Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngày thứ hai khi Hạ Hàn rời giường liền phát hiện cửa không mở ra được.
Hắn gọi điện thoại cho Sơ Tranh, mới ngủ dậy nên âm thanh có chút khàn khàn, rất mềm mại, nghe giống như đang làm nũng: “Tiểu mỹ nhân, cửa phòng ta không mở được.”
“Ừ.”
Hạ Hàn: “…”
Hạ Hàn đợi vài giây.
“Tiểu mỹ nhân, cô có thể đến xem giúp ta một chút xem tại sao mà cửa không mở được không?” Hạ Hàn ôm di động.
Sơ Tranh thập phần lạnh lùng cự tuyệt hắn: “Không rảnh.”
Hạ Hàn: “…”
Đầu điện thoại bên kia đã bị cúp, Hạ Hàn nhìn điện thoại, làm gì nha?
Sao cô lại cúp điện thoại của mình chứ?
Hạ Hàn lại kéo cửa thêm vài cái, nhưng hoàn toàn không mở ra được, Hạ Hàn nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ có thể mở ra, nhưng hắn không thể leo xuống được.
“Tiểu mỹ nhân! Tiểu mỹ nhân!”
Hạ Hàn ghé vào cửa sổ, hướng xuống phía dưới kêu lớn.
Sơ Tranh mặt lạnh bay ở bên ngoài, ngửa đầu nhìn Hạ Hàn.
“Kêu cái gì?” Có thấy phiền không.
“Cô mau giúp ta mở cửa đi.”
“Ngoan ngoãn đợi trong phòng đi.” Sơ Tranh nói xong thì lập tức biến mất trước mặt Hạ Hàn.
Nhưng cửa phòng rất nhanh được mở ra, Sơ Tranh mặt lạnh đứng ngoài cửa phòng, thần sắc Hạ Hàn vui mừng, nhấc chân đi về hướng cửa phòng.
Tiểu mỹ nhân đúng là khẩu thị tâm phi, quả nhiên trong lòng vẫn…
Phanh ——
Hạ Hàn suýt chút nữa bị đụng trúng mũi.
“Tiểu mỹ nhân?”
Thanh âm của Sơ Tranh từ ngoài cửa truyền vào: “Ngươi còn dám gọi ta mở cửa cho ngươi lần nữa, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”
Ở ngoài cửa, Sơ Tranh tức giận đá một cước vào cái chậu hoa bên cạnh.
Nếu Hạ Hàn thật sự nháo bắt cô đến mở cửa phòng, thì có lẽ cô thật sự sẽ phải đến mở cửa cho hắn.
Phá quỷ khế!
Hạ Hàn ngơ ngác sờ mũi: “???” Vì sao không mở cửa cho hắn? Lại còn muốn đánh gãy chân hắn nữa?
Ác quỷ thò đầu ra: “Ta nói…”
“Ôi…” Hạ Hàn lui lại một bước, nhíu mày phàn nàn: “Sao ngươi còn xuất quỷ nhập thần hơn cả tiểu mỹ nhân thế.”
Ác quỷ từ trong tường chui ra.
“Sáng hôm nay ta thấy cô ấy khóa cửa lại.” Ác quỷ hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn gọi cô ấy đến mở khóa cho ngươi? Cô ấy có thể mở cho ngươi à? Ngươi nằm mơ đi?”
Hạ Hàn: “???”
Cô cô… cô khóa?
Sao phải khóa hắn lại chứ?
Ác quỷ đương nhiên cũng không biết vì sao, hắn chỉ vừa lúc nhìn thấy mà thôi.
Hạ Hàn gọi một cú điện thoại tới, Sơ Tranh trực tiếp tắt đi.
Hạ Hàn không ngừng cố gắng, tiếp tục gọi.
Cuối cùng từ tạm thời không kết nối biến thành tắt máy luôn.
Cả người Hạ Hàn đều đần độn hết rồi.
Hắn hoàn toàn không biết mình làm sai ở chỗ nào, tại sao lại bị nhốt ở đây?
Hạ Hàn nhìn điện thoại, trượt lên trượt xuống mấy lần, số người liên hệ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“A!” Hai tay Hạ Hàn ôm đầu, tự lẩm bẩm: “Sao phải nhốt ta, chẳng lẽ là không muốn ta đi giúp đỡ chuyện của Diêu Vi nữa? Nhưng chuyện này không phải là cô ấy bảo mình đi sao?”
Hạ Hàn bị nhốt trong phòng hơn nửa ngày, đến giữa trưa Sơ Tranh mới đưa cơm lên cho hắn.
“Tiểu mỹ nhân, sao cô phải nhốt ta lại?”
Sơ Tranh đặt cơm trưa trước mặt hắn: “Ăn cơm.”
“Cô không nói lý do cho ta, ta không ăn.”
Ánh mắt băng lãnh của Sơ Tranh đảo qua người hắn, giơ tay nắm lấy cằm hắn, xoay người hôn một cái: “Ăn cơm.”
“… Được.” Hạ Hàn rất không có cốt khí nói.
Cơm nước xong xuôi, Sơ Tranh dọn dẹp chút đồ xong liền đi luôn, Hạ Hàn lại lần nữa bị nhốt trong phòng.
Hạ Hàn: “!!!” Vẫn chưa nói lý do cho ta a a!
Hạ Hàn bảo ác quỷ đi mở cửa giúp mình, nhưng ác quỷ nào dám, hắn không muốn tan thành tro bụi đâu.
Hạ Hàn bị nhốt liên tiếp hai ngày, giữa lúc đó hắn chỉ được đi xuống ký nhận một vài thứ.
Ngày thứ ba, Diêu Vi gọi điện thoại đến, Hạ Hàn mới được Sơ Tranh thả ra.
“Nếu ngươi dám chạy, ta lập tức đánh gãy chân ngươi.” Sơ Tranh mặc áo khoác cho hắn, tiện thể uy hiếp hắn một câu.
“Tiểu mỹ nhân, sao ta phải chạy?” Còn muốn đánh gãy chân hắn nữa? Thật là hung dữ mà!!
“Vậy là tốt rồi.” Sơ Tranh hài lòng gật đầu, sờ sờ đầu hắn: “Ngoan một chút.”
Hạ Hàn: “…”
Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Sơ Tranh: “Đi.”
“Tiểu mỹ nhân, vì sao cô lại đối xử với ta như thế?”
Đại lão Sơ Tranh thập phần bá khí nói: “Ngươi là của ta, nên phải nghe lời ta.”
Hạ Hàn: “…”
Lời này có chút không đúng nha? Ta là của cô lúc nào… của cô?
“Tiểu mỹ nhân, cô đồng ý chuyện chúng ta ở bên nhau rồi sao?” Hạ Hàn ôm cái rương, đôi mắt sáng lấp lánh.
Sơ Tranh uốn nắn: “Ngươi là của ta.”
“Tiểu mỹ nhân, em thật tốt.” Hạ Hàn hôn bẹp lên mặt Sơ Tranh một cái, ôm cái rương vọt ra sân, vui mừng nhảy nhót.
Sơ Tranh: “…”
Hàng xóm mà nhìn thấy một người điên thế này, thì có thể báo cảnh sát không?
Quả nhiên vẫn phải nhốt lại mới tương đối an toàn.
Lúc hai người đến nhà Diêu Vi, thì lão thiên sư và thanh niên đều đang ngồi ở phòng khách, bà Diêu và Diêu Vi ngồi ở đối diện.
“Diêu tiểu thư, vì sao cô cứ khăng khăng phải hắn đến mới được?” Thanh niên tỏ vẻ khó chịu, trong lòng còn ghi hận chuyện lần trước: “Hắn căn bản cũng không phải thiên sư.”
“Thêm một người thì nhiều hơn một phần lực lượng.” Diêu Vi nói: “Tôi tin tưởng Hạ Hàn.”
Hai ngày này ở biệt thự không còn cảm giác như trước kia nữa.
Lão thiên sư này có lẽ không giống những thiên sư trước kia.
Nhưng lúc trước Diêu Vi đã nói xong với Hạ Hàn rồi, cô ta không thể lật lọng được, nên mới gọi Hạ Hàn tới.
Hạ Hàn gọi Diêu Vi một tiếng chị, rồi ngồi xuống một bên khác.
“Hừ.” Thanh niên xem thường.
Lão thiên sư lại không nói gì, chỉ nhìn xung quanh Hạ Hàn một vòng.
Sơ Tranh đứng sau lưng Hạ Hàn, Hạ Hàn thấy lão thiên sư như thế, có lẽ là không nhìn thấy được, nên không khỏi có chút kiêu ngạo và ngọt ngào.
“Thiên sư, tôi đã cho người đi điều ra rồi, bạn học của Vi Vi đều sống tốt.” Bà Diêu đánh vỡ không khí ngột ngạt.
“Sư phụ đã xem qua biệt thự mấy lần, không có vấn đề gì cả.” Thanh niên cũng nói.
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cuối cùng là ai muốn hại con gái tôi?”
Bức ảnh biến mất một cách rất trùng hợp.
Nhưng người trong hình cũng không có vấn đề, vậy thì vấn đề ở đây là gì?
Lão thiên sư nói: “Các người có từng đắc tội với ai không?”
“Không có.” Bà Diêu lắc đầu: “Diêu gia chúng tôi ở trong giới rất ít khi đắc tội với người khác, cho dù có chút va chạm, thì cũng không thể hại con gái tôi như thế được? Thiên sư, nghiệt chủng trong bụng con gái tôi khi nào mới có thể lấy ra được?”
Lão thiên sư: “Nếu như không tìm ra ngọn nguồn, mà tùy tiện động đến thai quỷ, thì hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại, có thể làm hại đến Diêu tiểu thư.”
Bà Diêu kích động: “Vậy phải làm sao bây giờ!”
Cái bụng này càng ngày càng lớn.
Ánh mắt Hạ Hàn quét qua phía Sơ Tranh, Sơ Tranh xoay người, dán bên tai hắn nói hai câu.
Hơi thở lạnh buốt chui vào lỗ tai hắn, nhưng Hạ Hàn lại cảm thấy vành tai đang nóng lên.
“Đừng ngây người.” Sơ Tranh vỗ hắn một cái.
Hạ Hàn cuống quít hoàn hồn, ho khan một tiếng: “Chị Diêu, tôi đã từng điều tra một lần, bạn học cùng lớp của chị có tất cả 38 người, vì sao trên bức ảnh chỉ có 37 người?”
Diêu Vi có chút ngốc: “Là… thật sao?”
Cô ta cũng không nhớ rõ là có bao nhiêu người…
Nhưng mà con số này được ghi lại ở trường học, nên chắc chắn sẽ không sai.
Bà Diêu dựa vào những người trên tấm ảnh mà điều tra, nên cũng không chú ý có bao nhiêu người.
Bà Diêu gọi điện thoại đến trường học để chứng thực lại, xác định tổng cộng có ba mươi tám người.
Lại đem tấm ảnh lấy được từ chỗ bạn học nào đó ra đếm một lần, kết quả phía trên đúng là chỉ có ba mươi bảy người.
Vậy một người nữa ở đâu?