“Hoa cài ngực của Ninh Tịch bị rơi, em đi lấy đồ dự bị giúp con bé, sao anh… lại đứng một mình ở đây? Mọi người đang ở phía trước kìa.” Ninh Thiên Tâm mở lời.
Mạc Lăng Thiên lúc này mới định thần lại: “Anh… Tối qua bọn họ quậy phá tới sáng luôn, anh không ngủ được, anh muốn tìm chỗ nghỉ một lát.”
“Trên tầng có phòng nghỉ cho khách đấy.”
“Ừm.”
Sau đó, hai người lại rơi vào im lặng.
“Vậy em đi trước nhé. ” Ninh Thiên Thâm hơi cúi đầu, cô vượt qua Mạc Lăng Thiên rồi chạy đi.
Không biết cô rời khỏi đó bao lâu, Mạc Lăng Thiên vẫn ngẩn ngơ đứng đó, nhớ lại giọng nói và vẻ mặt của cô gái vừa nói chuyện với mình…
Cô ấy thật sự… đã buông tay rồi nhỉ…
Như vậy… thật tốt…
Thấy hôn lễ sắp bắt đầu, Ninh Tịch chạy vào phòng trang điểm định dặm lại phấn thì Đường Lãng đã hả hê đẩy cửa vào.
“Tiểu sư muội, muội xem ai tới này ha ha ha ~ ~”
Ninh Tịch nghi ngờ nhìn ra phía sau lưng Đường Lãng, một giây sau, mắt cô sáng lên: “Đại thần!!!”
Ngoài ra, còn có một cô gái đi cùng Hàn Kiêu nữa, tuy phong cách và khí chất khác xưa rất nhiều nhưng chỉ lướt mắt một cái cô cũng có thể nhận ra ngay…
“Annie…”
“Tân hôn vui vẻ.” Trông Annie có vẻ hơi xa lạ, nhưng giữa hai hàng lông mày rõ ràng vẫn có thể thấy được chút vẻ quen thuộc.
“Cảm ơn.” Tiểu Tịch nhất thời không biết nên nói gì, tuy người trước mắt vẫn là Annie, nhưng rõ ràng lại không phải là Annie của cô.
“Xin lỗi…” Cô gái kia hơi rũ mắt xuống.
“Cách đây không lâu tôi vừa mới nhớ lại tất cả, tuy tôi bị mất trí nhớ… nhưng quả thật là tôi đã làm ra những chuyện tổn thương tới mọi người.”
Đường Lãng vội giảng hòa: “Haiz, bà nội à, hôm nay là ngày vui như vậy, đừng nhắc tới những chuyện không vui nữa mà ~”
Ninh Tịch cũng nói đỡ: “Chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi! Chỉ cần giờ em… cô với Đại thần ở bên nhau hạnh phúc là được rồi!”
Biết tin Annie đã hồi phục lại trí nhớ, Ninh Tịch ít nhiều cũng thấy thở phào nhẹ nhõm.
“Haizz, U Ca, bao giờ thì chúng mình kết hôn nhỉ?” Hàn Kiêu đứng bên bỗng nói.
U Ca lạnh lùng đáp: “Chẳng phải anh nói chuyện kết hôn gì đó vừa nhàm chán vừa phiền phức, cả đời này cũng không muốn sao?”
Đường Lãng, Ninh Tịch: “…”
EQ của Đại thần đúng là đáng lo thật! Sao có thể nói với con gái nhà người ta như vậy chứ?
Đại thần nào đó kia liền trưng ra vẻ mặt vô tội: “Hửm? Anh có nói thế sao? Chứ không phải anh nói, hôn lễ nhàm chán lại phiền phức, ngoài kết hôn với em ra thì cả đời này anh đều không muốn làm vậy với bất cứ cô gái nào khác à?”
Đường Lãng, Ninh Tịch: “…”
Đại thần thật lợi hại!
Chúng tôi sai rồi Đại thần à!
…
Trong tiếng sóng đánh dập dìu vào bãi cát, tiếng chuông giáo đường, tiếng nhạc hôn lễ trang nghiêm vang vọng khắp nơi.
Hôn lễ chính thức bắt đầu.
Mọi người đều hướng mắt nhìn cặp đôi được người người ngưỡng mộ kia.
Lục Cảnh Lễ ngồi trên ghế nước mắt ròng ròng: “Hu hu hu, cảm động quá! Cuối cùng anh trai mình cũng đợi được tới ngày này rồi!”
Giang Mục Dã chán ghét nhét cho anh một bịch giấy ăn: “Cậu nên lo cho bản thân mình trước đi cậu Hai! Chuyện của cậu Cả xong xuôi một cái là tới lượt hai chúng ta bị bức hôn đấy!”
Lục Cảnh Lễ: “…”
Đợi hôn lễ kết thúc, anh phải bỏ nhà ra đi ngay mới được!
Tại vị trí cuối cùng trong giáo đường, không ai chú ý có một bóng người tóc trắng lướt qua.
Anh không ăn mặc phóng túng như vẻ thường ngày mà mặc một bộ vest cực kì chỉnh tề, tóc tai cũng không tán loạn mà được chải ra sau, trước ngực ôm một bó hoa tươi.
Lúc này, anh đang lẳng lặng nhìn người đàn ông từng bước tiến tới chỗ cô gái đang đứng gần cha xứ…
Anh cầm hoa… mặc vest tới dự…
Nhưng lại… chỉ vì đã vuột mất…
Vân Thâm có chút mất kiên nhẫn, ném bó hoa cho người đàn ông bên cạnh: “Chậc, phiền quá, ai quy định đi ăn cưới nhất định phải tặng quà vậy chứ? Tặng hết đống hàng vừa cướp được cho họ đi!”
Đường Dạ: “… Vâng.”
Cái gì mà hàng vừa cướp được chứ, rõ ràng toàn là vật quý anh cất giữ mấy năm mà.
Vân Thâm như một con rồng có thói quen cất giữ kho báu của mình, lúc này lại đem tặng tất cả những thứ tốt nhất của mình cho người ta.
Người đàn ông ấy không biết yêu là gì cho đến khi anh ta gặp được một cô gái khiến anh ta hiểu được điều đó, nhưng cô gái ấy lại chẳng thuộc về anh nữa rồi.
Nhạc hôn lễ đến hồi kết thúc, đôi vợ chồng mới đứng trước mặt cha xứ.
“Anh Lục Đình Kiêu, anh có nguyện ý lấy cô Ninh Tịch làm vợ mình, nguyện cả đời này sẽ yêu thương cô ấy, trung thành với cô ấy, bất kể có sang hèn, có bệnh tật hay đau khổ cũng không rời xa nhau, sống bên nhau đến tận cuối đời hay không?”
“Tôi nguyện ý.”
“Cô Ninh Tịch, cô có nguyện ý lấy anh Lục Đình Kiêu làm chồng, nguyện cả đời này sẽ yêu thương anh ấy, trung thành với anh ấy, bất kể có sang hèn, dù bệnh tật hay đau khổ cũng không rời xa nhau, sống bên nhau đến tận cuối đời hay không?”
Ninh Tịch lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mắt; nhìn người đang ông lần đầu gặp mặt đã muốn lấy thân ra đền đáp cho cô; nhìn người đàn ông bất luận xảy ra chuyện gì cũng luôn ở bên cô; nhìn người đàn ông dù cô có rơi vào hôn mê cũng phải hoàn thành lời thề cưới cô làm vợ…
Thật may…
May mà lần này, em không để anh một mình nữa.
Cô rưng rưng nước mắt, giọng nói trịnh trọng chưa từng thấy, như thể giao phó cả sinh mệnh của mình: “Tôi nguyện ý.”