liệt khoá chặt Mục Trần, cười lạnh nói:
– Giới lắm nghiệt chướng, lại dám xuất hiện trước mặt lão phu, đã thế hôm nay liền đem ngươi về tộc giam giữ, giao cho đại trưởng lão xử trí!
Vừa nói, hắn bước ra một bước, chỉ thấy mảnh không gian này đột nhiên chấn động, linh lực trong thiên địa dường như tạo thành từng tầng xiềng xích, ùn ùn bao trùm lấy Mục Trần, chặn hết đường lui của hắn.
Bành!
Bất quá, ngay lúc linh lực xiềng xích ùn ùn bao phủ Mục Trần thì một bàn tay gầy guộc đột nhiên đánh ra, một chưởng đánh nát những gông cùm kia.
– Xích Viêm, đây là chuyện của Phù Đồ cổ tộc ta, vì sao Thái Linh cổ tộc các ngươi lại muốn nhúng tay vào? ánh mắt lão giả ngân bào dừng lại, nhìn sang bên cạnh Mục trần, chỉ thấy xích viêm lão tiên đứng dậy, đưa Mục Trần bảo hộ phía sau.
Xích viêm lão tiên nghe vậy, lắc đầu cười một cái, nói
Ngươi không thể xuất thủ với tiểu tử này, nếu không lão phu lại làm việc uổng công mất”
– hừ, đây là chuyện của Phù Đồ cổ tộc ta, không đến lượt ngươi can dự!
Lão giả ngân bào hừ lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt chuyển sang lão giả hắc bào, nói:
– Hắc quang, chẳng lẽ ngươi định trơ mắt nhìn tiểu tử này chạy đi trước mặt chúng ta sao? Nếu như vậy, ta muốn xem xem ngươi ăn nói thế nào với đại trưởng lão.
Lão giả hắc bào chưa từng lên tiếng kia lúc này lại cười nhạt, ánh mắt ảm ế nhìn Mục Trần, dường như muốn xuyên thủng qua người hắn vậy.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía sau, nhìn nam tử áo xanh, người này nhẹ nhàng cười một tiếng, gật đầu.
Mục Trần mang theo tuyệt thế thần thông “Nhất khí hoá tam thanh” nếu có thể bắt được hắn ở chỗ này, đoạt được phương pháp tu luyện thì tất nhiên là tốt nhất.
Nhận được câu trả lời của nam tử áo xanh, lão giả hắc quang kia tiến lên một bước, 2 vị thiên chí tôn đồng thời đối mặt với Xích Viêm lão tiên, áp lực như vậy, ngay cả ánh mắt xích viêm lão tiên cũng hơi biến đổi, bàn tay khô héo nắm chặt, hồ lô đỏ kia xuất hiện trong tay hắn.
Thời điềm 3 vị thiên chí tôn giằng co, mặc dù họ cũng không sử dụng một tia linh lực nào, nhưng uy áp kinh khủng phóng ra cũng đủ làm đông đảo cường giả, trong đại thiên lâu này mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không dám thở mạnh một tiếng nào.
Sau quầy, lão đầu lười biếng kia thấy vậy, cũng khẽ cau mày.
– Đợi đã!
Bất quá, đúng lúc hắn định nói chuyện thì một giọng nói vô hỉ vô nộ vang lên, phá vỡ thế giằng co của 3 vị thiên chí tôn.
Từng ánh mắt dời đến nơi giọng nói vang lên, thì ra người lên tiếng lại là vị thiên chí tôn thứ 3 của Phù Đồ cổ tộc, vị cung trang mỹ phụ kia.
Lão giả ngân bào thấy vậy, ánh mắt chợt loé, mặt không cảm xúc nói:
– Sao vậy Thanh Huyên trưởng lão, ngươi có ý kiến gì với việc chúng ta ra tay bắt tội tử này sao?
Cung trang mỹ phụ nghe vậy, mặt lạnh như băng nói:
– Hai vị cần gì gấp gáp, ta nhớ đại trưởng lão đã từng nói, thiên chí tôn không thể ra tay với hắn, các ngươi làm thế là phá hư quy củ đó
Mục Trần có chút kinh ngạc nhìn vị cung trang mỹ phụ này, không nghĩ nàng lại nói đỡ cho hắn!
Hắc quang trưởng lão đắc ý cười một tiếng, nói:
– Thanh Huyên trưởng lão, nghiệt chướng này chẳng qua chỉ là một tên tội tử thôi, cần gì phải nói nhiều quy củ như vậy, hơn nữa ta thấy, gấp gáp cũng không phải chúng ta mà là người khác đó!
Lão giả ngân bào cũng cười châm chọc:
– Lão phu quên mất, ngươi là tỷ tỷ của Thanh Diên Tịnh, thế thì tên tội tử này cũng coi như cháu trai của Thanh Huyên trưởng lão rồi? Thế nào, hôm nay ngươi muốn bao che cho hắn hay sao?
Thân thể Mục Trần rung lên, ánh mắt cực kỳ phức tạp cùng khiếp sợ nhìn về phía cung trang mỹ phụ mặt lạnh như băng của Phù Đồ cổ Tộc, người này, vậy mà lại là tỷ tỷ của mẹ hắn?