Không ngờ cô gái nhỏ lại đưa ra yêu cầu như vậy, gương mặt Lục Đình Kiêu có chút sững sờ, ngay sau đó anh nhìn chằm chằm vào lưng của cô, ngữ điệu hơi cao: “Sao?”
Anh rất sẵn lòng thoả mãn yêu cầu tốt đẹp này của cô.
Ý thức được câu mình vừa mới nói có thể gây ra hiểu nhầm, Ninh Tịch vội phỉ thui cái mồm của mình, “Ngàn lần xin anh đừng có hiểu nhầm! Ý của tôi chính là ý trên mặt chữ, không có ý gì khác đâu! Ah không, ý trên mặt chữ cũng rất đen tối….khụ, tóm lại ý của tôi chính là… hôm nay tôi đi dạo trong trung tâm thương mại có mua cho anh bộ quần áo, anh có muốn thử không? Bây giờ thử luôn thì anh đỡ mất công cởi ra mặc vào đúng không? Tôi thông minh chứ hả?”
Lục Đình Kiêu nghe vậy có chút “thụ sủng nhược kinh”: “Mua cho tôi à?”
Anh còn tưởng cô chỉ mua cho Tiểu Bảo thôi.
“Đúng thế, nhưng mà, khụ khụ, tôi dùng thẻ của anh!”
Ninh Tịch ngại ngùng sờ mũi: “Thực ra, lúc mới đầu tôi định dùng thẻ của tôi cơ, tính coi đó là quà dành cho Tiểu Bảo, ai biết tháng trước tôi lại tiêu hết tiền để thay động cơ xe, trong thẻ hết tiền mất rồi, cho nên đành phải dùng thẻ của anh. Lúc sau tôi đi ngang qua mới phát hiện có một bộ trang phục dành cho nam cực kì hợp với màu sắc với kiểu dáng của bộ tôi đã mua cho Tiểu Bảo, tôi không nhịn được bèn mua luôn!”
“Thế à.” Tuy rằng không phải là cố ý mua cho anh, nhưng cũng đủ khiến tâm trạng anh trở nên vui vẻ.
“Tôi hỏi nhân viên bán hàng rồi, nếu như thử mà không thích thì có thể đem trả, anh mau mặc thử xem có thích hay không!” Ninh Tịch thúc giục.
Lục Đình Kiêu không hề do dự nói: “Thích chứ.” Là cô tự tay mua cho anh, lần đầu tiên cô mua quần áo cho anh, anh sao có thể không thích được.
“Anh còn chưa nhìn xem nó ra sao mà!” Ninh Tịch lầu bầu lùi về phía sau một bước, vươn tay ra sau đưa cho anh một cái túi giấy.
Lục Đình Kiêu cầm lấy cái túi: “Chỉ mua cho tôi và Tiểu Bảo thôi sao, cô không mua cho mình à?”
Ninh Tịch thở dài: “Viêm màng túi rồi, đành phải chờ đến lúc phát lương mới mua được!”
Lục Đình Kiêu đang định nói cô có thể dùng thẻ của tôi mà, Ninh Tịch đã lục ra cái thẻ đen trong túi ra: “À đúng rồi, cái này trả cho anh! Dùng cái này ngầu phết! Hôm nay tôi đã khiến cho một “cực phẩm” muốn cướp đồ với tôi tức phát điên!”
Lục Đình Kiêu chỉ có thể thở dài nói lái đi: “Cô cứ cầm lấy nó đi, bình thường tôi rất bận, không có thời gian mua đồ cho Tiểu Bảo, nếu như cô thấy cái gì hợp thì cứ việc mua, đương nhiên, tôi cũng rất vui khi cô chọn đồ cho tôi nữa.”
“Anh yên tâm về mắt thẩm mĩ của tôi thế cơ à? Đợi lát nữa thử rồi anh đừng chê xấu rồi cởi ngay ra trước mặt tôi nhé!” Ninh Tịch cũng không khách sáo với anh nữa, cất cái thẻ đi: “Vậy để khi nào tôi chuyển đi thì tôi lại trả anh sau vậy! Anh thay quần áo đi nhé, tôi ra ngoài trước đây!”
Vừa mới nhấc chân lên, cô đã bị anh kéo lại.
Ninh Tịch giật cả mình, cô theo phản xạ muốn quay người lại, nhưng nhớ đến nửa người để trần của Lục Đình Kiêu, chỉ đành ngại ngùng giữ cái tư thế bị người ta túm tay từ phía sau như thế: “Sao vậy?”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Lục Đình Kiêu khẽ siết lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Ninh Tịch, dạo gần đây trạng thái của Tiểu Bảo đã tốt lên nhiều rồi, cũng không cần phải luôn luôn quấn lấy cô nữa. Thằng bé rất ngoan, rất nghe lời, nó sẽ không quấy rầy cô, cũng không làm ảnh hưởng đến công việc của cô đâu! Mỗi ngày thằng bé chỉ cần nhìn thấy cô, đợi cô về nhà, biết cô đang ngủ bên cạnh phòng của nó, nó sẽ rất vui vẻ, rất an tâm…”
“Tôi biết tôi không có lý do gì để tiếp tục giữ cô lại đây, nhưng là một người làm cha tôi thực sự rất mong Tiểu Bảo có thể tiếp tục vui vẻ như thế này lâu thêm một chút.”
“Ba tháng, chỉ ba tháng nữa thôi có được không? Đến lúc đó cô muốn đi, tôi tuyệt đối sẽ không ép cô ở lại. Hơn nữa trong khoảng thời gian này cô có thể coi đây như là nhà của mình, muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải e dè bất cứ ai.”
“Cô có thể chửi thề, có thể ăn tỏi, ăn sầu riêng, có thể uống rượu đến khuya mới về… tôi chỉ có một yêu cầu nho nhỏ mà thôi, trong vòng ba tháng này cô kiên nhẫn chịu đựng một chút, đừng đưa đàn ông về, có được không?”
Đoạn trước còn khiến Ninh Tịch cảm động đến phát khóc, nghe đến đoạn sau cô suýt nữa thì nôn cả búng máu.
Càng nghe sao càng thấy Lục Đình Kiêu giống như một bà vợ hiền dịu chiều chồng hết mực, mà cô lại là thằng chồng cặn bã ăn chơi đàng điếm vậy?