Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cả người nam sinh đều ngập tràn âm khí, diện mạo rất bình thường, chính là loại người mà ném trong đám đông thì tìm nửa ngày cũng không ra.
Đây chính là Đàm Minh Hạo trên ảnh chụp.
Hắn khom lưng nâng người giấy đã bị đá hư dậy.
Sơ tranh giơ tay, người giấy kia lại đổ xuống.
Nam quỷ oán hận trừng mắt nhìn Sơ Tranh, nhưng hắn cũng không làm ra hành vi quá kích gì, chỉ lần nữa đỡ người giấy kia dậy.
Hắn đỡ một lần, Sơ Tranh liền làm đổ một lần.
Hạ Hán dán vào thân thể lạnh như băng của Sơ Tranh, nhìn hai người như hai đứa trẻ đang chơi đùa.
Ngươi làm đổ.
Ta nâng lên.
Ngươi làm đổ.
Ta lại nâng lên.
Hạ hàn: “???”
Chúng ta tới đây làm gì? Không phải đến bắt quỷ sao? Cô lại ở đây chơi trò chơi với quỷ? Lát nữa lỡ mà chọc giận nó thì làm sao bây giờ?
Cuối cùng, nam quỷ cũng nổi giận.
Không gian nhỏ hẹp bằng phẳng bắt đầu nổi gió, âm khí quấn quanh mà lên, người giấy cũng bị gió thổi vang lên tiếng lao xao.
Khuôn mặt Đàm Minh Hạo hiện ra vẻ dữ tợn, máu tươi trào ra từ ngũ quan hắn, thanh âm trở nên bén nhọn: “Tại sao lại tới phá hư chuyện của ta và Vi Vi! Tại sao lại phải tới quấy rầy chúng ta!!”
“Diêu Vi dùng tiền mời chúng ta đến.” Sơ Tranh trả lời cực kỳ thành thật.
“Ta thích cô ấy như vậy, ta muốn luôn luôn ở bên cô ấy, tại sao các ngươi lại muốn phá hư chuyện của chúng ta!!” Đàm Minh Hạo không nghe Sơ Tranh nói, cuồng loạn gầm thét, chất vấn.
“Chờ em một chút.”
Sơ Tranh bảo Hạ Hàn chờ, còn cô đi qua phía Đàm Minh Hạo.
Đàm Minh Hạo dường như hơi sợ Sơ Tranh, theo bản năng lui lại một bước: “Ngươi cũng muốn chia rẽ ta và Diêu Vi?! Ngươi cũng là quỷ mà, tại sao ngươi lại muốn giúp bọn chúng?”
Sơ Tranh: “Không muốn, chỉ lấy tiền làm việc.”
“Ngươi đừng qua đây.”
Sơ Tranh bay về phía trước một đoạn, trực tiếp đứng trước mặt Đàm Minh Hạo, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Qua rồi đây.”
Ngươi định làm gì ta?
Đàm Minh Hạo: “…”
Nữ sinh trước mặt này không giống với những con quỷ hắn từng gặp.
Dung mạo của cô rất xinh đẹp, nhưng lại đem đến cho người khác cảm giác cực kỳ lạnh lùng, giống như chỉ cần một ánh mắt của cô, cũng có thể lấy mạng ngươi ngay tại chỗ.
Nhưng mà bây giờ cô đang muốn phá hỏng cuộc sống của hắn.
Trong lòng Đàm Minh Hạo bốc lên một cỗ tức giận trước nay chưa từng có.
“Các ngươi đừng hòng chia cắt ta và Vi Vi!”
…
Ba phút sau.
Thân quỷ của Đàm Minh Hạo cực kỳ không ổn nằm trên mặt đất, thập phần xứng đôi với cái người giấy kia của hắn.
Người một nhà thì phải chỉnh chỉnh tề tề.
“Bây giờ thì nói chuyện xưa của ngươi đi.”
“…”
Đàm Minh Hạo là người duy nhất thi đậu đại học trong thôn.
Nhà bọn họ phải đập nồi bán sắt, kiếm tiền cho hắn học đại học.
Ngày đầu tiên khai giảng, hắn lập tức bị hấp dẫn bởi một Diêu Vi xinh đẹp quyến rũ như nữ thần.
Khi biết mình và Diêu Vi học cùng một chuyên ngành, hắn đã vui vẻ rất lâu, nhưng rất nhanh hắn lại bắt đầu tự ti.
Bởi vì một người như Diêu Vi, đi về đều có siêu xe đưa đón, một cái túi tùy ý mua cũng đã hết mấy chục ngàn.
Người như vậy, hắn làm gì có tư cách mà mơ mộng xa vời chứ.
Ngay cả dũng khí để bắt chuyện với Diêu Vi Đàm Minh Hạo cũng không có.
Nhìn cô ấy và người khác yêu đương, chia tay, lại yêu đương, chia tay…
Bạn trai của cô ấy không có người nào không ưu tú, Đàm Minh Hạo lại không dám thổ lộ tình cảm của mình, chỉ có thể yên lặng nhìn Diêu Vi.
Không nghĩ tới đêm trước khi tốt nghiệp, hắn nhận được điện thoại của nhà, nói là cha hắn bị ngã khi đang làm việc.
Hắn vội vã quay về, nhưng lại ngồi trúng một chiếc xe đen.
Nửa đường xảy ra tai nạn xe cộ, lái xe không sao cả, nhưng vì sợ hãi nên trực tiếp chạy mất, thi thể của hắn vài ngày sau mới được phát hiện.
Hắn biến thành quỷ, nhìn cha mẹ mình, người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
“Là do chính ngươi không có dũng khí thổ lộ với chị Diêu, ngươi không thẻ trách người khác được.” Hạ Hàn hơi phồng má.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, không nói gì.
“Thổ lộ… ta làm sao dám thổ lộ với cô ấy?” Đàm Minh Hạo giống như con mèo bị giẫm phải đuổi: “Ta làm sao dám thổ lộ với cô ấy… người như cô ấy, có thể để ý đến một người như ta sao.”
Hắn muốn tiền không có tiền, muốn dung mạo không có dung mạo, thành tích cũng không phải hàng đầu, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Diêu Vi sẽ thích hắn sao?
Chắc chắn là không…
Nếu hắn thổ lộ trước cũng chỉ là tự mình rước lấy nhục nhã mà thôi.
“Ngươi không cố gắng thì làm sao biết kết quả sẽ thế nào?” Hạ Hàn nhíu mày.
Sơ Tranh giữ chặt Hạ Hàn, nhìn về phía Đàm Minh Hạo: “Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
“… Sau khi ta chết.”
Hắn là con một trong nhà, hắn chết rồi, mẹ hắn cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Sau khi tang lễ kết thúc, mẹ hắn đến trường học.
Lúc ấy trường học đều đã nghỉ hết, cho nên các bạn học của hắn cũng không có ai biết hắn đã chết.
Đương nhiên cũng không có ai quan tâm đến hắn.
Mẹ đến dọn dẹp di vật của hắn, phát hiện ra nhật ký hắn viết và ảnh chụp của Diêu Vi.
Có lẽ mẹ hắn cảm thấy hắn thích Diêu Vi, nên đã nghĩ cách tìm kiếm thông tin của Diêu Vi.
Vùng quê nơi bọn họ sinh sống rất mê tín.
Mẹ hắn không biết lấy được sinh thần bát tự của Diêu Vi ở đâu, tìm một đạo sĩ, bỏ ra toàn bộ tiền tích góp và số tiền lái xe bồi thường, để đạo sĩ thừa dịp biệt thự của Diêu Vi trang trí, làm ra một chỗ như vậy.
Đạo sĩ làm phép, làm hắn và Diêu Vi kết hạ minh hôn.
Hạ Hàn: “Chị Diêu không nhận ra ngươi. Ngươi chưa nhận được sự đồng ý của chị Diêu mà đã làm ra loại chuyện này, ngươi căn bản cũng không phải thật lòng thích chị ấy.”
Sơ Tranh: “Thời gian không đúng lắm.”
Sự chú ý của Sơ Tranh và Hạ Hàn không giống nhau.
Đàm Minh Hạo lựa chọn trả lời vấn đề của Sơ Tranh: “Sau khi biệt thự trùng tu xong, một thời gian rất dài Diêu Vi đều không đến ở, cho đến nửa năm trước, cô ấy mới chuyển vào.”
Sau khi Diêu Vi chuyển vào, minh hôn liền chính thức có hiệu lực.
Loại minh hôn này, không nhất thiết phải có sự đồng ý của nhà gái thì mới được.
Chỉ cần có sinh thần bát tự của nhà gái, và một đạo sĩ biết chút tà thuật ngoại môn, thì làm cho hai người kết thành minh hôn cũng không phải vấn đề gì lớn.
Nhưng mà tập tục ở mỗi nơi mỗi khác, nên thao tác không giống nhau, Đàm Minh Hạo cũng không hiểu nhiều lắm.
“Chắc chắn là ở đây!”
Chợt, tiếng bước chân lộn xộn từ bên trên truyền đến, thanh âm của lão thiên sư cũng truyền đến theo.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn lên trên.
Đàm Minh Hạo nhân cơ hội, thân thể đột nhiên lóe lên, xông vào lối ra nhỏ hẹp.
Người bên ngoài hô lên một tiếng, sau đó là tiếng thét và âm thanh đánh nhau.
Sơ Tranh: “…”
Lợi hại.
Đã bị cô đánh cho một trận, mà còn có thể chạy nhảy, không được không được.
Sơ Tranh đưa Hạ Hàn lên.
Vừa rồi Đàm Minh Hạo đã bị Sơ Tranh đánh cho một trận, thực lực vốn đã giảm đi rất nhiều, lấy năng lực của lão thiên sư, rất dễ dàng đã bắt được hắn.
Nhưng ngay tại lúc lão thiên sư bắt được hắn, trên người Đàm Minh Hạo đột nhiên phát ra một cỗ âm khí làm người ta rất không thoải mái.
Âm khí nồng nặc len lỏi khắp nới.
Khí thế âm trầm đánh thẳng vào đầu người ta.
Tia sáng ảm đạm xuống, giơ tay đã không thể nhìn thấy năm ngón.
“Sư phụ!”
“Cẩn thận!”
Lão thiên sư trầm giọng quát lớn một tiếng.
Rõ ràng Đàm Minh Hạo đã chạy mất.
“Thất thần làm gì, đập đi.” Sơ Tranh vỗ vỗ vai Hạ Hàn, ra hiệu hắn dùng đồ vật bên trong cái rương kia.
“Tiểu mỹ nhân, không nhìn thấy gì hết thì sao mà đập?”
“Tùy tiện.”
Hạ Hàn: “…” Cái này có thể dùng một phương pháp tùy tiện thế sao?
Hạ Hàn hít sâu một hơi, bắt đầu hướng về bốn phía đập đồ vật.
Âm khí lấy Hạ Hàn làm trung tâm, chậm chạp rút đi.
Bà Diêu ôm Diêu Vi sắc mặt tái nhợt, xông về phía Hạ Hàn.
Trong không khí thỉnh thoảng có tiếng kêu bén nhọn thảm thiết vang lên.
Lão thiên sư đỡ đồ đệ của mình, theo ánh sáng, xông ra khỏi âm khí.
Vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hạ Hàn ném các loại lá bùa, pháp khí lên không trung như đang ném rác rưởi.
Cái kiểu ném này giống như thiên nữ tán hoa, làm lão thiên sư trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Cho dù là Đào Không sơn cũng không thể đồng thời lấy ra nhiều đồ như vậy.
Hắn lấy từ đâu ra?
Lần trước đã từng có người nói, nhưng bọn họ chưa được nhìn tận mắt, nên hình ảnh tưởng tượng ra, cũng chỉ là Hạ Hàn có mấy món mà thôi…