Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mộ Dung Dật về đến nhà.
“Chồng, anh về rồi à?” Đường Y Nguyệt mặc đồ ở nhà, đắp mặt nạ: “Không phải anh nói tối nay về trễ sao?”
Sắc mặt Mộ Dung Dật tái nhợt: “Y Nguyệt, anh nhận được một tin nhắn.”
“Anh sao thế?” Đường Y Nguyệt lúc này mới phát hiện ra Mộ Dung Dật không thích hợp: “Tin nhắn gì?”
Mộ Dung Dật chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, hắn sờ soạng mấy lần, mới lấy được điện thoại ra.
Đường Y Nguyệt ngờ vực nhận lấy điện thoại di động.
Là một tin nhắn chuyển khoản của ngân hàng, nhưng mà nội dung trên đó. . .
【 Ngân hàng Địa phủ 】Tài khoản có số đuôi 8 907 của ngài nhận được chuyển khoản 1000 tệ, người chuyển khoản: Kiều Sơ Tranh.
Ba chữ Kiều Sơ Tranh, đủ làm cho Đường Y Nguyệt sợ hãi.
Cô ta ném điện thoại đi: “Chồng ơi. . . Đây. . . Đây có phải là có ai đùa ác không?”
Cô đã chết rồi!
“Y Nguyệt, Y Nguyệt. . .” Mộ Dung Dật chỉ vào TV, trên đó chậm chạp hiện ra mấy chữ.
—— Ta đã trở về.
“A!” Đường Y Nguyệt thét lên, đến mặt nạ cũng rơi mất.
Sơ Tranh hù dọa Đường Y Nguyệt và Mộ Dung Dật xong, thâm tàng bất lộ, chậm rãi rời khỏi tiểu khu.
Cô vừa bay ra khỏi tiểu khu, liền đụng phải con nữ quỷ ở buổi tiệc rượu kia.
Sơ Tranh bay sang bên trái, cô ta cũng bay sang bên trái.
Sơ Tranh bay qua bên phải, cô ta cũng bay theo sang bên phải.
Sơ Tranh dừng lại: “Làm gì?”
Nữ quỷ lúc này nhìn rất bình tĩnh, không có dung mạo dữ tợn, giống như một nữ sinh bình thường, chỉ là sắc mặt hơi trắng bệch.
“Ngươi là Sơ Tranh.”
“Ừ.”
“Ngươi có biết Quỷ Vương đang truy sát ngươi không?”
“Quỷ Vương?” Sơ Tranh suy nghĩ một chút: “Ta không quen biết Quỷ Vương gì cả.” Truy sát ta làm cái lông gì?
Nữ quỷ nói: “Ngươi đã giết một nữ quỷ mà Quỷ Vương rất thích.”
Sơ Tranh: “Có sao?”
Nữ quỷ: “Kiều Kiều tỷ.”
Kiều Kiều tỷ?
Ký ức của Sơ Tranh bị kéo về ngày ấy tại chợ quỷ, quả thực cô có giết một con quỷ, nhưng đó là do cô ta kiếm chuyện với cô trước, cô cùng lắm chỉ là lúc phản kích, lựa chọn phương pháp nhất lao vĩnh dật mà thôi.
Gần đây cô không tiếp xúc với những con quỷ khác, đại đa số thời gian đều một mình một quỷ.
Quỷ Vương có lẽ không tìm được cô, nhưng tin tức vẫn truyền ra ngoài.
“Có quan hệ gì với ngươi?”
“Ta giúp ngươi đàm phán với Quỷ Vương, ngươi giúp ta một chuyện.” Nữ quỷ nói.
“Nếu ngươi đã có thể cùng Quỷ Vương đàm phán, thì trực tiếp hắn hỗ trợ không phải tốt hơn à, tìm ta làm gì.” Sơ Tranh lạnh lùng cự tuyệt: “Không cần.”
Vừa nghe đã biết lừa đảo.
Nghĩ ta ngốc à!
Quỷ có thể tin được sao?
Sơ Tranh bay ra ngoài.
Nữ quỷ không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy, có chút không cam lòng nói: “Quỷ Vương không dễ đối phó đâu.”
“Ta có thể.”
“Ngươi có biết dưới tay Quỷ Vương có bao nhiêu ác quỷ không? Cùng hắn cứng đối cứng, ngươi căn bản không chiếm được chỗ tốt gì đâu.”
“Ồ.”
Đó cũng là chuyện của ta.
Muốn mơ tưởng đào hố cho ta à!
Ta cứ không nhảy đấy!
Mặc kệ nữ quỷ nói gì, Sơ Tranh vẫn không đáp ứng.
“Nếu ngươi hối hận thì cứ đến tìm ta.” Nữ quỷ ném ra câu nói này, rồi biến mất trong màn đêm.
Sơ Tranh lang thang không mục tiêu đi lên phía trước.
Ba phút sau.
Cô đứng trong phòng khách của một khách sạn.
Hạ Hàn nằm ở trên giường.
Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện, đôi mắt hắn hơi sáng lên, cọ một chút ngồi dậy: “Tiểu mỹ nhân, cô tới tìm ta sao?”
Sơ Tranh: “. . .”
Cái tên yếu gà này có thể đừng cả ngày nghĩ đến cô được không?
Trên thế giới này nhiều người để nghĩ như vậy, tại sao lại phải nhớ đến cô! !
“Ta vừa nghĩ đến cô, thì cô liền xuất hiện.” Hạ Hàn nhảy xuống giường, khóe miệng hơi giương lên: “Chúng ta thế này có tính là tâm linh tương thông không.”
“Không tính.”
Sơ Tranh ngồi xuống ghế sofa, tức chết cô.
Vì sao cô lại đáng thương thế này a a!
Hạ Hàn ngồi xuống theo cô: “Tiểu mỹ nhân, quen biết lâu như vậy nhưng ta còn chưa biết tên cô đâu?”
Sơ Tranh ôm mình, không muốn nói chuyện.
Cô muốn yên tĩnh.
“Tiểu mỹ nhân?”
“Tiểu mỹ nhân mệt sao? Giường của ta cho cô ngủ đấy.” Hạ Hàn hào phóng nhường giường của mình.
“Sơ Tranh.” Sơ Tranh lạnh như băng nói.
“Sơ Tranh. . . Thật dễ nghe.” Hạ Hàn cười cười: “Ta tên là Hạ Hàn, Hạ trong mùa hạ, Hàn trong hàn băng.”
“Ngươi đừng nói chuyện nữa.” Sơ Tranh chỉ vào giường: “Đi ngủ đi.”
“Ta muốn nói chuyện với cô. . .”
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua, Hạ Hàn mấp máy môi, bò lên giường.
Hắn nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn Sơ Tranh. “Sư huynh bọn họ không bắt được con quỷ kia, nghe nói nữ quỷ kia rất lợi hại.”
Thanh âm Hạ Hàn rất nhẹ: “Cô có thể đừng đi được không?”
“Ngươi sợ à?”
“Ừ” Hạ Hàn nói: “Cô ta rất dữ.”
Sơ Tranh: “. . .” Nam tử hán đại trượng phu, sợ cái lông gì mà sợ!
“Nếu ta bị cô ta bắt được, có lẽ sẽ không gặp được cô nữa.” Hạ Hàn lại nói: “Ta không muốn không được nhìn thấy cô.”
“Ngươi nói như thế với một con quỷ xa lạ cũng được à?” Thanh âm Sơ Tranh lạnh như băng, lưu chuyển trong căn phòng.
“Ta cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy cô rất tốt, rất muốn được thân cận với cô.” Hạ Hàn dừng lại một chút: “Ta sẽ không nói lời như vậy với những con quỷ khác, ta không thích bọn họ. . .”
Từ nhỏ đến lớn, quỷ hắn từng nhìn thấy nhiều vô kể.
Nhưng chỉ có cô cho hắn cảm giác như vậy.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ, nguyên nhân này, đại khái chắc là vì cái quỷ khế kia. . .
Sơ Tranh tắt đèn, cả căn phòng chìm vào bóng tối, bên kia giường vang lên một trận loạt xoạt, hô hấp của Hạ Hàn dần dần bình ổn xuống.
Sơ Tranh nằm trên ghế sofa, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Không biết trôi qua bao lâu, Sơ Tranh đứng dậy, rời khỏi phòng, bay vào căn phòng cách vách.
Thanh niên bị thương không nhẹ, sư huynh bím tóc dài đang chăm sóc hắn.
Sơ Tranh thu liễm khí tức của mình, lặng yên không tiếng động bay tới bên giường, cô cúi đầu nhìn thanh niên một chút.
Một sợi âm khí từ đầu ngón tay cô tràn ra, hoàn toàn tiến vào vết thương của thanh niên.
Sơ Tranh làm xong liền trở lại căn phòng sát vách.
Ngày thứ hai Hạ Hàn liền nghe nói vết thương của thanh niên chuyển biến xấu, nhất định phải về Đào Không sơn.
Hạ Hàn theo bản năng nhìn về phía Sơ Tranh, ngày hôm qua sư huynh nói là đã ổn định rồi, không có gì trở ngại nữa, sao đột nhiên lại chuyển biến xấu rồi.
Sơ Tranh bình chân như vại, một bộ dạng ta không biết gì cả.
Còn có một nữ quỷ chưa bắt được, sư huynh bím tóc dài chỉ có thể nhờ đồng môn ở gần đó, đến đưa thanh niên trở về.
“Tiểu mỹ nhân, cô phải đi rồi sao?” Sơ Tranh hờ hững lắc đầu.
Đi cái gì mà đi!
Ta có thể đi được sao?
Sơ Tranh ngay trước khi Hạ Hàn mở miệng, đã uy hiếp hắn: “Ngươi yên tĩnh một chút, nếu không ta lập tức đi.”
Hạ Hàn che miệng, nhẹ gật đầu, trong con ngươi thanh triệt như có gợn sóng lăn tăn, tràn đầy vui vẻ.
Buổi chiều, Hạ Hàn đi theo sư huynh bím tóc dài đến nhà lão tổng kia.
“Tiểu mỹ nhân, hình như sư huynh không nhìn thấy cô.”
“Ừ” Sơ Tranh hờ hững bay theo phía sau: “Chỉ có ngươi có thể nhìn thấy ta.”
Hạ Hàn hơi sửng sốt.
Chỉ có hắn có thể nhìn thấy. . . Chỉ có hắn. . .
“Hạ Hàn, cậu thì thầm cái gì đó?” Sư huynh bím tóc dài quay đầu: “Đi nhanh lên.”
Hạ Hàn đáp một tiếng, chậm chạp chạy theo sau.
Lão tổng hôm qua trở về liền bị bệnh, bây giờ đang nằm trên giường, cả người đều cực kỳ yếu ớt.
“Thiên sư à, rốt cuộc cậu có bắt được con quỷ kia không?”
Sư huynh bím tóc dài nói: “Tưởng tiên sinh, tôi hy vọng ông có thể nói rõ cho tôi biết, ông đã từng làm chuyện gì, tại sao lại chọc phải dạng ác quỷ này.”
“Cậu chỉ cần bắt được cô ta là được rồi, hỏi chuyện này để làm gì?” Tưởng tiên sinh nhíu mày: “Tôi mời cậu đến đây là để bắt cô ta.”
“Tưởng tiên sinh, nếu như ông không thể nói rõ sự thật, vậy ông chỉ có thể mời người khác đi thôi.”
Tưởng tiên sinh hơi trừng lớn mắt, lão đã mời biết bao nhiêu người rồi?
Thiên sư của Đào Không sơn rất lợi hại, nhưng muốn tìm bọn họ đều phải dựa vào quan hệ, Tưởng tiên sinh vất vả lắm mới nhờ được bạn bè mời đến cho, đương nhiên không thể để sư huynh bím tóc dài rời đi được.