Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
#Không re-up dưới mọi hình thức.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Xin hỏi Tô tiên sinh, nhận được giải thưởng lần này, ngài có điều gì muốn nói không?”
“Xin hỏi Tô tiên sinh, ngài có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay, phải chăng có liên quan đến tiểu thư Cố Sơ Tranh? Giữa hai người có phải tồn tại loại quan hệ không đứng đắn không?”
“Xin hỏi Tô tiên sinh, ngài dự định lúc nào thì kết hôn với tiểu thư Cố Sơ Tranh?”
Tô Tửu vừa ra khỏi hội trường, đã bị một đống ký giả bao vây, hôm nay hắn vừa nhận được giải nam diễn viên xuất sắc nhất của liên hoan phim toàn quốc, về sau chính là ảnh đế danh xứng với thực.
Bùi Vũ bảo vệ bên người Tô Tửu, ngăn cản những ký giả đang đặt câu hỏi kia.
“Xin lỗi mọi người, chúng tôi sẽ mở một cuộc họp báo trả lời câu hỏi của mọi người sau, còn bây giờ xin nhường đường một chút.”
Đã mấy năm trôi qua, nhưng Tô Tửu vẫn giống một thiếu niên như cũ, hắn đột nhiên nhận lấy microphone của một ký giả.
“Tô Tửu!”
Tô Tửu nhìn Bùi Vũ mỉm cười, Bùi Vũ nhíu mày, nhưng lại không ngăn cản hắn, nếu hắn xảy ra chuyện gì, thì cũng đã có bà chủ ở phía sau thu dọn, chỉ cần người khác không có việc gì là được.
Phóng viên cũng dồn dập an tĩnh lại.
Thanh âm của thiếu niên chậm rãi vang lên: “Mơ ước lớn nhất của đời tôi chính là được đóng phim, thế nhưng đời người có đôi khi không được như ý, không phải mỗi người sinh ra đều có một hoàn cảnh tốt nhất. Tôi đã từng nỗ lực đóng phim, nỗ lực rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng không nhận được gì cả.”
“Nhưng tôi không hối hận, vì đã nỗ lực cho giấc mộng của mình. Sau đó… Tôi gặp cô ấy, tôi biết, mọi người đều cảm thấy tôi dựa vào cô ấy nên mới có thể có được ngày hôm nay, tôi không phủ nhận, không có cô ấy, thì cũng sẽ không có tôi của ngày hôm nay, có lẽ mọi người sẽ không biết tôi là ai.” Tô Tửu thản nhiên nói, đem những suy đoán không có hảo ý kia, tự nhiên nói ra.
“Nói tôi dựa vào nữ nhân cũng được, nói tôi không có bản lĩnh cũng tốt, nhưng các người không thể phủ nhận, tôi có được cô ấy chính là điều hạnh phúc nhất.”
“Cô ấy là quý nhân của tôi, cũng là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi, và sau này chính là giấc mộng của tôi, tôi có thể vì cô ấy làm tất cả. Cảm ơn mọi người.”
Tô Tửu lễ phép đem microphone trả lại cho vị ký giả kia, trước lúc bọn họ kịp phản ứng, cùng Bùi Vũ rời khỏi hiện trường.
Tạ Chu ra sau một bước, nhìn bóng lưng Tô Tửu rời đi, thần sắc hơi phức tạp.
Người trong giới đều nói, Bùi Vũ sẽ không nâng đỡ được một ai xuất sắc hơn hắn, bây giờ không phải đã có rồi sao?
Dù người này mượn thanh thế thân phận của Cố Sơ Tranh, nhưng nếu không có Bùi Vũ dẫn dắt, Tô Tửu sao có thể trưởng thành trong thời gian ngắn như thế?
“Tạ Chu ra rồi!” Ký giả phát hiện ra Tạ Chu.
“Tạ tiên sinh, năm nay ngài không lấy được danh hiệu nam diễn viên xuất sắc nhất, xin hỏi ngài có gì muốn nói không?”
“Tạ tiên sinh ngài khoan hãy đi, mong ngài nói hai câu…”
Bên này, Tô Tửu lên xe mới phát hiện Sơ Tranh đang ở trong xe, vành tai hắn đột nhiên nóng bỏng: “Em… Đều nghe thấy rồi?”
Lúc hắn nói những lời kia, cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần rằng cô sẽ biết, nhưng không nghĩ tới, cô sẽ ở hiện trường.
Xe đậu cũng không xa, cô nhất định đã nghe thấy được.
“Chúc mừng.”
“…”
Rốt cuộc cô có nghe thấy không?
Tô Tửu xoắn xuýt một hồi, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy chiếc cúp vừa nhận được từ bên cạnh ra, giống như dâng trân bảo cho cô: “Tặng em.”
Tặng cô cái cúp làm gì?
Có thể ăn hay có thể tiêu?
Không muốn!
Sơ Tranh không nhận, chỉ sờ lên đầu hắn, Tô Tửu thuận thế ngã vào người cô, Sơ Tranh đành phải ôm vai hắn: “Mệt không?”
“Không mệt, bảo bối chờ anh bao lâu rồi?”
“Cố tổng quay phim xong liền tới đây, lúc ấy có lẽ bên trong vừa bắt đầu, tôi nói đưa Cố tổng về nhà trước, nhưng Cố tổng ngại phiền phức nên vẫn chờ…” Tài xế ở phía trước tiếp lời một câu.
Bùi Vũ đánh một cái tát vào đầu tài xế, lập tức kéo tấm màn che xuống.
Tài xế: “…” Hắn đã nói sai gì rồi? Cố tổng vốn chính là ngại phiền phức nha, đánh hắn làm gì?
Trong đôi mắt Tô Tửu phảng phất như có ánh sáng lưu động, bây giờ hắn không phải là người quan trọng nhất trong tim cô, nhưng sau này, hắn nhất định có thể trở thành người đó.
Hắn tin tưởng như thế, và cũng vì điều đó mà nỗ lực.
Hắn cũng từng nghĩ tới biện pháp đơn giản hơn, nhưng tổng kết những kinh nghiệm trước đó, hắn cảm thấy khả năng mình bị nhốt lại còn lớn hơn, hơn nữa cô cực kì thuần thục, nhốt hắn và nhốt Mao Đoàn cũng giống nhau.
Lúc đó thật sự là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Tô Tửu ngẫm lại, nếu như cô bị nhốt thì cũng sẽ có cảm giác như vậy, hắn tình nguyện dùng những cách khác, cũng không muốn cô khó chịu như vậy.
…
Những lời Tô Tửu nói kia, rất nhanh liền bị truyền lên mạng.
Một đợt sóng fan hâm mộ kêu gào mong bọn họ nhanh chóng kết hôn đi, sau đó, vào một ngày nào đó, bọn họ đột nhiên nhìn thấy Weibo của Tô Tửu và Sơ Tranh, đồng thời khoe giấy chứng nhận kết hôn.
Tiếp theo là giải trí Tinh Diệu và người đại diện Bùi Vũ phát điện chúc mừng, một đám fan hâm mộ còn đang ngơ ngác lúc này mới phản ứng được.
Bọn họ mỗi ngày đều kêu gào mong hai người này kết hôn, cuối cùng cũng thật sự kết hôn rồi.
[ Sơ Tửu hôm nay có kết hôn không: Kết hôn! ]
[ Vân Đạm Thiên Cữu Phong Tế: Ta đi, thật sự kết hôn rồi? A a a Nữ Thần kết hôn! Ta thất tình! ]
[ Tương Vọng Cùng Ngàn Dặm: Không phải đâu! Thật sự kết hôn sao? Tô đáng yêu gả đi rồi? ]
[ Sơ Tranh Tiểu Tỷ Tỷ Tiểu Điềm Điềm: Ô ô ô, nữ thần của tôi kết hôn rồi, Nữ Thần có muốn vượt tường không? Tôi không ngại!! ]
[ Dương Liễu Hồi Đường: Chúc mừng Cố tổng và Tô đáng yêu, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử. ]
[ Sơ Tửu hôm nay có vung thức ăn cho chó không: Chúc mừng Cố tổng và Tô đáng yêu, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử +1]
[ Loan Khâm: Chúc mừng Cố tổng và Tô đáng yêu, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử +2]
[ Xuân Sơn Hàn Tứ Phía: Chúc mừng Cố tổng và Tô đáng yêu, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử +3]
Sơ Tranh lấy lại điện thoại di động của mình: “Không có lần sau.”
Tô Tửu nở nụ cười xán lạn, dù sao cũng đăng rồi, đăng rồi thì cô cũng lười xóa.
Hắn bổ nhào vào ngực Sơ Tranh, cầm trong tay giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ, mặt mũi tràn đầy ý cười.
Hắn quay đầu hôn bẹp lên mặt Sơ Tranh một cái: “Bảo bối là người tốt.”
Sơ Tranh ấn lấy đầu hắn xoa xoa: “Đứng dậy, nặng.”
“Anh ôm bảo bối?” Tô Tửu nói xong liền muốn đổi vị trí.
“Được rồi.” Sơ Tranh ấn hắn về: “Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được gọi em là bảo bối.”
“Được rồi bảo bối.”
Sơ Tranh: “…”
Phong cách của người trong thành phố đều như vậy à.
“Meo ~”
Mao Đoàn không biết từ chỗ nào chạy tới, nhảy lên người Tô Tửu, giẫm lên hắn chui vào trong ngực Sơ Tranh, đưa cằm tới lòng bàn tay Sơ Tranh, sột soạt sột soạt.
Mao Đoàn xuất hiện, Tô Tửu liền cảm thấy xong rồi.
Quả nhiên lực chú ý của Sơ Tranh lập tức di chuyển đến Mao Đoàn đầy lông xù, thậm chí còn muốn rút cánh tay đang ôm hắn ra.
Tô Tửu: “…”
Hắn sâu kín nhìn Mao Đoàn một chút, Mao Đoàn giống như phát giác được nguy hiểm, co lại trong ngực Sơ Tranh, meo meo meo ủy khuất cáo trạng.
Sau đó, Tô Tửu mỗi ngày đều cùng Mao Đoàn tranh sủng, chuyện duy nhất làm Tô Tửu vui mừng chính là, Sơ Tranh không cho Mao Đoàn ngủ cùng, Tô Tửu dùng cái này giữ vững vị trí nam chủ nhân của mình.
Sơ Tranh ở thế giới này sống thọ và chết tại nhà.
Tô Tửu thích đóng phim, nhưng hắn lại càng thích ở cùng một chỗ với Sơ Tranh hơn, cho nên những bộ phim sau này, nhất định phải có Sơ Tranh thì hắn mới nhận, dẫn đến về sau hai người này không những diễn trò ân ái trên màn ảnh, mà ở ngoài màn ảnh cũng rải cẩu lương khắp nơi.
Đám fan hâm mộ vừa khóc lóc vừa ăn thức ăn cho chó.
CP mình tự chọn dù khóc lóc cũng phải sủng ái.
*
Vị diện thứ hai hoàn tất.