Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
【 Tiểu tỷ tỷ, về sau có thể đừng dùng thủ đoạn như thế để giải quyết vấn đề không? Chúng ta là hệ thống bại gia! Tìm hiểu một chút được không? 】
Sơ Tranh: “…”
Phiền phức.
【… 】 Dùng tiền phiền phức ở chỗ nào!! Đây là chuyện mà biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước đó biết không! Không hiểu chuyện! Tức chết nó!
Cha Kỷ muốn làm thủ tục ly hôn với mẹ kế, mẹ kế lúc đầu còn dùng lời lẽ tốt đẹp cầu xin cha Kỷ.
Nhưng cha Kỷ không hề dao động, người phụ nữ trước giờ hiền lương dịu dàng, lúc này mới lộ ra bộ mặt thật làm người ta buồn nôn, muốn cùng cha Kỷ chia tài sản.
Cha Kỷ nể tình bà ta sống chung với mình lâu như vậy nên cũng không quá tuyệt tình.
Nhưng mẹ kế cũng không vui, đưa ra điều kiện làm cha Kỷ hoàn toàn không tiếp nhận được, cha Kỷ nghĩ đến con gái của mình, trực tiếp không đồng ý, muốn hai mẹ con họ tay trắng rời khỏi nhà.
Mẹ kế kinh doanh nhiều năm, cũng may cha Kỷ phát hiện kịp thời, nên cũng không để bà ta chiếm được nhiều chỗ tốt.
Cuối cùng cũng chỉ có hai căn hộ nhỏ.
Ngôi biệt thự kia, cha Kỷ trực tiếp cho mẹ con bọn họ, mang theo Sơ Tranh dọn nhà.
Khi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, cha Kỷ mới có thời gian hỏi thăm Sơ Tranh, cô từ đâu mà có nhiều tiền như vậy.
“…”
Cái này muốn cô giải thích thế nào đây?
Từ trên trời rơi xuống?
Trúng xổ số?
Núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc, nên đối mặt với nghi vẫn của cha Kỷ, Sơ Tranh tỉnh táo nói: “Tiền còn dư.”
Bình thường cha Kỷ cho nguyên chủ không ít tiền, nguyên chủ còn thường xuyên viện các loại lý do để đòi thêm tiền.
Số tiền này cộng lại, đúng là một con số không nhỏ.
“Cực khổ cho con rồi.”
Cha Kỷ không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cảm khái.
Sơ Tranh: “…”
Cha Kỷ có thể là vì áy náy và muốn đền bù nên đối với Sơ Tranh cực kì tốt, quả thực là muốn cái gì thì cho cái đó.
…
Chuyện liên quan đến Kỷ Đồng Đồng và Dương Thiến Thiến đã sớm truyền khắp trường học, ngay cả những học sinh không cùng cấp cũng biết đến, bên trong vòng bạn bè đủ mọi loại đồn thổi.
Dương Thiến Thiến nghỉ ngơi một thời gian, đến ngày đi học lại, kết quả là không kiên trì được một buổi sáng, xám xịt rời khỏi trường học.
Chuyện của cô ta cùng Kỷ Đồng Đồng… Bị người ta đồn đại cực kì khó nghe.
Kỷ Đồng Đồng không đến trường học, lúc đầu là xin phép nghỉ, sau đó truyền ra tin tức mẹ cô ta cùng cha Kỷ ly hôn, Kỷ Đồng Đồng liền trực tiếp nghỉ học.
“Nhiệm vụ nghịch tập đã được tính là hoàn thành chưa?”
Sơ Tranh hỏi Vương giả.
Hiện tại Kỷ Đồng Đồng và mẹ cô ta đã bị đuổi ra khỏi Kỷ gia, cha Kỷ đối với cô cũng tràn đầy áy náy, có lẽ sau này sẽ không kết hôn nữa.
【… 】 Cái kiểu hoàn thành nhiệm vụ như thế, thất bại… Không phải, là hoàn toàn không đạt yêu cầu có được không hả?
“Hỏi mi đó.”
【… Chỉ cần về sau bọn họ sống không tốt, coi như hoàn thành. 】
Phiền toái như vậy.
Đuổi đi còn không được… Quả nhiên phải “làm rơi” mới được.
【… 】 Vì cái gì tiểu tỷ tỷ lại có loại suy nghĩ này! Phía trên nó có nói câu nào biểu đạt ý tứ này sao?
“Chị Sơ Tranh.”
Tam Mao thở hồng hộc chạy tới: “Diệp Trầm đã vài ngày rồi không đi học, nghe nói người nhà hắn xin cho hắn nghỉ.”
Mấy ngày nay bởi vì chuyện Kỷ Đồng Đồng, Sơ Tranh không mấy chú ý đến Diệp Trầm.
Khi phát hiện Diệp Trầm vài ngày rồi không tìm mình học bù, cô mới nhớ tới việc tìm người.
“Xin nghỉ?”
“Dạ.” Tam Mao vò đầu: “Nghe nói là bị bệnh.”
Sơ Tranh nghĩ đến tư liệu được tiếp thu trước đó, vào đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, Diệp Trầm xảy ra chuyện, khiến hắn không thể tham gia thi đại học, cuối cùng…
Sơ Tranh đem túi sách hất lên trên lưng, đi về hướng nhà của Diệp Trầm.
Trước tiên, Sơ Tranh nhìn cửa sổ phòng Diệp Trầm một chút, cửa sổ đóng chặt, màn cửa cũng kéo lên, không nhìn thấy bất kỳ vật gì.
Ánh mắt cô đảo một vòng, giẫm lên bậc thang, hướng về một gia đình đi đến.
Không cần cô gõ cửa, cửa lớn mở rộng, có người đang khuân đồ ra ngoài.
“Làm gì thế?”
Người phụ nữ nhìn thấy có người cản trở bên ngoài, giọng điệu không tốt quát một tiếng: “Không có việc gì thì đừng cản trở, tránh ra tránh ra, mau tránh ra.”
“Diệp Trầm đang ở đâu?”
Năm chữ, thành công làm người phụ nữ cứng đờ tại chỗ, vài giây sau, bà ta hung hăng quát tháo: “Chỗ này không có ai tên là Diệp Trầm, tìm nhầm chỗ rồi, đi chỗ khác nhanh lên, đừng cản đường!”
Sơ Tranh đi tới gần bà ta, đáy mắt người phụ nữ có chút hoảng hốt: “Cô muốn làm gì?”
Cô gái trước mặt bà ta thần sắc lãnh đạm, ánh mắt lại lạnh như băng, làm cho người ta rất không thoải mái.
Người phụ nữ hướng vào bên trong hét to: “Lão Diệp! Lão Diệp!!”
Sơ Tranh đẩy người phụ nữ vào trong, thân thể mập mạp của bà ta trực tiếp ngã vào bên trong, đúng lúc người đàn ông nghe tiếng chạy đến đỡ được.
“Chuyện gì thế?”
Sơ Tranh vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.
…
Trong căn phòng tối đen, Diệp Trầm nằm trên mặt đất lạnh lẽo ẩm ướt, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt kia lại lộ ra hung ác như rắn độc, khiến lòng người rét lạnh.
Kẹt ——
Cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông đi tới, hắn đánh giá Diệp Trầm một chút rồi nói: “Thằng ranh, đừng chết vội, bác mày thiếu nhiều tiền như thế, nếu không phải đại ca chúng tao coi trọng mày, mày nghĩ rằng cả nhà mày có thể sống tốt à?”
Cánh môi Diệp Trầm khô nứt, chỉ nhìn thấy toàn da chết, hắn hơi hé môi, trong thanh âm khàn khàn tràn đầy hận ý: “Bọn họ không có quan hệ với tôi.”
“Ồ.” Người đàn ông cười lên: “Lời này tin được không, chính bác mày bắt mày đến đây gán nợ đấy chứ.”
Diệp Trầm nắm chặt hai tay.
Bọn chúng căn bản không phải người thân của hắn, là một đám cầm thú.
“Đại ca cho mày thêm thời gian một đêm cuối cùng, mày còn không nghĩ thông, chờ đợi mày phía trước không phải loại đãi ngộ như hiện tại đâu.”
Rầm——
Cửa phòng bị đóng lại, trán Diệp Trầm chạm vào mặt đất băng lãnh, máu trong cơ thể dường như cũng bắt đầu ngưng kết.
Hắn cho rằng mình rất nhanh có thể thoát khỏi bọn chúng.
Chỉ còn hai tháng… Còn hai tháng nữa sẽ thi tốt nghiệp trung học, hắn sẽ có thể rời khỏi nơi này.
Nhưng hắn không nghĩ tới, người bác kia của hắn lại làm ra loại chuyện như vậy, ông ta đánh bạc thua một khoản tiền lớn, không có khả năng chi trả, nên bắt hắn đến gán nợ.
Hắn cũng không nghĩ tới, ở xã hội hiện nay, còn có những người như vậy, hoàn toàn không xem hắn là con người.
Móng tay Diệp Trầm đâm sâu vào da thịt, máu từ lòng bàn tay thấm ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Hắn không thể cứ thế thua ở nơi này.
Không thể…
Không biết trôi qua bao lâu, Diệp Trầm nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, có người đụng vào cửa, phát ra thanh âm nặng nề.
Sau đó cửa phòng liền bị đá văng.
Tia sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Mắt Diệp Trầm vẫn chưa thích ứng với ánh sáng, hồi lâu mới nhìn rõ người đứng ở cửa ra vào, người đó mặc bộ âu phục màu đen, đeo kính râm to bản, trong tay còn cầm theo một cây gậy.
Người bên ngoài xông vào, người đó trực tiếp dùng gậy đánh bay.
Bên ngoài hình như có người đến, bọn chúng hơi lùi bước.
Ở giữa tia sáng, một nữ sinh chậm rãi xuất hiện, hai tay cô đút trong túi áo khoác đồng phục, tư thái trước sau như một lãnh đạm xa cách.
Hô hấp của Diệp Trầm hơi ngừng lại, phảng phất như có thể trông thấy trên người cô mang theo ánh sáng rực rỡ, xua tan bóng tối xung quanh.
Cô theo ánh sáng tiến vào căn phòng, mỗi một bước đi giống như đạp lên tim hắn.
Diệp Trầm đột nhiên co người lại, giấu mình trong bóng tối âm u, tựa như làm thế là có thể giấu đi dáng vẻ chật vật kia.
Sơ Tranh tiến lên, Diệp Trầm liền lui về sau, đến khi không thể lui nữa, đành dựa vào góc tường.
Sơ Tranh kéo cổ tay hắn.
Ngón tay ấm áp chạm vào làn da hắn, cảm giác nóng bỏng lan đến tứ chi, giống như muốn làm cả người hắn bốc cháy.
“Đi thôi.”
Diệp Trầm bị kéo dậy, thân thể lảo đảo lung lay một chút, hắn chống tay vào bức tường bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.
Hắn không dám nhìn Sơ Tranh, cố nén thân thể khó chịu, bị cô mang ra khỏi phòng.