Edit by Như Oanh
Chết liền chấm dứt, không còn buồn vì những chuyện đó nữa, có thể tái sinh, sống kiếp người khi quên đi mối lương duyên này.
Nhưng tôi không chết, cứ như vậy tỉnh lại.
Mở mắt ra, tôi vẫn đang ở nhà Tả Hữu, tôi đang nằm trên giường.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ nhà bên cạnh.
“Cô thế nào? Có cảm giác tốt hay không? Nếu không ta lại dùng quỷ khí tẩm bổ thân thể cô một chút?” Giọng điệu của Ninh Trác đầy lo lắng.
“Không phải, tôi đang khá hơn, chỉ là vết thương trên mặt mà thôi… Sau này tôi sẽ trở nên xấu xí, anh có thể hay không ghét bỏ tôi.” Trong giọng nói của Lâm Cầm có một tia cố ý giả vờ yếu ớt, tôi có thể nghe rõ ràng..
Chắc là chuyện xảy ra sau khi tôi ngất xỉu, Ninh Trác thu dọn đồ đạc mang hai người chúng tôi về, rồi đưa Lâm Cầm sang phòng bên cạnh, đồng thời tỉ mỉ sử dụng pháp thuật vì cô ấy chữa thương.
Về phần tôi tại sao lại xuất hiện ở trên giường?
Có thể là do Ninh Trác ra ngoài tìm nước, hoặc khi tìm thứ gì đó, cuối cùng cũng nhìn thấy tôi, người đã bất tỉnh.
Sau khi xác định tôi chưa chết, anh ta bế tôi lên giường, lau người cho tôi một chút, anh ta lại đi chăm sóc Lâm Cầm.
Tôi chỉ là cái kia do anh tiện tay?
Ha ha ha, nằm ở trên giường tôi cười là mang theo sự tuyệt vọng, huống hồ đây chỉ là một con thỏ, vậy tôi nên trở về núi, có lẽ vài trăm năm sau tôi có thể luyện lại hình người, lúc kia nói không chừng ta còn có thể nhìn thấy Ninh Trác, mọi người vẫn có thể mỉm cười chào hỏi …
Ngay khi tôi đang suy nghĩ về những thứ này, tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi đã khôi phục lại linh lực của mình?
Là bởi vì tà khí mảnh vỡ lần nữa đi vào thân thể của tôi?
Nếu như trước đây tôi vui vẻ như vậy, cuối cùng tôi có thể bước đến trước mặt Ninh Trác nói với anh rằng con thỏ nhỏ từng ở bên anh thực sự là tôi, thì Ninh Trác sẽ đem phần tình cảm trút xuống tại trên người tôi, hai chúng tôi hạnh phúc vui vẻ cùng một chỗ.
Nhưng bây giờ … bây giờ có thêm một Lâm Cầm, Ninh Trác quan tâm Lâm Cầm mà không phải tôi, cho dù bây giờ tôi đứng trước mặt anh ấy, anh ấy cũng sẽ không có gì khác hơn là có chút kinh ngạc đúng không?
Nơi này được ngăn cách với căn phòng họ đang ở, và những lời tôi nghe thấy mơ hồ mờ nhạt, tôi chạy đến cửa kế bên để nghe trộm hai người họ.
Tôi không biết tại sao là nghĩ cuối cùng tôi xác nhận một chút,, bất cứ khi nào tôi có một vị trí nhỏ như vậy trong trái tim Ninh Trác hay không, tôi …
Tôi không biết mình muốn làm gì, nên trước tiên chỉ có thể nghe lén.
Ninh Trác và Lâm Cầm đang nói chuyện, lúc đi tới tôi tình cờ nghe thấy Lâm Cầm hỏi Ninh Trác rằng: “Khả Khả thế nào rồi? Đều là tôi không tốt, nếu không phải là bởi vì tôi liên lụy anh, Khả Khả sẽ không thụ thương nặng như vậy.”
Nữ nhân này vẫn còn giả bộ, nàng nhưng thật ra là ước gì tôi chết đi?
Nghe được lời cô ta nói, con thỏ móng vuốt thật chặt giữ tại cùng một chỗ, bởi vì tức giận, tại tăng thêm vừa mới khôi phục pháp lực không thích ứng, nhất thời nhịn không được, pháp lực bưu bay, toàn bộ không gian đều tràn ngập tại một cỗ hỗn loạn khí tức hỗn loạn.
Đây hẳn là một nơi giống như phòng sách, tất cả sách đều rơi trên mặt đất, sách nặng đập vào tôi đều không có cảm giác, đã chết lặng, tôi thậm chí không có ngay lập tức thay đổi ra nguyên hình, chỉ là lấy thỏ hình thái ngồi xổm ở góc tường nghe lén.
Tô Khả Khả thế này, nếu tiểu yêu trên núi biết sẽ cười thành tiếng đúng không?
Chính câu trả lời của Ninh Trác đã khiến tôi rời đi, giọng điệu đó nên gọi là lãnh đạm mới đúng chứ? Ninh Trác nói, “Đừng lo lắng, tôi đã xử lý cô ấy rồi, không chết được đâu.”
Anh ta thậm chí còn không muốn nói đến tôi, lập tức đổi chủ đề tiếp tục quan tâm đến vết thương của Lâm Cầm. “Mặc kệ, tôi thực sự lo lắng cho vết thương trên người của cô. Để tôi kiểm tra. Về phần vết thương trên mặt cô đừng quan tâm. Tôi sẽ giúp cô che lại bằng một loại quỷ thuật, sau khi tìm được loại thảo dược thích hợp, cô sẽ dễ dàng hồi phục. “
“Được rồi, cảm ơn Ninh Trác.”
“Còn khách sáo với tôi như vậy, nếu cô không giúp tôi, làm sao tôi có thể phá vỡ những mảnh vỡ oán khí của Uyển Uyển?”
“Đây là điều tôi nên làm.”
Hai người họ không nói về một chủ đề nào về tôi.
Chắc chắn, đó là một con thỏ không có cảm giác tồn tại, tôi ở đó, như thể hóa đá.
“Này.” Từ trong miệng thỏ phát ra một tiếng thở dài, trong lòng tôi đã có quyết định rồi, Ninh Trác không có chỗ cho tôi, tôi ở lại đây cũng vô dụng, cho dù có biến thành hình người thì cũng vô dụng. Lại muộn rồi, anh ấy thích Lâm Cầm, sợ anh ấy khôngthể chứa thêm được tôi nữa.
Nếu biết là như thế này, tôi tội gì đi tìm như thế khác gì tự chuốt nhục.
Nếu Lâm Cầm biết tôi bây giờ như thế này, cô ấy sẽ rất vui, cô ấy được sủng ái, lợi dụng cơ hội thành công chiếm được trái tim của Ninh Trác, hạ gục tôi đã như trước đó.
Tôi không biết tại sao, điều mà tôi nghĩ trước đây là sau khi khôi phục pháp lực, nhất định phải dùng sức đánh chết nữ nhân Lâm Cầm, nhưng hiện tại lại không có ý nghĩ như vậy.
Câu nói của con người, ‘Nỗi buồn lớn hơn cái chết’, có lẽ ám chỉ tình trạng hiện tại của tôi.
Khi tôi nhích từng bước từ góc tường ra cửa, trong lòng đã hạ quyết tâm, làm ra quyết định, lập tức rời đi hiện tại lập tức rời đi, trước quay về trên núi cùng chúng tiểu nhân dặn dò một tiếng, về sau đem bọn chúng giao phó cho chết hầu tử cùng hồ ly đại nương, sau đó tôi đi đào mình mộ phần, đi tìm một nơi khác… Tôi sẽ cách xa thế giới loài người, xa những ngóc ngách của mọi thứ trong quá khứ.
Về phần ngốc bao nhiêu thời gian vậy, tôi phải tốn thời gian bấy nhiêu đến quên.
Chờ tôi lại nhớ tới cái này nam nhân sẽ không còn cảm thấy đau lòng…
Có thể quên được không? Bao nhiêu năm? Mấy chục năm? Một trăm năm? Người tên Ninh Trác ở trong lòng khắc lên đóng dấu, mình thật sự có thể triệt để quên anh ta sao?
Tôi chỉ yêu Ninh Trác, sau này sẽ không bao giờ yêu người khác.
Yêu một người trong cuộc đời này là đủ.
Nghĩ về những điều này, tôi vô tình đập đầu vào khung cửa.
Có lẽ là do lương tâm cắn rứt, rõ ràng cửa đã đóng khi tôi vào để nghe trộm, nhưng bây giờ cửa đã được mở ra từ bên ngoài.
Không có phòng bị bị đụng trên mặt đất lăn mấy cái, sau đó bị một người túm bộ lông từ phía sau cầm lên.
Khi nhìn thấy giày và quần tây nam, tôi không dám nhìn người kia, đó là Ninh Trác. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta phát hiện tôi nhìn trộm ở đây? Còn có cái này một gian phòng chật vật giải thích thế nào?
Liệu anh ấy có nhận ra rằng tôi có có linh lực không? Làm thế nào tôi có thể giải thích cho anh ấy nếu anh ấy phát hiện?
Tôi đã quyết tâm thoái thác, đều đã hết hi vọng muốn rời khỏi, chỉ cần tôi rời khỏi căn phòng này, Ninh Trác không liên quan gì đến tôi, nhưng ông trời hết lần này tới lần khác muốn cùng tôi đối nghịch.
Khoan đã, khi tôi định mắng ông trời thì phát hiện có gì đó khác thường, mùi của người đàn ông này hoàn toàn khác với Ninh Trác, nhưng tôi cũng quen với mùi này …
Tại sao anh ta lại quay về? Anh ta không đi tìm sư phụ của mình sao? Chờ sự việc giải quyết xong là có ý gì?
Đúng vậy, người nâng tôi lên không phải Ninh Trác, mà là Tả Hữu.