Ninh Trác ôm tôi vào phòng ngủ.
Bà cụ vẫn đang huyên thuyên, “Ồ, phiền phức thật. Chỗ của chúng tôi quá hẻo lánh. Đi bệnh viện mất nhiều thời gian. Người trẻ ở làng chúng tôi đều ở thành phố nên không có bà đỡ.”
Tôi nắm lấy lão bà yếu ớt nói: “Lão bà, không sao, tôi học một chút về y thuật, chỉ cần lão bà làm teo lời tôi.”
Bây giờ quả thực không còn cách nào khác, bà cụ bất quá nói “Được rồi, con gái, chịu đựng đi, sinh con rất khổ!Con phải thật cố gắng
“
Nói xong, lão bà chào hỏi Ninh Trác và bảo anh ấy nhanh chóng đi đun nước nóng.
Ninh Trác đi ra ngoài như gió lốc mà trở lại, trong tay có nước nóng, nhanh đến mức lão bà giật nảy mình.
“Được rồi, có nước nóng. Đi ra ngoài chờ đi.” Lão bà nhìn thấy bộ quần áo rườm rà của tôi có chút không hài lòng mà nói, “Cô mang thai còn mặc.. Quần áo phiền phức như vậy. “
Ninh Trác đứng ngồi không yên mà bước vào phòng, bà lão trợn tròn mắt: “Ôi chao, thật xui xẻo khi đứng trong phòng sinh. Ra ngoài ngay!”
Tôi ngẩng đầu liếc nhìn Ninh Trác, thấy sắc mặt anh ta tái mét, lo lắng.
Cảm giác không nói ra được, chỉ có thể nói: “Ninh Trác, anh đi ra ngoài đi, em sẽ không sao.”
Ninh Trác ánh mắt đờ đẫn nhìn tôi hồi lâu, rốt cục bước ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa còn nói nhỏ: “An Tố, em thật không sao chứ”
Tôi gật đầu, cố gắng nói với anh ấy rằng không sao, nhưng đột nhiên, một cơn đau thấu tim khác khiến tôi hét lên và không thể trả lời.
Lão phu nhân cũng vội vàng, nhanh chóng vén váy của tôi lên, Ninh Trác hốt hoảng đi ra ngoài.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc sinh nở lại là một quá trình đau đớn như bây giờ. Tôi thấy ai đó trong cuốn sách nói rằng nỗi đau khi sinh nở còn hơn tất cả những nỗi đau trên đời. Lúc đầu tôi nghĩ nó quá phóng đại, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra rằng đó không phải là một sự phóng đại chút nào.
Dù trước đó tôi đã phải chịu nhiều đau đớn do tập luyện hay chấn thương, nhưng cơn đau đó chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau khi sinh con, và càng không đáng nói!
Sau một giờ đau đớn và vật lộn, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ.
“Tuyệt tuyệt tuyệt…”
“Sinh rồi” Bà cụ còn cao hứng hơn tôi. “Là một đứa bé rất đáng yêu, giống như bố mẹ của nó, rất xinh đẹp!”
Tôi mềm nhũn ở trên giường, mồ hôi đầm đìa, yếu ớt nói: “Có thể cho tôi xem không?”
Bà cụ phản ứng vội vàng đưa đứa trẻ cho tôi.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy đứa bé trong chiếc khăn quấn, nước mắt không thể không nhòe đi.
Đó thực là một đứa trẻ rất ưa nhìn, có đôi mắt to long lanh, lông mi dài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, dịu dàng giống như quả đào, nhìn là muốn cắn.
Đứa nhỏ này so với tôi thực giống Tiết Xán nhiều hơn, trong khuôn mặt này mơ hồ có thể nhìn ra Tiết Xán lúc nhỏ.
thật tuyệt.
Con của tôi và Tiết Xáncuối cùng cũng chào đời.
“Con gái, con đã nghĩ ra tên cho đứa bé chưa?” Lão bà hiển nhiên rất thích đứa nhỏ, bộ dáng cười hỏi ta.
“Con đang nghĩ tới.” Toi ôn nhu nói nhỏ, “Là Tiết Chỉ.”
“Tiết chỉ?” Lão bà ngạc nhiên, “Tiết Chỉ? Ồ, cái tên này nghe có vẻ không tốt lắm.
Tôi đã rất ngạc nhiên.
Đúng vậy, đối với người phụ nữ xưa, từ “Tiết Chỉ” có nghĩa là “dừng lại” chứ không phải là “tấm lòng trong như nước”.
Bất quá cũng rất thích hợp.
Sự ra đời của đứa trẻ này là dấu chấm hết cho tôi và Tiết Xán.
Đang lúc tâm trạng rối bời, tôi chợt nhớ ra điều gì đó, trằn trọc đứng dậy, “Lão bà, có thể giúp con gọi Ninh… chồng con vào không?”
Lão bà cho rằng tôi sẽ cùng Ninh Trác chia sẻ tin vui của đứa trẻ, lập tức hét lên ngoài cửa, ” Này chàng trai, vào đi, con của anh đã ra đời rồi.”
Cửa đóng sầm lại, Ninh Trác nhanh chóng chạy vào, anh thở phào khi thấy tôi vẫn ổn.
Tôi ngẩng đầu nhìn Ninh Trác, lập tức nói: “Ninh Trác, anh có thể giúp tôi giấu đứa nhỏ này được không? Tôi lo lắng Tiết Xán sẽ đuổi theo.”
Tôi thực sự hiểu rõ Tiết Xán, hai chúng tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, đã đến mức không thể bỏ nhau rồi, tuy hôm nay tôi đã nói rất nhiều chuyện buồn nhưng tôi biết anh ấy không từ bỏ tôi một cách tùy tiện, vì vậy anh ấy chắc chắn sẽ đến tìm tôi một lần nữa.
Nếu anh ấy biết rằng đứa trẻ đã được sinh ra, việc chia cắt giữa hai chúng tôi sẽ khó khăn hơn.
Cho nên cách đơn giản nhất là để đứa nhỏ này trốn trước, đừng để Tiết Xáb phát hiện ra.
Ninh Trác nhìn tôi, cũng không hỏi tôi tại sao lại làm như vậy, anh ấy chỉ nhìn tôi, ánh mắt mông lung khẽ chìm xuống, “An Tói, em tin tưởng ta sao.”
Tôi đã choáng váng.
“Đừng quên, đứa nhỏ này cũng là của Tiết Xán.” Ninh Trác từ từ đảo mắt nhìn đứa nhỏ trong tay tôi, trầm giọng nói, “Em nên biết ta hận Tiết Xán.”
Tôi nhìn thẳng vào Ninh Trác, phản bác lại lời anh ta nói, “Em tin rằng anh sẽ không làm chuyện gì khiến em buồn.”
Ninh Trác run rẩy nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau, cuối cùng anh ta cũng ôm lấy đứa trẻ từ tay tôi.
“Cảm ơn.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Chủ yếu là tôi không còn lựa chọn nào khác, nếu Tiết Xán tìm được tôi mà thấy bụng tôi xẹp xuống, anh ta nhất định sẽ quay lại tìm tung tích của đứa trẻ, với linh lực của tôi, không có cách nào giấu đứa trẻ. Chỉ có Ninh Trác, người có ma lực như Tiết Xán mới có thể làm được.
Ninh Trác hiển nhiên chưa từng ôm trẻ nhỏ, động tác có chút cứng ngắc, cẩn thận bảo vệ ở trong tay.
Anh ta cũng biết với tốc độ của Tiết Xán sắp tìm được mình, lập tức mang đứa nhỏ ra ngoài.
Không bao lâu sau khi Ninh Trác rời đi, anh ấy quay lại gật đầu với tôi, “Anh đã giấu đứa nhỏ, đừng lo lắng, anh ta sẽ không tìm ra.”
Tôi gật gật đầu, trong lòng đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Nhân tiện, Ninh Trác, giúp em tìm Hạ Lẫm, nhờ cậu ấy mang cho m những thứ em đã chuẩn bị trước.”
Hạ Lẫm, bọn họ hiện tại hẳn là vội vàng chạy tới, bọn họ hẳn là cách chúng tôi không xa.
Ninh Trác gật đầu, lại nhanh chóng rời đi, hơn mười phút sau anh mới trở lại, chỉ là lần này, trong tay anh còn có thêm một đứa bé.
“Anh đã nói với Hạ Lẫm, em và đứa nhỏ đều an toàn.” Ninh Trác nhẹ nói, cúi đầu liếc nhìn đứa bé, ánh mắt lập loè, “Tuy nhiên, An Tố, em có chắc không?
“Đương nhiên là em chắc chắn.” Tôi cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh hơn một chút, “Tất cả đều do em đã chuẩn bị kỹ càng”.