Edit by Ngao Thị
Nhưng vẻ giận dữ của Tiết Xán có vẻ thoáng qua, khi tôi nhìn lên thì thấy anh ấy đã trở lại bộ dạng lãnh đạm.
Tôi nhìn Ninh Trác gượng cười, “Em không sao.”
“Em tới đây là muốn tìm ma nữ sao?” Ninh Trác nhìn ma nữ phía trước hỏi tôi, như từ đầu đến cuối đều coi như không nhìn thấy Dung Kỳ.
Lúc này, ma nữ đội lốt Lục Dao chạy một mạch lên tầng hai của địa điểm này, dường như có ý định nhảy ra khỏi cửa sổ.
Tôi gật đầu với Ninh Trác, sau đó nói: “Chỉ cần tìm được ma nữ này, chúng ta lập tức có thể trở về Mỹ.”
Tôi thản nhiên nói câu này, hoàn toàn không để ý đến Tiết Xán bên cạnh, chỉ nói với Ninh Trác.
Tôi vừa nói xong, Tiết Xán đang ôm tôi đột nhiên nói: “An Tố, vậy cô thật sự trở về từ nước Mỹ chỉ để tìm ma nữ này sao?”
Tôi ngạc nhiên thấy Tiết Xán đột nhiên lên tiếng, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tiết Xán đang trầm mặc nhìn mình, ánh mắt lạnh lùng, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Tôi không thể giải thích được nhìn anh ấy, “Đúng vậy, cô ta làm tổn thương người Hạ Gia của chúng tôi, tôi cần phải trừng trị cô ta.”
Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình lại nói chuyện với Tiết Xán như thế này, giống như hai người xa lạ không mấy quen thuộc.
Tiết Xán giễu cợt, “Quả nhiên, cô bây giờ là tiểu thư của Hạ gia, cũng chỉ lo lắng cho Hạ gia.”
Lời nhận xét của Tiết Xán vô cùng mỉa mai, tôi không biết ý của anh ấy là gì, nhưng tôi không thèm đoán suy nghĩ của anh ấy, mà nhíu mày.
Cùng lúc đó, Tiết Xán đang tới gần ma nữ, tôi vùng vẫy nhanh chóng, “Thả tôi ra, tôi có thể tự mình bắt được ma nữ.”
Thật ra, tôi không thể chịu được cảnh Tiết Xán ôm tôi lâu như vậy, trong vòng tay quen thuộc này, tôi không khỏi nghĩ đến nhiều chuyện trong quá khứ.
Tiết Xán nhanh chóng thả tôi ra, tôi nhanh chóng ngã xuống đất.
Rời vòng tay băng giá ấy, trong lòng tôi dâng lên cảm giác trống trải, hụt hẫng.
Tôi nhanh chóng đè nén cảm giác kỳ lạ này trong lòng, nhanh chóng thu thập linh lực trong lòng bàn tay.
“Một mình em có chắc bắt được cô ta không?” Ninh Trác lo lắng.
Tôi gật đầu.
Tu luyện của ma nữ quả nhiên rất tốt, nhưng so với tôi vẫn còn có một số khoảng cách.
Ninh Trác cũng không ngăn cản tôi, nhưng anh ấy vẫn muốn giúp tôi, nên đã tập hợp linh lực để chặn ma nữ và không cho cô ta chạy thoát.
Tôi không từ chối sự giúp đỡ của Ninh Trác, dù sao thì ma nữ này quá linh hoạt, tôi tập hợp linh lực và tiếp cận ma nữ từ một hướng khác.
Dưới sự tấn công hai bên của tôi và Ninh Trác, ma nữ có chút sợ hãi, nhưng cũng rất tức giận,gầm lên, tiếng gầm rất lạ, như muốn nói điều gì đó nhưng lại không được. Cảm giác như tiếng gọi của một con quái vật nào đó.
Nghe tiếng gầm của cô ấy, tôi chợt hiểu tại sao trước đây mình cứ nghĩ tiếng gầm của ma nữ này rất quen thuộc, trong nhà giam đó, những đứa trẻ có vẻ ngoài kỳ lạ bị nhốt cũng giống như thế này.
Giống như một người chưa bao giờ học nói, và không biết dùng ngôn ngữ gì để thể hiện sự tức giận và sợ hãi của mình, vì vậy cô ta chỉ có thể gầm gừ như một con thú.
Vì vậy, tôi càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình, chắc chắn rồi, ma nữ đúng là đứa trẻ trong nhà giam. Vậy thì, nó phải là đứa trẻ thứ mười một mà tôi nhìn thấy trong bức ảnh.
Nhưng điều kỳ lạ là da của ma nữ sẽ bị thối rữa ngay khi chạm vào ánh sáng, nhưng khi lên ảnh, cô ta lại có vẻ bình thường, để mặt mộc bên ngoài để chụp ảnh, và khuôn mặt của cô ta không hề bị thối rữa.
Trong lòng đang tự hỏi, nhưng tay cũng không có dừng lại, mà đánh xuống người cô ta.
Ma nữ bị tôi đánh bại, tôi thấy cô ta bị thương, cô ta vốn đã không còn sức phản kháng, trong tay nhanh chóng siết chặt thu thập linh lực, trực tiếp đánh choáng cô ta rồi mang về tra hỏi kỹ càng.
Đột nhiên một sức mạnh tinh thần hùng vĩ ập đến từ phía sau tôi.
Tôi sửng sốt, theo bản năng xoay người sang một bên để tránh, nhưng phát hiện đòn tấn công không rơi vào người tôi hay Ninh Trá, mà là trên người ma nữ.
Điều kinh ngạc hơn nữa là, linh lực này không nhằm mục đích làm tổn thương ma nữ, ngược lại, linh lực giống như một hàng rào bảo vệ, che chở cho ma nữ, khiến cho công kích của tôi và Ninh Trác căn bản không thể ngăn cản được cô ta
Tôi giật mình quay lại, thấy Tiết Xadb đang đứng sang một bên, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tiết Xán, anh làm gì vậy?” Ta kinh ngạc hỏi, chưa từng nghĩ Tiết Xán thật sự sẽ giúp ma nữ này.
Linh lực mà Tiết Xán giúp ma nữ hiển nhiên có khả năng sửa chữa, bởi vì tôi thấy vết thương trên người ma nữ lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mặc dù ma nữ không nói được tiếng người, nhưng rõ ràng là đầu óc tương đối bình thường, liếc nhanh, hét lên hai tiếng rồi lập tức chạy ra xa.
Tôi và Ninh Trác lập tức định đuổi theo, nhưng Tiết Xán lại đột ngột lao ra rồi đứng trước mặt chúng tôi.
“Tiết Xán, anh định làm gì!” Ninh Trác vẻ mặt lạnh hơn, trầm giọng nói, nhanh chóng đánh vào kết giới mà Tiết Xán lập ra.
Nhìn thấy Ninh Trácmuốn phá vỡ Kết Giới của mình, Tiết Xán càng nhanh hơn, hơi nhón mũi chân rơi xuống trước mặt Ninh Trác, giơ tay đỡ lấy công kích của Ninh Trác.
“Tiết Xán.” Ninh Trác và Tiết Xán lúc này xung đột, vẻ mặt lạnh băng, “Anh muốn làm gì.”
“Tôi muốn làm gì, không cần anh hỏi.” Giọng nói của Tiết Xán lạnh hơn Ninh Trác, mỗi lời nói đều lạnh như có tảng băng.
Đôi mắt mông lung của Ninh Trác lóe lên một tia tức giận, cuối cùng mất kiên nhẫn, trực tiếp nâng lòng bàn tay lên đánh về phía Tiết Xán.
Tiết Xán không khách sáo, đánh ngược lại Ninh Trác.
Đột nhiên, ba người chúng tôi vẫn đang đuổi theo ma nữ này lại bắt đầu tự đánh nhau.
Tôi đứng nhìn với vẻ mặt kinh ngạc, “Hai người đang làm gì vậy? Đừng đánh nhau nữa! Đừng đánh nữa!”
Tôi thậm chí không biết tại sao hai người đàn ông này vẫn bình tĩnh trong những giây đầu tiên, nhưng đột nhiên họ bắt đầu đánh nhau trong giây tiếp theo.
Tiết Xáb rất quyết đoán, Ninh Trác cũng không tệ chút nào.
Linh lực của Tiết Xán và Ninh Trác vốn là ngang hàng, là do thân thể của Ninh Trác quá yếu, bây giờ sau một năm cẩn thận hồi phục, thân thể của Ninh Trác đã gần như bình phục.
Tuy nhiên, thân thể của Ninh Trác vẫn chưa hoàn thiện, Tiết Xán đánh cực mạnh, cuối cùng Ninh Trác vẫn bị thương, lùi về phía sau mấy bước, khóe miệng đỏ ngầu.
“Ninh Trác!”
Nhìn thấy Ninh Trác sắc mặt tái nhợt, lập tức chạy tới.