Edit by Hoang Lan Tran
Cái loại cảm giác này không phải loại cảm giác khi ta còn là thú cưng, mà đây là loại cảm giác tiếp xúc của da thịt, cảm giác của làn da băng lãnh luôn có thể để ta cảm nhận được tâm ta động, quả nhiên vẫn là ta tu hành không tới nơi tới chốn.
Kỳ thật càng làm cho ta chấn động là, vừa rồi Ninh Trác đã đẩy Tả Hữu ra đem ôm ta ở trong ngực.
Hiện tại ta đối với hắn mà nói không phải là một người xa lạ sao? Hắn làm sao đối với ta như vậy?
Một mực chú ý tới ta đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn anh ấy, Ninh Trác lên tiếng trước: “Ngươi kỳ thật cũng không nhận ra những hài tử này sao? Vì cái gì mà ngươi có thể vì bọn họ làm được loại tình trạng này, những yêu tinh như các ngươi, không phải mục đích Tu luyện đều là vì mình sao?”
Nghe được hắn nói như vậy, tâm tình trở nên phức tạp, nguyên lai hắn quan tâm ta, chỉ là bởi vì ta chưa từng gặp qua như thế, ta vì loài người mà phấn đấu quên mất bản thân mình là yêu quái, ta đối với hắn mà nói, chẳng qua là chỉ là một yêu quái có tu luyện mà thôi.
Trả lời câu hỏi của người khác là lễ phép căn bản, ta suy yếu trả lời: “Bởi vì bọn họ vô tội, đều là hài tử đáng thương, cái gì cũng không có trải qua liền bởi vì sự tính toán độc ác của con người mà rời khỏi thế giới này, bọn họ cho dù có oán khí cũng là điều bình thường.”
“Đúng vậy, cũng là một chút hài tử đáng thương…”
Ninh Trác lời còn chưa nói hết liền bị ta gấp rút cắt ngang, ta giãy dụa lấy muốn rời khỏi ngực của anh ấy, ngữ khí có chút gấp rút nói: “Ngươi đang làm cái gì, thả ta ra.”
Cũng không phải Ninh Trác làm hành động bất thường gì với ta, chỉ là tay của anh ấy tiếp xúc da thịt với ta khiến cho ta không cảm thấy thoải mái.
Hành động này nếu là sư phụ hoặc Tả Hữu làm không hề có một chút vấn đề, nhưng là Ninh Trác lại có chút không thể nào nói nổi, anh ấy chỉ là một người xa lạ mà thôi.
“Đừng nhúc nhích.” Ninh Trác nhẹ nhàng đem ta đè lại, không biết có phải là ảo giác hay không, ta vậy mà nhìn thấy vẻ cưng chiều trong ánh mắt của anh ấy?
Đây tuyệt đối không phải là ánh mắt mà anh ấy dành cho ta, cũng chỉ gặp qua sư muội của Tả Hữu một lần hẳn là sẽ không thể có biểu hiện như vậy được.
Tả Hữu tên hỗn đản kia, bây giờ đi đâu rồi? Chẳng lẽ không tranh thủ thời gian xông lại, giải cứu ta từ trong tay Ninh Trác sao? Biết rất rõ ràng ta không có chí khí khi đối mặt với Ninh Trác, mọi hành vi phản kháng ta đều không làm được.
Anh ấy bảo ta đừng nhúc nhích, ta liền thật ngoan ngoãn nằm trong ngực của anh ấy không nhúc nhích.
Ninh Trác vận dụng quỷ khí quanh thân thể của ta làm một cái kiểm tra cặn kẽ, xác định không có bất cứ vấn đề gì, rồi rõ ràng thở dài một hơi: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ cần khoảng thời gian này nghỉ ngơi thật tốt, rất nhanh liền có thể khôi phục.”
“Ngươi tại sao phải đối với ta tốt như vậy?” Câu nói này cơ hồ thốt ra, chẳng qua nói ra rồi ta liền hối hận, cái miệng này làm sao thế, đây không phải để người sinh nghi sao? Anh ấy muốn giúp ngươi, ngươi liền để anh ấy giúp, liền tốt, thật sự là nói nhiều.
Hung tợn phỉ nhổ mình một chút, ta không nghĩ tới Ninh Trác sẽ trả lời như vậy ta.
Thanh âm của anh ấy một chút trở nên quá xa xăm, lực ôm ta dường như cũng tăng thêm, anh ấy dùng vô hạn hoài niệm ngữ khí nói: “Không biết vì cái gì, nhìn thấy ngươi lần đầu tiên ta đã cảm thấy ngươi nhìn rất giống một người quen của ta.”
Là ai? Tô Khả Khả sao?
Nói thật Tô Khả Khả cùng Ninh Trác tình cảm còn chưa đủ để anh ấy dùng ngữ khí này để nói ra một phen như thế, cho nên nói người anh ấy nghĩ chỉ có thể là nữ nhân mà trong vô số đêm anh ấy dành trọn thâm tình nhìn chăm chú nữ hài, nữ nhân đó tên gọi là An Tố.
Trong lòng một trận khó chịu, nữ nhân kia trong lòng anh ấy vị trí thật rất quan trọng, vô luận gặp lại những nữ nhân khác, anh ấy trước hết nghĩ tới nhất cũng là dùng người này để so sánh.
Mười năm đủ để cho một yêu tinh thỏ không rành thế sự có thể nhìn thấu lòng người.
Lúc này ta đột nhiên biết, lúc trước ta cùng Lâm Cầm so là kém ở nơi nào, nàng lúc trước nhìn tấm gương học thần thái của người nào đó, người kia cũng hẳn là An Tố.
Chỉ là không biết Lâm Cầm là làm sao biết sự tồn tại của An Tố, vậy mà có thể học được giống như vậy, Ninh Trác để ý nàng như vậy, chỉ là bởi vì nàng cùng nữ nhân kia giống nhau, có thể để cho Ninh Trác cảm giác được hoài niệm.
Ngẫm lại Lâm Cầm kia trăm phương ngàn kế cũng chỉ là một vật thay thế, mà ta chính là bại bởi một nữ nhân như thế… Quả nhiên ta mới là đáng buồn nhất.
Tâm tình không hiểu lại rơi xuống thấp.
Được rồi, tổn thương cũng không nhiều, ỷ lại trong ngực người ta tính xảy ra chuyện gì sao?
Kết quả ta đều không nói gì, Ninh Trác đột nhiên lấn người đem ta đặt ở dưới thân, ta bị hắn chăm chú vòng trong ngực, là so vừa rồi động tác càng thêm thân mật?
“Cẩn thận.” Ninh Trác nói ra hai chữ này lúc sau đã xoay người rời đi, không biết từ nơi nào đột nhiên xông lại một con đại đầu quỷ.
Hài tử không phải đều hẳn là thiên chân khả ái sao? Liền xem như trước đó bị siêu độ những hài tử kia, quanh thân bị oán khí bao khỏa, cũng bởi vì uống sữa bột kia trở nên có chút dị dạng, nhưng mơ hồ cũng có thể nhìn ra một chút xíu đáng yêu cùng non nớt ở bên trong.
Nhưng trước mắt cái này lại không giống, hắn rất xấu, để người hoàn toàn không có cách nào đem hắn cùng oán anh liên hệ với nhau, so với oán anh trước đó, chí ít xấu trên gấp mười gấp trăm lần.
Thân thể chỉ có đầu to một phần ba, đầu lại so hài nhi bình thường to gấp mấy lần, toàn bộ chính là một đại đầu quỷ.
Hắn toàn bộ thân thể đều bao phủ trong một cỗ hắc khí, mà hắn cứ như vậy phiêu tán ở giữa không trung, dữ tợn nhìn chúng ta.
Không phải tất cả oán anh đều được siêu độ hay sao? Vì cái gì hiện tại còn một con? Hiện tại pháp trận uy lực đã biến mất, muốn lại siêu độ hắn đã là không thể nào.
Trong miệng hắn phát ra phi thường khó nghe tiếng hài nhi khóc, ở trên cao nhìn xuống chúng ta, mà ta cùng Ninh Trác rõ ràng là mục tiêu của hắn.
Ninh Trác vừa rồi như thế là giúp ta ngăn cản đại đầu quỷ đột nhiên tập kích, nếu không phải anh ấy đột nhiên xoay chuyển thân thể, đoán chừng hiện tại trên người ta lại phải gia tăng thương thế mới.
Là anh ấy bảo hộ ta sao?
Nữ nhân cứ giỏi thay đổi như vậy, lúc đầu trước đó là nghĩ đến, lần này chỉ là ngoài ý muốn gặp được cùng một chỗ, về sau vẫn có thể không thấy mặt liền không thấy mặt, coi như gặp mặt nhiều lắm cũng là người quen mà thôi.
Nhưng là bây giờ, ta vậy mà nghĩ đến, nếu có thể lấy thân phận Tả Hữu sư muội quen biết lại Ninh Trác cũng là coi như không tệ, lại nói, mười năm này Ninh Trác trên thân nhất định phát sinh rất nhiều chuyện, nói không chừng Lâm Cầm nữ nhân kia đã sớm ở nơi nào biến thành thi thể, hư thối.
Chỉ cần có cơ hội ở bên người Ninh Trác, ta…
Tại thời điểm đối địch nguy hiểm này còn có thể nghĩ những chuyện như vậy sao, ta hung tợn bấm một cái trên đùi mình, về sau mới có thể đem lực chú ý chuyển dời đến bên kia chiến cuộc.
Tả Hữu phát giác được bên ta có biến cố, lập tức muốn đuổi tới, chỉ là không có nghĩ đến đại đầu quỷ vậy mà lập một Kết Giới vô cùng lợi hại, anh ấy trong khoảng thời gian ngắn là không có cách nào phá giải, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng.
Không chỉ có là người không qua được, thậm chí âm thanh đều truyền không đến, chỉ có thể nhìn thấy anh ấy dùng các động tác vô cùng phong phú của tứ chi không biết để biểu đạt cái gì.
Ninh Trác cũng chú ý tới tình huống này, khi cùng đại đầu quỷ đánh nhau, luôn vô tình hay cố ý bảo vệ ta, coi như toàn bộ không gian đều là nồng đậm oán khí, nhưng ta nhưng không bị tác động chút nào.
Bởi vì hấp thu oán khí, đại đầu quỷ vô cùng lợi hại, hình thức công kích của hắn so với các tiểu quỷ trước đó có khác biệt rất lớn, là trực tiếp dùng răng cắn.