Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ném đám người lão thiên sư qua một bên, đi lên lầu dạo một vòng.
Trong nhà cũng không có âm khí, âm khí duy nhất cô từng thấy trong căn nhà này, chính là cái thai quỷ trên người Diêu Vi.
Lão già kia dường như cũng đã nhìn ra, nhưng lão không nói gì cả.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng hai tiếng, tiêu hết năm mươi triệu nhân dân tệ. 】
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh đặt mông ngồi xuống bậc thang, đầu tựa vào lan can làm bằng gỗ khắc hoa, như có như không đụng vào nó.
Cuộc sống đã khó khăn thế này rồi, tại sao còn không chịu bỏ qua cho một đứa nhóc đáng thương như ta chứ.
A!
Phiền chết mất!
【…】 Tiểu tỷ tỷ, rốt cuộc cô đối với bản thân mình có hiểu lầm gì thế?
Một người có thể mặt không đổi sắc thẳng thắn phủ nhận những chuyện mình từng làm, rốt cuộc có chỗ nào phù hợp với ba chữ “nhóc đáng thương” này hả?
“Nhóc đáng thương Sơ Tranh” đang nghĩ xem nên đi mua gì mới được, cô đột nhiên nghĩ đến “Điểm Kim Các”.
Sơ Tranh lấy điện thoại ra, ấn mở phần mềm.
Lần trước cô mua nhiều đồ như thế, những đồ trước kia còn chưa thể mua, thì lúc này dường như đã được mở khóa hết.
Bùa trấn quỷ cấp 10? Năm trăm ngàn một tấm? Mua mười cái!
Kiếm gỗ đào cấp 9?
Mua mua mua.
Tâm tình của Sơ Tranh thật thoải mái, vì phát hiện đồ trong này rất đắt tiền.
Nhưng hiển nhiên Sơ Tranh đã vui mừng quá sớm rồi, mấy thứ này giá tiền tuy cao, nhưng số lượng giống nhau, đều chỉ có ×1 thôi.
Số lượng cung cấp quá ít!
Bình luận kém!
Sơ Tranh chỉ có thể mua những thứ có giá thấp hơn một chút, giá cả càng thấp, thì số lượng càng nhiều.
Chọn xong đồ, Sơ Tranh trả tiền rồi điền địa chỉ.
…
Tổng bộ Điểm Kim Các.
Đinh ——
Ngài có một cái siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu…
“Máy thẻ? Không phải nói mới đổi rồi sao? Cái lũ hỗn đản của bộ khai thác kia không phải lại bớt xén nguyên liệu đấy chứ?”
Nhân viên nào đó phẫn nộ nhìn về phía cái máy vi tính đang phát ra âm thanh.
Người ngồi phía sau máy vi tính ngẩng đầu lên, lộ ra một thần sắc rất khó miêu tả.
“Anh làm gì, động dục cũng đừng động với tôi!” Nhân viên chất vấn kia che ngực lùi lại: “Tôi thẳng nha!”
“Cậu nhanh làm nó dừng lại đi, lỗ tai cũng muốn điếc cả rồi đây này.” Có người không kiên nhẫn nói.
“… Siêu cấp đơn đặt hàng, xin hãy nhanh chóng giao hàng.” Máy thẻ cuối cùng cũng đọc xong.
“Ha ha ha ha!” Nhân viên phía sau máy tính vỗ bàn cười như điên.
Toàn bộ văn phòng lâm vào sự an tĩnh quỷ dị.
Điên rồi à?
“Đứa con ngốc nhà giàu lại đặt hàng!” Nhân viên vừa nhảy lên vừa cười như điên.
Văn phòng vẫn yên tĩnh như cũ.
Một phút sau.
Tất cả mọi người đồng thời nhào lên, cướp máy tính xem.
Đếm đi đếm lại nhiều lần cái đống số không kia, để xác định mình không nhìn nhầm.
“Đây có thể gọi là đứa con ngốc nhà giàu sao?” Một nhân viên nào đó đập bốp vào đầu nhân viên kia: “Mẹ nó đây là thần tài, thần tài đó biết không? Cậu ghi chú người ta là cái gì, ghi chú cái gì đấy, còn không mau mau đổi lại đi.”
“Đúng đấy, quá kỳ cục.”
“Sao có thể đối đãi với thần tài như thế được?”
“May mắn là người ta chưa biết đấy, mau đổi lại đi, với lại xin lỗi thần tài trong lòng mấy chục lần nữa.”
Nhân viên kia một tay ôm đầu, nước mắt lưng tròng đổi lại ghi chú.
Lúc trước khi ghi chú, mấy người cũng đồng ý còn gì!?
Sao bây giờ lại trở thành lỗi của hắn chứ?
“Lần trước người nhận là Hạ Hàn, lần này vẫn là Hạ Hàn… Hạ Hàn này là thiên tài của môn phái nào đây nhỉ?”
Có người tò mò nhìn cái tên được ghi nhận phía sau.
Nhưng tất cả mọi người chưa từng nghe thấy cái tên này.
Điểm Kim Các sở hữu tất cả các mối làm ăn của giới thiên sư, môn phái nào có thiên tài gì, bọn họ đều biết rõ ràng —— chủ yếu là vì thuận tiện cho việc bọn họ giao đạo cụ qua.
“Tôi biết.” Nhân viên giơ tay lên chính là anh trai giao hàng lần trước: “Hắn là người của Đào Không sơn, tôi đã điều tra một chút, mọi người đoán xem là thế nào.”
“Thế nào?”
“Là một thiên tài hả?”
“Nhưng sao chúng tôi chưa từng nghe tên hắn?”
“Hắn nha… Ôi, nên nói thế nào nhỉ…” Anh trai giao hàng kéo dài âm thanh, lúc đám người hứng thú tới cực điểm, anh trai giao hàng nhanh chóng hạ thấp ngữ điệu: “Không phải!”
Đám người: “…”
Nghiêm túc sao?
Đưa nhiều đạo cụ như vậy đến cho một người chẳng biết tí gì cả?
Đây là tên phá gia nào?!
Không không không…
Có lẽ vị đại lão này không muốn bại lộ thân phận, nên cố ý để một người bình thường nhận hàng nhỉ?
Ừm!
Không sai.
Nhất định là như vậy.
Đại lão làm sao có thể so sánh với đám người phàm tục kia được.
…
Ở một nơi khác, Sơ Tranh đặt hàng xong, ôm cái lan can khắc hoa không nhục nhích.
Vương bát đản có thể hoán đổi nhân dân tệ và minh tệ một cách không chút khe hở, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới không cần tốn tiền đây?
Vị diện này, cũng không giống như cổ đại, hoàn toàn không có cách nào trốn được.
Trời muốn diệt ta rồi!
【 Tiểu tỷ tỷ, có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm đó! 】 Vương Giả tiếp tục giáo dục tư tưởng cho Sơ Tranh.
Tự ta cũng có thể muốn làm gì thì làm, sao phải vẽ vời thêm chuyện.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô suy nghĩ một chút đi, tiêu tiền dễ dàng hơn cô đi đánh nhau nhiều không phải sao? 】
Sơ Tranh nghĩ về chuyện mình từng phải dành giật từng giây để tiêu tiền, lạnh lùng lắc đầu, không cảm thấy.
【… 】 Có năng lực thì ghê gớm lắm à! Rốt cuộc thì hình thức vô địch của tiểu tỷ tỷ từ đâu mà có!!
“Tiểu mỹ nhân… Tiểu mỹ nhân…”
Sơ Tranh lập tức buông lan can ra.
Hạ Hàn ngoi đầu lên, vừa vặn trông thấy Sơ Tranh thu lại tư thế, hắn có chút nghi hoặc, tiểu mỹ nhân đang làm gì đó?
Sơ Tranh trấn định chống lan can đứng dậy: “Có việc?”
“Sư thúc nói Diêu Vi mang thai quỷ.” Hạ Hàn nói: “Nhưng mà ông ta nói, bên trong căn nhà này rất sạch sẽ, trừ cái thai quỷ kia ra thì không còn thứ gì khác nữa.”
Hạ Hàn lên lầu: “Ta cũng không nhìn thấy thứ gì khác.”
Lúc Hạ Hàn chạy, tóc bị gió thổi bay, dựng lên một lọn tóc.
“Tiểu mỹ nhân, cô…”
Trên đầu Hạ Hàn mát lạnh, Sơ Tranh đè lọn tóc kia xuống, rồi đường đường chính chính sờ cả nửa ngày.
Dưới ánh mắt khó hiểu và đầy phức tạp của Hạ Hàn, cô bình tĩnh nói: “Nó dựng lên.”
Hạ Hàn: “…”
Cô sờ lâu như thế, nó có thể không dựng lên được à?
Hạ Hàn vuốt vuốt mái tóc: “Tiểu mỹ nhân, cô có nhìn thấy những thứ khác không?”
“Không.”
“Vậy cái thai quỷ kia là từ đâu ra nhỉ?” Hạ Hàn nói thầm một tiếng.
Diêu Vi nói, cô ta bắt đầu có cảm giác kỳ quái từ mấy tháng trước.
Nhưng gần đây mới mang thai quỷ.
Hơn nữa…
Hạ Hàn đột nhiên liếc về phía Sơ Tranh, trong đầu hiện lên một số ý niệm kỳ quái.
Khi người và quỷ tiếp xúc thân mật, không phải sẽ rất lạnh sao? Con người có thể chịu đựng được nhiệt độ như vậy à?
“Ngươi đang nghĩ gì thế?”
“Nếu như Diêu Vi thật sự cùng quỷ làm chuyện kia, thì sao cô ấy có thể không hề hay biết được nhỉ?”
“Chuyện kia là chuyện gì?”
“Cái chuyện giữa nam và nữ kia…” Hạ Hàn kịp thời phản ứng lại, nhìn về phía Sơ Tranh, khuôn mặt bỗng dưng bốc hỏa, ậm ừ một tiếng: “Không có gì.”
Vương Giả rất lo lắng Sơ Tranh sẽ xổ ra hai chữ “giao phối”, nhưng may mà cô không nói gì, chỉ bay xuống lầu.
Sau khi xuống lầu, Sơ Tranh lấy điện thoại ra, mở một cái phần mềm nào đó, đánh vào mấy chữ.
Giao diện nhảy ra một số hình ảnh.
Khuôn mặt Sơ Tranh lạnh xuống.
Không phải chỉ là con người giao phối để kéo dài huyết mạch thôi à, che che giấu giấu cái gì không biết?
Sơ Tranh quay đầu nhìn Hạ Hàn, Hạ Hàn bị ánh mắt kia của Sơ Tranh làm cho không được tự nhiên, hắn sờ sờ tóc mình, rồi lại sờ sờ góc áo.
【… 】 Vẫn không tránh được.
Sơ Tranh quay đầu lại, tiếp tục lật xem.
Cái tư thế này nhìn rất khó nha?
Sơ Tranh nhìn những hình ảnh đơn giản kia, cái này ngoại trừ có thể sinh con, thì không được tiếp xúc thân thể.
Nhàm chán.
Cô lắc đầu, tắt điện thoại đi.