Một luồng kim quang từ trong tru ma lệnh bay lên, khiến cho mọi ánh mắt lúc này đều hội tụ lên một lên một chiếc lệnh bài màu vàng sáng chói, ở bên trên lệnh bài, 3 chữ màu đỏ sậm tản ra một loại uy áp kỳ lạ.
Tru ma vương!
đám tru ma sư của đại thiên lâu ánh mắt nóng hừng hực nhìn chăm chú đạo lệnh bài này, dáng vẻ thèm thuồng như sắp chảy dãi, bởi vì bọn họ cực kỳ rõ ràng một điều, bên trong đại thiên cung, tru ma vương rốt cục tượng trưng cho điều gì…
Đó là cao tầng chân chính của đại thiên cung, địa vị còn cao hơn một bậc so với khách khanh, trưởng lão, lâu chủ phân bộ.
bọn họ bôn ba trùng trùng nguy hiểm bao nhiêu năm, đến cuối cùng là vì cái gì? Chẳng phải là vì có suy nghĩ, mong chờ một ngày nào đó cấp bậc của mình có thể tăng lên, vạn nhất trở thành tru ma vương, vậy chẳng khác nào cá chép hoá rồng.
trên đại thiên thế giới, địa vị của tru ma vương hoàn toàn không kém gì so với thủ lĩnh của những siêu cấp thế lực cả.
– Tên tiểu tử này lại thật sự trở thành tru ma vương…
. Ánh mắt vô cùng ghen tỵ của đông đảo tru ma sư dán lên người Mục Trần, đặc biệt là một số ít những người đã lăn lộn trong thánh uyên đại lục nhiều năm mà vẫn còn dừng lại ờ trung cấp tru ma sư thì ánh mắt giống như hận không thể ăn thịt hắn vậy.
bởi vì bọn họ vẫn còn nhớ rõ, Mục Trần chỉ mới làm tru ma lệnh lúc hắn tiến vào thượng cổ thánh uyên mà thôi…
tru ma lệnh loé lên kim quang, mà thần sắc của cửu trưởng lão thì ngày càng thu liễm lại, trong con ngươi đen kịt cũng thoáng hiện vẻ ngưng trọng.
– hắn? tru ma vương? Lão phu nghe nói đại thiên cung hiện giờ cũng chỉ có tần thiên là tru ma vương mà thôi, giờ lại mọc đâu ra người thứ 2?
. Mặc u khàn khàn lên tiếng, hắn vừa mới chạy tới thánh uyên thành nên cũng không biết thay đổi trên tru ma bia.
– Lục lâu chủ, chẳng lẽ ngươi điên rồi? Lại thừa nhận thản phận tru ma vương của hắn? Từ khi sáng lập tới nay đã bao giờ có tru ma vương yếu như vậy?
, sắc mặt hắc quang, mặc ngân xanh mét, khỏ tin nói.
– Ngươi không sợ chuyện này truyền đi, thanh danh đại thiên cung rơi xuống đất sao?
Nghe thấy âm thanh tức giận của mặc ngân, lục lâu chủ này cũng chỉ cười nhạt, nói:
– Tru ma lệnh dùng tàn hồn ngoại vực tà tộc để thăng cấp, nếu hắn có thể tăng đến tru ma vương, vậy dĩ nhiên rõ ràng là hắn có đủ cống hiến
– Hắn chẳng qua là dùng tiểu xảo mà thôi, một đạo tàn hồn thiên ma đế kia hoàn toàn là do lão tổ nhà ta bỏ công sức, hắn chỉ đứng bên hưởng lợi mà thôi!
.sắc mặt Hắc quang ảm trầm, nói.
Lục lâu chủ lắc đầu một cái, nói:
– Hắn làm sao lấy được tàn hồn thiên ma đế, ta không quan tâm, ta chỉ cần biết, tru ma lệnh công nhận hình thức này, hơn nữa thăng cấp thành tru ma vương…
– hơn nữa, bất luận thế nào thì cũng chính xác là có một vị thiên ma đế bỏ mạng trong tay hắn, mặc dù đây chỉ là một đạo tàn hồn, nhưng nếu cỏ thể hoàn toàn diệt trừ thì cũng coi là công lớn, tiêu chí thành lập của đại thiên cung ta chính là chém giết vực ngoại tà tộc, nếu hắn làm được thì đại thiên cung cũng sẽ không phủ nhận.
vừa nói, hắn nhìn hắc quang, mặc ngân một cái, sau đó tầm mắt chuyển sang cửu trưởng lão, từ từ nói:
– Hơn nữa, chuyện này ta đã báo lên tổng bộ, tổng bộ truyền tin về…cũng là công nhận việc này
ồn ào.
Lời vừa nói ra, trong đại thiên lâu nhất thời vang lên một trận xôn xao, đông đảo ánh mắt đỏ bừng nhìn Mục Trần, nếu nói như vậy thì từ nay về sau, đại thiên cung bọn họ lại có thêm một vị tru ma vương thứ 2?
Vậy địa vị của người này ở đại thiên cung thật sự cũng quá cao rồi, thậm chí ngay cả cấp bậc của lục lâu chủ cũng phải thấp hơn hắn…
Sắc mặt hắc quang, mặc ngân vô cùng khó coi,nét mặt già nua của cửu trưởng lão cũng lộ vẻ âm trầm,nếu tổng bộ đại thiên cung thật sự công nhận thân phận tru ma vương của Mục Trần, vậy thì chuyện này cũng trở nên khó giải quyết.
Trên đại thiên thế giới, tru ma vương địa vị cực cao, đừng nói là hắn, cho dù là gặp Đại Trưởng Lão của phù đồ cổ tộc bọn họ cũng có thể bình đẳng tương giao.
nếu như hôm nay bọn họ thật sự muốn cưỡng ép bắt Mục Trần, vậy chỉ sợ cũng sẽ trở mặt với đại thiên cung…hậu quả đó cũng khá nghiêm trọng.
Thân là cửu trưởng lão phù đồ cổ tộc, mặc u hiểu rất rõ thực lực cùng nội tình của đại thiên cung, trên ý nghĩa nào đó mà nói, đại thiên cung không kém chút nào so với phù đồ cổ tộc bọn họ, chẳng qua tôn chỉ của đại thiên cung là đối phó với ngoại vực tộc, cho nên cũng không hiển lộ trên đại thiên thế giới mà thôi.
lục lâu chủ cũng không nhìn bọn hắn nữa, mà là trả tru ma lệnh lại cho Mục Trần, sau đó ôm quyền cười một tiếng, nói:
– Phân bộ thánh uyên, Lâu chủ đại thiên lâu Lục Thông, ra mắt Tru ma Vương
Mục Trần ngẩn người, chợt có chút lúng túng nói:
– Lục lâu chủ cũng đừng trêu chọc ta…
Chuyện này phát triển cũng nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn cũng không nghĩ tới, tổng bộ đại thiên cung sẽ thật sự công nhận vị Tru Ma Vương dùng tiểu xảo này.
lục lâu chủ cười cười nói:
– Trong đại thiên cung, địa vị của Tru Ma Vương cao cả, so với cấp bậc lảu chủ như ta còn cao hơn, cho nên cái lễ này ngươi đủ tư cách nhận
Bên cạnh, 3 người Cửu trưởng lão mặc u, mặc ngân, hắc quang nhìn thấy cảnh này, sắc mặt càng thêm khó coi, bọn họ tất nhiên là nhìn ra được, đây là lục thông cố ý diễn cho bọn họ nhìn, biểu hiện thân phận Tru Ma vương trọng yếu của Mục Trần…
– Làm sao bây giờ?
. Ánh mắt mặc ngân loé lên, sau đó nhìn về phía cửu trưởng lão, miệng khẽ nhúc nhích, thanh âm được linh lực bao bọc, truyền vào trong tai cửu trưởng lão.
Sắc mặt già nua của cửu trưởng lão không nhúc nhích chút nào, da mặt khô khốc khẽ run lên, cuối cùng chậm rãi lắc đầu một cái.
– Cửu trưởng lão!
Nhìn thấy ý của hắn, hắc quang nhất thời không nhịn được lên tiếng, đây chính là cơ hội tốt nhất để bắt Mục Trần, nếu chuyện hôm nay truyền về trong tộc, sợ rằng sẽc còn gảy nên sóng gió, đến lúc đó nếu bọn họ còn muốn tiền trảm hậu tấu như hôm nay thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng như trước nữa.
cửu trưởng lão hung hăng nhìn hắc quang một cái, hiện giờ Mục Trần đã có thân phận tru ma vương, nếu bọn họ thật sự muốn cưỡng ép bắt người ngay tại đại thiên lâu chỉ chẳng khác gì đạp lên mặt đại thiên cung, đến lúc đó đại thiên cung chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Cửu trường lão chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía Mục Trần, thần sắc dịu đi một chút, nói:
– Mục Trần, ngươi chung quy cũng là người của phù đồ cổ tộc chúng ta, nếu ngươi có thể theo chúng ta tới phù đồ cổ tộc, nộp bát bộ phù đồ lên trên, vậy công lao đó có lẽ có thể khiến đại trưởng lão thả mẫu thản ngươi ra ngoài.
Mọi người nghe vậy đều bĩu môi khinh thường, cái lão già này, thấy cứng không được lại chuyển sang mềm?
hai mắt Mục Trần cụp xuống, khuôn mặt không chút xao động, chỉ thản nhiên nói:
– Sớm muộn ta cũng sẽ tới phù đồ cổ tộc, nhưng không phải bây giờ
Hắn cũng không còn là tiểu tử miệng hôi sữa nữa, làm gì có chuyện ngây thơ tin lời tên cửu trưởng lão này, lúc này mà hắn rơi vào trong tay phù đồ cổ tộc, không chỉ không giữ được bát bộ phù đồ, không chừng sẽ bị bọn họ dùng để uy hiếp mẫu thân.
Đợi đến một ngày hắn tiến vào thiên chí tôn, có sức tự vệ, tự nhiên hắn sẽ đi phù đồ cổ tộc!
Thấy Mục Trần hoàn toàn không bị tác động, sắc mặt cửu trưởng lão cũng trầm xuống, nói:
Mục Trần, ngươi đừng cỏ không biết điều, ngươi thật sự nghĩ rằng có thân phận tru ma vương là có thể khiến phù đồ cổ tộc ta bó tay sao?”
– Vậy cứ thử xem
. Mục Trần mặt không cảm xúc nói, cửu trưởng lão này dù là tiên phẩm thiên chí tôn, thực lực kinh khủng, nhưng hắn cũng không phải là không có thủ đoạn chống lại, cùng lắm là dùng nốt đạo nhân tình của võ tổ, hắn cũng không tin mời võ tổ tới rồi, cửu trưởng lão này còn có gan ngông cuồng.
Đối với thủ đoạn mời viện binh này,Mục Trần cũng không cảm thấy mất mặt gì, trên cái thể giới này, hiểu cách mượn thế, có thể mượn thế, đó cũng là một dạng thực lực.
Da mặt cửu trưởng lão co rúm lại một cái, hai mắt đen kịt nhìn Mục Trần gắt gao, hiểu nhiên trong lòng cũng cực kỳ giận dữ.
Nhưng đối với ánh mắt của hắn, Mục Trần trực tiếp coi như không thấy.
cửu trưởng lão ánh mắt âm trầm, hắn nhìn Mục Trần chòng chọc, một lúc lâu sau, rốt cục hít sâu một hơi, lửa giận trong mắt dần dần thu lại, chớp mắt một cái, nói “Hi vọng ngươi đừng hối hận”
Âm thanh vừa dứt, hắn cũng không nói thêm nữa, lập tức xoay người rời đi.
hắc quang, mặc ngân thấy cửu trưởng lão dừng tay, sắc mặt cũng âm trầm, hiển nhiên là cực kỳ không cam lòng, nhưng bọn họ cũng hiểu, hôm nay bọn họ đúng là không làm gì được Mục Trần.
vì vậy, bọn họ cũng chỉ âm trầm nhịn Mục Trần một cái, phất tay bỏ đi.
Phía sau, sắc mặt Mặc tâm, huyền la càng là đen như đít nồi, bọn họ cũng không ngờ rằng, một vị tiên phẩm thiên chí tôn, 2 vị linh phẩm thiên chí tôn ra tay mà không làm gì được Mục Trần.
– Tên đáng chết, vận khí thật tốt!
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cắn răng, cũng không nghĩ tới Mục Trần bất chợt lại trở thành tru ma vương, hơn nữa còn được tổng bộ đại thiên cung công nhận…
Nhưng việc đã đến nước này, bọn họ cũng hiểu, ý đồ bắt Mục Trần, cướp được Bát bộ phù đồ đã hoàn toàn thất bại rồi.
Nghĩ tới việc từ nay về sau, Bát bộ phù đồ sẽ thuộc về Mục Trần, trong lòng 2 người lại tràn ngập sự tức giận cùng không cam tâm.
Lửa giận bừng bừng trong lòng, họ hung hăng nhìn Mục Trần một cái, xoay người nhanh chóng đuổi theo.
Mục Trần sắc mặt vẫn không cảm xúc nhìn bọn họ xoay người rời đi, mà đợi đoàn người bọn họ tới cửa lớn đại thiên lâu, hắn rốt cục mở miệng, bình tĩnh nói:
– Một ngày nào đó, ta sẽ tự mình tới phù đồ cổ tộc, cứu mẹ ta ra
Bước chân cửu trưởng lão dừng lại một chút, sau đó xoay đầu lại, khoé miệng dường như có nụ cười châm chọc, hắn âm ế nhìn Mục Trần, lạnh lùng nói:
– Vậy sao? Thật không? Lão phu sẽ cho người quét sạch lao tù, chờ đến lúc ngươi tới đó ở…
trong giọng nói của hắn tràn đầy sự khinh miệt, một cái nho nho bán bộ đại viên mãn, dù là lấy được bát bộ phù đồ đi nữa, nhưng muốn tới cửa phù đồ cổ tộc cứu người, thật là mơ mộng hão huyền”
Ánh mắt Mục Trần cũng sắc như dao, nhìn chằm chằm cửu trưởng lão, cười nhạt một tiếng, nói:
– Đến lúc đó, ta sẽ tự mình đến lãnh giáo khả năng của cửu trưởng lão….
– Ranh con cuồng vọng, lão phu đợi
. Cửu trưởng lão không thèm lắc đầu, sau đó trực tiếp xoay người đi.
Mục Trần nhìn thân ảnh hắn rời đi, cũng chỉ cười nhạt, thời điểm bước tới phù đồ cổ tộc, hắn chắc chắn cũng đã tiến vào thiên chí tôn rồi, đến lúc đó, hắn sẽ cho lão bất tử kia biết, cái gì gọi là phong thuỷ luân chuyển…”
*phong thuỷ luân chuyển: Kiểu như sông có khúc, người có lúc.