Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Grừ grừ grừ ——
Zombie nhanh chóng đuổi theo một chiếc xe, gào khóc đòi ăn, chúng nhìn chằm chằm vào nguyên liệu nấu ăn mới mẻ trong xe, hưng phấn dị thường.
Pằng pằng pằng…
“Mẹ nó, cái lũ buồn nôn này, giết thế nào cũng không giết hết là sao!”
“Hết đạn rồi.”
“Làm sao bây giờ!”
“Phía trước, phía trước!!”
Xe két một tiếng dừng lại, bọn họ bị zombie chặn ở trên một con đường.
Dịch Tiếu đứng ở chỗ cao, nhìn xem cuộc chiến phía dưới, máu thánh phụ bắt đầu nổi lên: “Chúng ta có nên cứu bọn họ không?”
Bọn họ đã đi được vài ngày, nhưng xe bị hỏng, nên tính tìm một chiếc xe ở đây.
Nghe thấy có động tĩnh, thì tránh lên lầu trước.
“Bọn họ có súng.” Sơ Tranh bình tĩnh nói.
Dù trong mạt thế thì ai cũng có thể sử dụng súng ống, nhưng thứ gọi là súng ống này, cũng tương đối khó tìm, nên không phải ai cũng có một khẩu.
Dịch Tiếu cho rằng Sơ Tranh nói bọn họ có súng, là cảm thấy an toàn, nên dự định cứu bọn họ.
“Vậy cứu bọn họ lên sao?”
Ai ngờ Sơ Tranh mặt không đổi sắc nói một câu: “Chờ bọn chúng chết hết, chúng ta xuống dưới nhặt trang bị.”
Dịch Tiếu: “…”
Bảo ca đập bốp một cái vào đầu Dịch Tiếu: “Cậu cứ ở chỗ này mà làm thánh phụ đi, ai biết phía dưới là ai, cậu còn muốn dẫn sói vào nhà lần nữa à?”
Mẹ nó bây giờ đã là mạt thế.
Còn ai quan tâm mi là ai nữa.
Vì một ổ bánh mì mà giết người cũng không phải chuyện mới mẻ gì.
Thánh phụ Dịch Tiếu: “…”
Dịch Tiếu không dám lên tiếng nữa.
Người phía dưới rất nhanh bị diệt cả đoàn, nhưng zombie không tản ra, mà ngược lại còn quanh quẩn mãi không đi, muốn nhặt trang bị cũng có chút khó khăn.
Sơ Tranh xuống lầu, vào trong tiệm đồ chơi phá hủy mấy cái xe đua điều khiển.
Sau khi tạo ra âm thanh rất lớn dẫn dụ đám zombie, thì Sơ Tranh nghênh ngang ra ngoài nhặt trang bị.
Xe vẫn mở được, bên trong còn có không ít đồ ăn và xăng, đủ cho bọn họ đi được một đoạn nữa.
Dịch Tiếu đi cuối cùng than thở, nhưng khi ăn, anh ta còn ăn nhiều hơn cả mấy người khác.
Sơ Tranh: “…”
Đây là thánh phụ giả phải không?
Soạt ——
Bảo ca và Dịch Tiếu liếc nhìn nhau, đồng thời cảnh giác nhìn về nơi âm thanh truyền đến.
Bên đó có một con zombie nhỏ lung lay đi tới.
Đoàng ——
Tiếng súng vang lên.
Zombie ngã xuống đất.
Sơ Tranh thu súng lại, ngồi lên tay lái phụ: “Lái xe.”
Dịch Tiếu nhìn về phía Hạ Thành: “Có chút đẹp trai nhỉ.”
Hạ Thành: “Ừ.”
Bảo ca: “…”
Ta đây có cơ bụng tám múi sao không thấy mấy người khen hả!
Căn cứ Khánh An cách bọn họ rất xa, bây giờ chẳng những phải tìm đường, mà còn phải tìm thức ăn nước uống, còn xăng nữa, vì vậy nên tiến độ rất chậm chạp.
Lúc đi ngang qua một thành phố, họ gặp phải một nhánh đội ngũ.
Nhánh đội ngũ này cũng đến căn cứ Khánh An, bọn họ đi phía trước, nên đám người Sơ Tranh không có cơ hội vượt qua được, chỉ có thể đi phía sau.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời tiểu tỷ tỷ thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Lục Nhiên, ngăn cản Lục Nhiên hắc hóa. 】
【 Tiểu tỷ tỷ, dậy dậy, dậy đê! 】
【 Tiểu tỷ tỷ, zombie đến rồi kìa! 】
【 Tiểu tỷ tỷ, cháy rồi, có động đất! 】
【 Tiểu tỷ tỷ, cô chết rồi! 】
Sơ Tranh cọ một chút ngồi dậy, giọng điệu rất bất thiện: “Vương bát đản, mi có bệnh à!” Mẹ nó mi mới chết!
Hơn nửa đêm mà Sơ Tranh còn bị Vương Giả đánh thức, lúc này lấy cô làm trung tâm, trong phạm vi mười mét đều có lãnh ý tung bay.
【 Tiểu tỷ tỷ, thẻ người tốt a ~ 】 Tiểu tỷ tỷ xem ta như Vương bát đản, ta xem tiểu tỷ tỷ như mối tình đầu, phải mỉm cười phục vụ.
Sơ Tranh lại nằm xuống: “Thẻ với tốt cái gì, còn dám nhao nhao nữa đập chết mi.”
Hơn nửa đêm còn bảo ta đi tìm thẻ người tốt? Vương bát đản, mi dùng thời gian của nước nào thế hả? Có bệnh chắc!
【…】
…
Ở chính giữa đội ngũ, phần lớn người đều đứng lên, lúc này bên đó rất ồn ào, giống như một cái chợ bán thức ăn.
Sơ Tranh đi vào chính giữa, tìm một vị trí rồi đứng đó.
Ở giữa là một đám thiếu niên thiếu nữ nhìn không lớn lắm, mặc dù khá chật vật, nhưng khí chất so với người bình thường có vẻ cao quý hơn.
Lúc này có không ít người đang mắng mỏ bọn họ: “Hắn bị cắn tại sao mấy người không nói? Có phải mấy người muốn hại chết chúng tôi không?”
“Nếu như không có người phát hiện ra thì chúng ta đã xong rồi!”
“Hắn bị cắn…”
“Có thật không? Vừa rồi tôi còn đứng gần hắn như thế nữa, dọa chết tôi rồi.”
Có người trong đó giải thích: “Chúng tôi không biết!”
Nhưng không một ai nghe bọn họ giải thích.
Mà người bọn họ nói bị cắn kia, là một thiếu niên mặc áo đen đang ngồi dựa vào xe, lúc này hắn cúi thấp đầu, không thấy rõ thần sắc.
Quần áo và tay áo trên người bị người ta kéo, dưới lớp vải rách nát, rõ ràng có thể nhìn thấy vết cào trên cánh tay.
“Trói hắn lại đi.”
“Giết hắn đi, bị cắn nhất định sẽ biến thành zombie.”
“Đội ngũ chúng ta có nhiều người như vậy, nếu như hắn biến thành zombie rồi cắn chúng ta, thế thì xong luôn đấy.”
“Để tự hắn đi đi…”
Trong đội ngũ ồn ào một trận, có ý kiến để thiếu niên tự mình rời đi, có người bảo trói lại, cũng có một vài người ác độc yêu cầu giết chết thiếu niên.
“Lục Nhiên…” Có một nam sinh nhíu mày nói chuyện với thiếu niên: “Cậu bị cắn rồi, nếu không thì tự cậu rời đi đi, đừng làm mọi người khó xử.”
“Học trưởng, không cần đi cũng được mà, chúng ta có thể trói cậu ta lại, lỡ như không biến thành zombie thì sao?” Một nữ sinh yếu ớt nói, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía thiếu niên.
“Bây giờ tôi không làm chủ được.” Nam sinh kia bất đắc dĩ: “Cô nhìn mọi người xung quanh đi, nếu chúng ta để cậu ta ở lại, nói không chừng chúng ta sẽ bị đuổi đi hết.”
Nữ sinh thì thầm một tiếng, hơi sợ hãi, không tiếp tục nói chuyện giúp thiếu niên nữa.
Những người còn lại cũng không lên tiếng, ánh mắt không dám đặt trên người thiếu niên.
Thiếu niên ngước mắt nhìn nam sinh kia một chút, phát ra một tiếng cười nhạo không rõ ý vị.
Thiếu niên đứng lên, toàn thân lộ ra dưới ánh sáng.
Thân hình hắn cao hơn nam sinh một chút, khi đứng lên lập tức mang đến cho người ta cảm giác áp bức, ánh sáng quá chói chang, vẫn làm người khác không nhìn rõ dung mạo của hắn.
“Chúc các người may mắn.”
Thanh âm thiếu niên sạch sẽ thanh lãnh, cực kỳ êm tai, âm cuối còn mang theo vài phần đùa cợt.
Hắn lấy cái mũ đội lên đầu, sau đó rời đi từ phía sau đội ngũ.
“Lục Nhiên…”
Có người kêu tên hắn, còn muốn đuổi theo, nhưng bị nam sinh kia giữ chặt.
Nữ sinh vừa rồi giúp thiếu niên nói chuyện, đáy mắt hiện lên chút áy náy và không đành lòng: “Có phải quá đáng rồi không, không cho cậu ấy thứ gì hết sao?”
Có người khinh thường hừ nhẹ: “Cho cái gì mà cho, hắn đã bị cắn, chết là cái chắc.”
“Không phải còn có cơ hội thức tỉnh dị năng sao?”
“Quên đi, cái loại tỷ lệ 1/10000 này mà hắn có thể gặp được à?”
“Dù sao cho hắn ở trong đội ngũ cũng chỉ tổ lãng phí đồ ăn, mấy nữ sinh như các cô đừng chỉ lo nhìn mặt hắn thôi, vẻ bề ngoài hắn đẹp thì có thể ăn thay cơm à, có thể để các cô nhét đầy bao tử à? Không bằng chết đi cho rồi.”
“Lời này không nên nói như vậy…” Mấy nữ sinh nhỏ giọng phản bác.
Đám người tránh đường cho thiếu niên, dường như sợ hắn đột nhiên phát tác, rồi quay qua cắn bọn họ.
Thiếu niên giơ tay đè thấp vành mũ, xuyên qua đám người rời đi, mãi đến khi hắn lẫn vào trong bóng tối, những người trong đội ngũ mới buông lỏng xuống.
Sơ Tranh trở lại nơi dừng xe.
Động tĩnh phía trước quá lớn, trừ Bảo ca đang gác đêm, thì Dịch Tiếu và Hạ Thành đều đang đứng ngoài xe.
“Phía trước thế nào vậy? Tôi vừa thấy có người rời đi từ phía sau, đêm hôm khuya khoắt, hắn bị đuổi đi hay là…” Dịch Tiếu lau mắt kính rồi đeo lên.
Sơ Tranh bắt đầu dịch chuyển xe.
“Ôi… Chúng ta phải đi sao?” Dịch Tiếu ngơ ngác.
Bảo ca cũng có chút không hiểu lắm, nhưng vẫn lập tức leo lên tay lái phụ, Dịch Tiếu và Hạ Thành liếc nhìn nhau, cũng nhanh chóng lên xe.