Ngày hôm sau, Hạ Lẫm và tôi lên đường đến trại giam, Tiết Chỉ một mình bắt taxi đến Tập Đoàn Tiết Thị.
Theo í thằng bé, nó sẽ tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ của mình với cha.
Tôi đối với Tiết Chỉ có chút lo lắng, cho nên đặc biệt kêu vài người nhà họ Hạ đi sau theo dõi thằng bé.
Hạ Lẫm và tôi đến trại tạm sớm.
Lần thứ hai đến trại giam này, tôi chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu hơn lần trước.
Trại giam vẫn còn u ám, xe chúng tôi chưa ra tới cửa, từ xa tôi đã thấy hai bóng người vội vã bước ra.
“Chờ một chút.” Tôi lập tức nói với Hạ Lẫm đang lái xe bên cạnh.
Hạ Lẫm lập tức đậu xe dưới tán cây bên cạnh, ẩn nấp bóng dáng, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy Hạ Lãnh và Hạ Ưu đang vội vàng ra khỏi trại giam.
Tôi thấy hai người họ mặc đồ đen, trên tay cầm một bó hoa, cùng nhiều trái cây và các thứ khác, như thể họ đi thăm ai đó.
“Bọn họ làm gì vậy?” Hạ Lẫm cũng chú ý tới, thấp giọng hỏi tôi.
“Chị cũnh không rõ.” Tôi thì thầm, “Hãy xuống xe và đi theo bọn họ.
Bây giờ tôi đã xác định Hạ Lãnh và Hạ Nữ tuyệt đối không thể chủ động nói cho tôi biết chuyện xảy ra hồi đó, cho nên thay vì tra hỏi, tôi có thể bí mật theo dõi bọn họ, để có thêm tin tức hữu ích.
Tôi và Hạ Lẫm xuống xe lặng lẽ đi theo hai người bọn họ.
Rốt cuộc, hai huynh đệ bọn họ không có tu luyện thuật ẩn thân, cũng không để ý phía sau bọn tôi đang đi theo.
Tưởng họ đi đâu xa, không ngờ vừa đến ngọn đồi phía sau nhà giam, đi bộ chừng nửa tiếng thì đến rừng.
Hai người chúng tôi đang núp sau một gốc cây, nhìn sang thì thấy hai người dừng lại trước một tấm bia đá.
Tôi và Hạ Lẫm nhìn nhau ngạc nhiên.
Thì ra hai người không phải đi thăm người, mà là đến tảo mộ.
Tôi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn tấm bia, nhìn thấy tấm ảnh đen trắng trên tấm bia, sắc mặt tôi chợt tái đi.
“An Tố, có chuyện gì sao?” Hạ Lẫm không để ý tới tấm bia, tôi liền ra hiệu cho cậu ấy nhìn.
Chắc nhìn tấm bia, cậu ấy nhận ra và nói nhỏ với tôi: “Hình ảnh trên tấm bia là đứa trẻ thứ mười một mà chúng ta nhìn thấy trong bức ảnh?”
“Không tệ.” Tôi gật đầu.
Không ngờ Hạ Lãnh và Hạ Ưu cẩn thận đến bái kiến như vậy lại là đứa trẻ thứ mười một mà chúng ta nhìn thấy trong bức ảnh lúc trước.
Nếu tất cả những suy đoán trước đây của chúng tôi đều đúng, cô gái trong bức ảnh có lẽ chính là ma nữ mà chúng tôi đang tìm kiếm.
Tôi cau mày.
Nói chung, những đứa trẻ trong trại giam này bị lính canh tra tấn bằng nhiều cách khác nhau, sau khi đứa trẻ chết, không thể xây một ngôi mộ cẩn thận.
Đối với đứa trẻ này Hạ Lẫm và Hạ Ưu có thái độ hoàn toàn khác so với những đứa trẻ trong trại giam.
Có phải vì sự khác biệt này, mà ma nữ đã không giết chết Hạ Lãnh và Hạ Ưu mà chỉ giết bốn thị vệ còn lại?
Trong lòng càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, cũng không thèm che nữa, vọt ra ngoài nhanh chóng đáp xuống trước mặt Hạ Lãnh, Hạ Ưu.
Hạ Lãnh và Hạ Ưu chưa từng nghĩ tới sẽ đột nhiên nhìn thấy tôi vào lúc này, cả người đều tái mặt vì sợ hãi.
Hạ Lãnh vẫn ra vẻ bình tĩnh, sắc mặt trầm xuống, “Tiểu thư, cô có thể giải thích cho tôi tại sao cô lại ở đây không?”
Anh ta nhìn thấy Hạ Lẫm sau lưng đứng sau gốc cây, lập tức hiểu được, giọng điệu càng thêm tức giận, “Cô đi theo chúng tôi?”
Tôi lúc này cũng lười phủ nhận, trực tiếp thừa nhận: “Đúng vậy, tôi đang theo dõi 2 người. Không chỉ có như vậy, tôi còn phát hiện 1 việc thú vị.”
Tôi nhanh chóng đặt ánh mắt vào tấm bia đá bên cạnh, lạnh giọng hỏi: “Cô gái này là ai?”
“Đưâ trẻ này không phải người.” Hạ Lãnh đáp, giọng điệu tràn đầy sự không kiên nhẫn, “Tiểu thư, cô mau đi đi, để chúng tôi yên.”
“Tôi sẽ đi….?” Tôi vội tiến đến bia mộ, ngón tay trực tiếp sờ xuống bia mộ, nụ cười trên khóe miệng càng thêm tàn nhẫn. “Nhưng ma nữ này đã hại bốn người nhà bọn họ Hạ, vấn đề này nó liên quan đến tôi. “
Lúc nói lời này, tôi chỉ muốn dò xét Hạ Lãnh và Hạ Ưu, không ngờ âm mưu của hai người này quả thực không không tầm thườnh, vừa nghe lời tôi nói thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và bối rối của hai người họ, tôi càng chắc chắn hơn về những suy nghĩ trong lòng mình
Ma nữ này đúng là đứa trẻ đó.
Nhưng hiện tại điều duy nhất tôi không hiểu là cô gái này có liên quan gì đến Hạ Lãnh.
||||| Truyện đề cử: Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy |||||
“Tôi không biết cô đang nói cái gì.” Tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Hạ Lẫm ngoài mặt vẫn là nghiến răng nghiến lợi không chịu nói.
Họ càng phủ nhận điều này, tôi càng chắc chắn rằng cả hai đều biết điều gì đó.
Hai người đều không chịu nói, tôi cũng lười lãng phí thời gian cho bọn họ, tôi nhanh chóng nhướn mày gọi Hạ Lẫm ngồi bên cạnh, Hạ Lẫm nhanh chóng hiểu được, hai người chúng tôi liền đi về hướng Hạ Lãnh.
“2 người định làm gì!” Hạ Lãnh có chút luống cuống, vẫn là cứng rắn uy hiếp, “Tôi cảnh cáo 2 người, đừng tưởng rằng 2 người là thiếu gia cùng tiểu thư của Hạ gia, thì muốn làm gì thì làm. Tôi sẽ nói chuyện này cho các trưởng lão của Hạ gia… “
Có vẻ như trại giam này quá cách biệt với thế giới, và họ không biết những biến động kinh thiên động địa đã diễn ra ở Hạ gia.
Nhưng đúng là trại giam này là do ba vị trưởng lão thành lập, theo ý kiến của bọn họ, ba vị trưởng lão mới là thủ lĩnh thực sự của Hạ gia.
Tôi chế nhạo, trực tiếp đi tới bên người Hạ Lãnh, nắm lấy vai anh ta, lạnh lùng nói: “Tam trưởng lão đã chết.”
Hạ Lãnh bị tôi giữ chặt, Hạ Ưu bên kia cũng bị Hạ Lẫm giam giữ.
Hạ Lãnh và Hạ Ưu sững sờ tại chỗ, chính tôi cũng lười không để ý tới, cùng bọn họ trở lại trại giam.
Hai tên thị vệ khác trong trại giam nhìn thấy hai người chúng tôi giữ Hạ Lãnh và Hạ Ưu, đều kinh hãi và hoảng sợ.
Tôi nói thẳng: “Đến hội trường.”
Trong lòng tôi đã có sẵn kế hoạch, hai tên thị vệ kia cũng không dám hỏi tôi định làm gì mà vội vàng dẫn chúng tôi vào đại sảnh.
Không có đồ đạc trong hội trường này.
Sau khi Hạ Lẫm và tôi trói Hạ Ưu và Hạ Lãnh, chúng tôi ném họ vào giữa, và tìm thấy một số chu sa. Xung quanh Hạ Lãnh và Hạ Ưu, chúng tôi cẩn thận vẽ Kết Giới tiếp theo.