*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1044-1045-1046-1047-1048-1049-1050-1051 nha mọi người
Edit by Như Oanh
Tôi và Tiết Phong đồng thời bị sốc.
Tôi không ngờ Hạ Lẫm lại bảo vệ tôi nhiều như vậy, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, tôi thực sự cảm thấy vẻ mặt của anh rất dịu dàng và cưng chiều tôi.
Có vẻ như ban đầu anh ấy không hề chán ghét tôi như biểu hiện .
Còn Tiết Phong sửng sốt khi nhìn thấy Hạ Lẫm như vậy, anh từ trước đến nay đều đề phòng ta, nhưng Hạ Lẫm lại bảo vệ ta làm cho anh kinh ngạc.
Đối mặt với sự uy hiếp của Hạ Lẫm , Hàn Linh Linh khiếp sợ lùi lại một bước.
Khi chúng tôi bước ra khỏi tòa nhà, bầu trời vẫn còn nhá nhem tối, tưởng như một ngày một đêm, nhưng thật ra chỉ có hai ba giờ trôi qua trong không gian.
Vậy là mới ba bốn giờ sáng.
Không có Hàn Linh Linh uy hiếp, ta kinh hãi bước đi, hai bước liền đi vào trong sân.
Chỉ cần xoay người là có thể ra khỏi Đồng Tề Y Viện bị bỏ rơi này.
Khi về đến Hạ giá, hôm sau thức dậy tôi thấy được Hạ Lẫm cùng Tiết phong mang một số lớn người của hai tộc áp giải HKA và TĐ, tất nhiên họ chối tội không thừa nhận, buộc anh phải thả quỷ hồn HLL ra .
Cuối cùng của cuối cùng, chúng ta trơ mắt nhìn Hạ Kỳ Anh bị Hàn Linh Linh hút sạch toàn bộ Dương Khí, mà chết, thành một bộ khô cạn thành da bọc xương thây khô.
Nhưng Tiết đức tên nhìu lần không biết sống chết, bị Hạ Lẫm cho ăn loại thuốc có tên Mất Tâm đan.
Ta nhíu mày, kỳ quái nhìn xem Hạ Lẫm : “Anh cho hắn ăn cái gì?”
“Mất tâm đan! Một viên vào trong bụng lập tức thành điên, có đôi khi còn sống so chết còn không bằng.”
Tuy vậy vẫn không vơi được oán hận trong lòng HLL.
“Tử, ta chỉ muốn các ngươi chết!”
Hàn Linh Linh cả người tràn ngập hắc khí dần dần mất đi thần trí, tốc độ triệu hồi ma lang càng ngày càng nhanh.
Tôi cảm thấy tất cả các phía trong biệt thự của Hạ gia đang dần bị bao trùm bởi một bầu không khí gọi là trầm mặc và đáng sợ, và chính những bóng ma đã được triệu hồi mới mang lại cảm giác này.
Tôi lo lắng đám quỷ nhỏ kia sẽ xông vào Kết Giới bên ngoài Hạ gia, liền lo lắng quay người đi ra sân xem chuyện gì xảy ra.
Mở cửa ra, bầu trời trong sân vô tình bị mây đen bao phủ, bầu trời bên ngoài Hạ gia hoàn toàn quang đãng.
không ngờ năng lực của Hàn Linh Linh lại mạnh như vậy.
Vừa ngẩng đầu nhìn nửa bầu trời trên đầu, trong mây đen chính là Quỷ Hồn, bị vô số quỷ hồn xấu xa hung ác vây lại, bay lượn trên không trung mang theo khí tức sát ý.
Cơ thể tôi bất giác di chuyển về phía sau.
“hãy cẩn thận.”
Giọng nói rất quan tâm của TP vang lên từ phía sau tôi, và tôi nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của anh ấy ngay khi tôi quay lại.
Tôi nhìn anh ấy một cái nhìn biết ơn, và sau đó nói ngắn gọn về tình hình bên ngoài với anh ấy.
Không nói một lời, TP đem mấy người mặc đồ đen trong phòng khách đi ra đối phó Lệ Quỷ phía trên sân.
Trước khi đi, TP đẩy tôi vào phòng khách: “Bên ngoài nguy hiểm lắm, ở trong đi!”
Tôi bị TP đẩy vào phòng khách, suýt nữa thì ngã lăn ra.
Hạ Lẫm nhanh chóng bắt lấy ta, ta đỏ mặt cảm tạ.
Ta rõ ràng nhận thấy Hạ Lẫm đang ôm cánh tay của ta, dần dần đổ mồ hôi.
Hạ Lẫm Đây là, anh hồi hộp sao?
Ta kinh ngạc giương mắt lên, nhìn về phía Hạ Lẫm vẫn bình tĩnh vô cùng, trên mặt không có chút sợ hãi, nhưng là nhịp tim của anh có vẻ nhanh lên một chút.
Đột nhiên, Hạ Lẫm ném ra ba đồng tiền cổ trong ánh mắt kinh ngạc của tôi, ném lên bàn thủy tinh. Anh bói toán.
HL nói với Hàn Linh Linh đang ở trong bóng tối.
“Cô có muốn nghe hay không, ta phải nói cho cô biết. Ta vừa mới tính ra hài tử của cô. Tuy rằng trước khi sinh ra đã ra đi, nhưng linh hồn đã hình thành. Sau khi chết, có thể đầu thai chuyển sinh, thật tốt, nhưng vì hai năm qua cô là tai họa ở trần gian, nợ mẹ con trả xong không thể đầu thai, bị Diêm Vương đánh xuống mười tám tầng Địa Ngục. “
Hàn Linh Linh hiển nhiên không tin HL nói gì, liền tiếp tục niệm chú lần nữa.
Tôi còn chưa tìm ra cách nào, thì giọng nói cao quý của Hạ Lẫm đột nhiên cất lên.
“Hạ Gia, với tư cách là người thừa kế Huyền Linh thuật, từ xưa đến nay chưa từng lừa gạt người, bói toán, thuật số, y thuật. Cô đang chất vấn ta hay gia tộc của ta!”
Lúc này, Hạ Lẫm trong giọng nói tràn đầy ẩn ẩn tức giận.
HLL cuối cùng cũng tin lời HL.
Hàn Linh Linh khóc, lửa giận trong lòng cũng theo nước mắt biến mất.
HLL gửi gắm HL cầu siêu cho con cô ta, tiếp theo hướng về phia HKA nuốt mất hồn hắn . Sau đó tự mình nổ tung , trở thành tro tàn .
Ta nhìn hai người bọn họ, trò cười trong lòng bọn họ.
“Người xưa nói qua ‘Sống không chung chăn, chết cũng cùng huyệt’, đây là yêu một người cảnh giới tối cao. Mà Hàn Linh Linh hiện tại không phải liền làm được so cảnh giới này sao ? Hạ kỳ anh khi còn sống như vậy hại nàng, nàng cuối cùng lựa chọn đem hắn khỏa bụng dung nhập cốt nhục, cùng một chỗ tan thành mây khói không phải yêu là cái gì? ?”
Tiết Phong nhìn ta, đột nhiên nở nụ cười không rõ, anh nói làm ta không giải thích được: “Hiện tại tôi lại cảm kích cô, có lẽ cô không cố ý tiếp cận ta cùng HL , lúc trước tôi như vậy nghi ngờ cô, đã đến lúc chấm dứt nghi ngờ rồi. “
Còn không hiểu ý tứ trong lời nói của TP, anh đột nhiên sải bước đi tới cửa sổ xung quanh, mở rèm cửa, để ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Ánh nắng mạnh xuyên qua mắt tôi.
Sau khi trầm mặc trong không gian tối quá lâu, tôi gần như quên mất rằng đó không phải là trong đêm đen, mà là giữa ban ngày.
Thời tiết hiện tại vẫn không có mây.
“Được rồi, mọi việc gần như bận rộn, Hạ Lẫm , ta đi trước một bước.”
…
Khi cha mẹ HKA hỏi về nguyên nhân cái chết của anh ta, HL đã giải thích một cách mơ hồ, ngay cả tôi cũng không tin.
HL nói rằng HKA bị nhồi máu cơ tim trong quá trình phẫu thuật?
Điều này là quá khó tin.
“Con trai tôi chết vì nhồi máu cơ tim? Không thể nào!”
Sau khi rời khỏi nhà HKA, Hạ Lẫm không nói cả lời.
Không khí đen kịt xung quanh anh khiến tôi cảm thấy rất căng thẳng.
Tôi biết anh ấy tự trách mình về cái chết của Hạ Kỳ Anh, nhưng cái chết của anh ta dù sao cũng là do bản thân tự làm tự chịu, không ai có thể trách được.
Ngồi vào ghế phụ trên chiếc Land Rover, tôi ôm bụng suy nghĩ hồi lâu.
Sau đó thu hết dũng khí, quay đầu lúng túng nhìn về phía Hạ Lẫm : “Ừm, Hạ Lẫm , gần trưa rồi, chúng ta đi thôi…”