“Cửa thứ nhất và cửa thứ hai đều coi như là “thi văn” đi, cho nên cửa thứ ba này đương nhiên là phải đổi thành “thi võ” rồi!” Phong Tiêu Tiêu ho khụ một cái, thong thả lên tiếng: “Nội dung của cửa thứ ba này là…”
Annie đứng bên cạnh cũng theo sau mà lên tiếng: “Đánh bại tôi.”
Nghe Annie nói xong, vẻ mặt của đám người Lục Cảnh Lễ và Đường Lãng: “…”
Đù! Thế này đâu chỉ khó!
Mà là biến thái luôn rồi ấy!
“Ơ, thế cô gái này mạnh lắm à?” Đám người không hiểu chuyện rõ như Tần Mộc Phong ngu ngơ hỏi.
“Đâu chỉ là mạnh không! Mà là Sát Thần luôn rồi ấy!” Đường Lãng nuốt nước bọt đánh ực, tự dưng cảm thấy xương sườn mình nó cứ đau đau.
“Tất cả mọi người đều không đánh lại được?” Tần Mộc Phong hỏi ngu tập hai.
Đường Lãng gật đầu lia lịa: “Cộng tất cả mọi người vào cũng không đánh lại được!”
Lúc này không biết Lục Cảnh Lễ nghĩ ra cái gì mà hai mắt sáng rực lên: “A! đúng rồi, chúng ta có thể tìm cứu viện mà! Đại thần Hàn Kiêu đâu rồi?”
Đường Lãng gãi đầu: “Chắc là đang đi mua đồ ăn?”
“Hửm, tìm tôi à?” Đằng sau lưng, một người đàn ông để tóc dài tay cầm một túi thức ăn đi đến.
Đường Lãng vội vàng nịnh nọt đi lên đón: “Đúng đúng đúng, ông nội đến kịp thời quá! Mấy cô gái này đang chặn cửa không cho Lục Đình Kiêu động phòng này! Phải vượt qua ba cửa mới cho vào! Bây giờ đã vượt qua hai cửa rồi, chỉ còn một cửa nữa thôi! Chính là phải đánh bại Annie đó, này chỉ có thể dựa vào ông nội mà thôi!”
Hàn Kiêu sải bước về phía đối diện, nhìn Đường Lãng với ánh mắt như thể nhìn một thằng đần: “Tại sao tôi lại phải đánh vợ tôi?”
“À thì, không phải! Theo quy tắc thì… thực ra ông nội nên đứng về phía chúng con đấy!” Đường Lãng vội nói.
Hàn Kiêu “à” một cái, sau đó nói: “Vậy thì cứ coi như tôi đầu quân cho địch vậy!”
Tất cả mọi người: “…”
Hy vọng duy nhất… cứ thế mà quay mông vào mặt họ?
“Ha ha ha ha… Annie, làm tốt lắm! Bây giờ Đại thần là người của chúng tôi rồi! Mấy người các cậu ngoan ngoãn chịu chết đi!” Phong Tiêu Tiêu hưng phấn đứng chống nạnh, tỏ ra ta đây cuối cùng cũng lội ngược dòng được một cú.
“Chờ một chút.” Lục Đình Kiêu cầm điện thoại đi sang một bên.
Tất cả mọi người thấy thế đều tò mò nhìn theo Lục Đình Kiêu.
“Cậu ấy đi mời cao thủ về à?” Giang Mục Dã thay quần áo xong đi ra, hỏi Lục Cảnh Lễ.
Lục Cảnh Lễ gãi gãi đầu, cũng không dám chắc: “Có lẽ thế!”
Đường Lãng xoa xoa cằm: “Tại sao tôi không biết… bên phía Boss vẫn còn cao thủ biến thái hơn cả Annie nhỉ?”
Bị Đường Lãng nói như thế mọi người càng thêm tò mò, tất cả đều nhìn về phía cửa đầy mong chờ…
Ước chừng vài phút sau, ngoài cửa nhanh chóng vang lên tiếng bước chân.
Đường Lãng lập tức dỏng tai lên nghe: “Nghe tiếng bước chân này, vững vàng mạnh mẽ, xem ra cũng là một người luyện võ! Ô… dưng mà… tại sao cứ cảm thấy “hạ bàn”… có vẻ thấp nhỉ…”
Lục Cảnh Lễ: “Hạ bàn thấp có nghĩa là gì?”
Đường Lãng: “Thì chính là lùn đấy!”
Hai người nghiêm túc bàn bạc, Phong Tiêu Tiêu phía đối diện để lộ ra vẻ cảnh giác, chẳng lẽ bên Lục Đình Kiêu thật sự vẫn còn cao thủ nào đấy mà cô không biết sao?
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, cánh cửa mở ra, một người từ bên ngoài bước vào…
Ngay lập tức, một cái Bánh bao nhỏ mềm mại đáng yêu xuất hiện trước mặt mọi người…
Nhìn thấy người đi vào thế nhưng lại là Tiểu Bảo, tròng mắt của Lục Cảnh Lễ sắp rớt ra ngoài đến nơi.
“Ối dồi ôi! Tiểu Bảo!!!”
Đường Lãng đần ra: “Đồ nhi! Hóa ra là con à?”
Đờ mờ! Chẳng trách lại cảm giác được “hạ bàn” lại thấp thế!
Annie: “…”
[FULL CHÍNH VĂN]
-Ngoại truyện sẽ được tác giả cho ra trong sách xuất bản, không biết có được cập nhật trên mạng không, nhưng sẽ khá lâu nhé mọi người.
P.s: Đọc thử truyện mới của Quẫn Hữu Yêu Yêu nhé : Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)