Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Chính là bọn họ!!”
Sơ Tranh và Phương Dư còn chưa đi ra khỏi chợ đêm, thì đám người xung quanh bị người ta xô đẩy, một nhóm người hung thần ác sát xông lên, vây quanh hai người.
Đám người xung quanh dồn dập tránh ra.
Chỉ xem náo nhiệt, không muốn chọc phải phiền toái…
Tóm lại, chỗ này của bọn họ nhanh chóng trống rỗng.
“Đại ca, chính là hai con nhãi này giết chết Vương Nhị.”
Người đang chỉ vào cô mà nói, nghe âm thanh thì rõ ràng chính là nam nhân Giáp lúc nãy chạy thoát.
Phương Dư rõ ràng không ngờ tới, ở ngay trong chợ đêm mà đám người này còn dám trắng trợn như thế, khuôn mặt nhỏ bị dọa đến tái nhợt.
Sơ Tranh có chút hối hận.
Vừa rồi không nên lười biếng, nên xử lý hết đi.
Lần sau nhất định không thể lười biếng!
Ở dưới đáy lòng tự lay tỉnh bản thân xong, Sơ Tranh nhìn về phía bọn họ: “Xử lý một người là tôi không đúng…”
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết một trăm cái tinh hạch. 】
Sơ Tranh chủ động xin lỗi, làm tên đại ca gây chuyện kia hơi sững sờ.
Thấy dung mạo của cô gái đối diện cực đẹp, thì ánh mắt gã mang theo sự hèn mọn đánh giá cô: “Biết sai rồi là tốt rồi, nhưng cô giết chết anh em của tôi, người làm đại ca như tôi, nếu không báo thù cho huynh đệ, vậy thì quá không có nghĩa khí…”
Sau khi Sơ Tranh mắng xong Vương Giả trong lòng, thì trấn định bổ sung xong câu nói vừa rồi: “Đáng lẽ phải xử lý luôn hai thằng.”
Đại ca: “…”
Sơ Tranh kéo Phương Dư bị dọa đến không biết làm sao lui về phía sau, giẫm lên quầy hàng dựng bên cạnh, đứng ở chỗ cao.
Đại ca rõ ràng bị câu nói kia của Sơ Tranh làm cho chấn động.
Mãi đến khi Sơ Tranh đứng vững thì gã mới lấy lại tinh thần.
Đại ca trầm mặt ngửa đầu nhìn cô: “Hay cho một con nhãi con, cho mặt mũi mà còn không cần!”
Cần mặt mũi chứ!
Mi mới không cần mặt thì có!
Sơ Tranh lấy tinh hạch ra, tăng cao âm lượng: “Chỉ cần bắt được một người trong bọn họ, là có thể đến đây lĩnh mười cái tinh hạch, khuyên mọi người nên hợp tác bắt một người, xác suất thành công sẽ cao hơn, cho dù chia năm năm thì cũng sẽ có năm cái.”
“…”
Toàn bộ thế giới lâm vào an tĩnh quỷ dị.
“Bắt bọn chúng lại!”
“Đừng để bọn chúng chạy mất!”
“Tinh hạch! Mười cái tinh hạch đó! Bắt bọn chúng lại!”
Trong đám người không biết là ai rống lên một câu, sau đó lập tức lâm vào hỗn chiến.
Quần chúng vây xem nhiều hơn đám người này rất nhiều.
Cho dù bọn họ có sở hữu dị năng, thì cao thủ ẩn tàng trong đám quần chúng vây xem cũng vô số kể, những người này không động thủ chỉ vì không muốn chọc phải phiền phức mà thôi.
Nhưng bây giờ có sức hấp dẫn của tinh hạch, so với giết zombie bên ngoài còn an toàn hơn nhiều.
Chưa tới mười phút sau, thì đám người này đã bị trói đến trước mặt Sơ Tranh không sót tên nào.
Sơ Tranh đứng trên sạp hàng, phát tinh hạch cho những người bắt được chúng.
“Hèn hạ!” Đại ca bị người ta đạp dưới chân, lúc này đang hung tợn trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
“Lưu manh.” Sơ Tranh mặt không đổi sắc trả về một câu.
“Vô sỉ.” Đại ca tức giận đến nổi trận lôi đình!
“Dơ bẩn.”
“Âm hiểm.”
“Cầm thú.”
“…” Làm gì thế! So xem ai nhiều từ ngữ hơn à?
Cô gái này nhìn giống như mặt đơ, giơ tay nhấc chân đều cực kỳ đẹp trai, sao đột nhiên lại có chút ngây thơ và… đáng yêu nhỉ?
Đại ca tức giận đến đỏ mặt tía tai, muốn đứng lên, thì bị người ta đạp một cước nằm bẹp xuống mặt đất.
“Động đậy cái gì, còn chưa đổi tinh hạch đâu, thành thật một chút cho tao!”
“Mẹ nó mày biết tao là ai không?! Dám đắc tội với ông, ông đánh chết mày!”
Người bắt được tên đại ca cũng là một tên vạm vỡ, đá một cước làm tên kia hôn mê luôn.
“Cô gái nhỏ, cô còn muốn bắt ai không? Chúng tôi có thể giúp cô nha!” Cầm được tinh hạch nên tâm trạng quần chúng vô cùng vui vẻ.
“Đúng vậy, đúng vậy nha.”
“Muốn bắt ai thì cô cứ nói!”
Phương Dư đứng một bên, khẩn trương nhìn đám người trên mặt đất.
“Cha cô có quyền lực lớn không?”
Thanh âm mát lạnh vang lên bên tai, Phương Dư lấy lại tinh thần, theo bản năng gật gật đầu.
“Đi.”
Phương Dư: “???”
Đi đâu?
…
Phương Dư để người ta hỗ trợ đi liên hệ với cha mình.
Nghe nói con gái mình xảy ra chuyện, cha Phương hoả tốc mang người chạy đến, đám người kia bị đưa đi.
Nhìn thần sắc cha Phương âm trầm thế kia, đoán chừng sẽ không có kết quả tử tế gì.
“Cha, con xin lỗi.”
Cha Phương có lẽ muốn mắng Phương Dư, nhưng nhìn đôi mắt Phương Dư vẫn còn lưu lại sự sợ hãi, thì thở dài, ôm lấy con gái mình an ủi: “Không sao là tốt rồi, lần sau đừng như vậy nữa.”
Phương Dư đỏ mắt gật đầu.
“Đúng rồi cha, là cô ấy đã cứu con.” Phương Dư chỉ vào Sơ Tranh đứng bên cạnh: “Cô ấy là… ừm…”
“Sơ Tranh.”
Sắc mặt Phương Dư đỏ lên: “Sơ Tranh…”
Cha Phương cảm ơn Sơ Tranh một phen, rồi mời cô cùng trở về.
Chỗ ở của Phương Dư và Sơ Tranh chỉ cách nhau một con đường…
Tiện đường!
Không cần phải tự đi về!
Có thể!
Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc lên xe.
Đám người này rời đi, chợ đêm dần dần khôi phục bình thường.
Lúc này ở trong đám người, trưởng phòng ban quản lý nhà ở, híp mắt nhìn chằm chằm vào đội ngũ rời đi.
“Trưởng phòng, nữ nhân này thật sự tiêu xài tinh hạch như nước chảy.” Người bên cạnh trưởng phòng líu cả lưỡi.
Bây giờ bọn họ thật nghi ngờ là tinh hạch không phải có ở trong đầu zombie.
Mà là hòn đá trên đất, chỗ nào cũng có thể nhặt được.
“Cô ta vừa cùng bộ trưởng Phương xây dựng quan hệ, lần này có thể hơi phiền phức.” Thanh âm trưởng phòng trầm thấp.
“Vậy còn cần theo dõi không?”
“Người hôm nay phái đi theo dõi cô ta đâu?” Trưởng phòng hỏi.
Người kia nhíu mày: “Cô ta đã đi rồi, chắc là đang ở gần đây…”
Nhưng bọn họ nhìn bốn phía một vòng, vẫn không tìm được người của mình.
Người phái đi theo dõi Sơ Tranh trực tiếp mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác, bọn họ tìm khắp căn cứ một lượt nhưng vẫn không thấy người.
“Trưởng phòng…”
“Không cần tìm nữa.” Sắc mặt trưởng phòng âm trầm.
Người này không tìm thấy, khả năng duy nhất chính là bị đối phương phát hiện.
“Vậy…”
“Trước tiên cứ nhìn xem đã.” Trưởng phòng nói.
Trưởng phòng vốn là coi trọng tinh hạch của Sơ Tranh, nhưng là không ngờ là vừa ra tay thì đã gặp bất lợi, phái người đi theo dõi, đầu tiên là bị người ta uy hiếp, sau đó là mất tích không thấy bóng dáng.
Một cô gái mang theo một lượng tinh hạch rất lớn, hơn nữa còn có dị năng không gian, trưởng phòng cảm thấy mình cần phải có một kế hoạch thật tường tận.
Suy nghĩ của trưởng phòng có vẻ tốt, nhưng đáng tiếc không quá hai ngày, thì hắn lại nhận được điện thoại của bên trên.
Bình thường trưởng phòng cũng sẽ báo cáo công việc với cấp trên.
Nhưng chưa từng có như hôm nay, ba người phụ trách chính của căn cứ đều đến đông đủ.
Căn cứ có tất cả ba người phụ trách chủ yếu, phía bên quân đội là bộ trưởng Tôn cùng bộ trưởng Phương, và bộ trưởng Phùng còn lưu lại của ZF(Chính phủ).
Chức vị trước kia của ba người này có lẽ không phải như vậy, nhưng ở trong căn cứ bây giờ đều gọi là bộ trưởng.
Đáy lòng trưởng phòng không khỏi bắt đầu thấp thỏm không yên.
“Dương Cương a.” Người nói chuyện là bộ trưởng Phùng hơi béo, lời nói đầy vẻ sâu xa: “Hôm nay gọi anh tới là có chút việc.”
“… Bộ trưởng Phùng, có chuyện gì vậy ạ?”
“Anh quản lý phân phối nhà ở cũng đã hơn hai tháng rồi nhỉ?”
Nhắc tới chuyện này, đáy lòng Dương Cương càng thêm bất an, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra: “Đúng thế.”
“Tôi nghe nói…” Bộ trưởng Phùng đột nhiên đập bàn, trừng mắt: “Anh lợi dụng chức vị để lấp đầy túi tiền riêng phải không!”
Dương Cương giật mình, lập tức thốt ra: “Tôi không có, bộ trưởng Phùng, ngài nghe nói ai vậy?”
Dương Cương nhìn về phía bộ trưởng Tôn và bộ trưởng Phương, giải thích: “Tôi luôn dựa theo quy định để phân phối nhà ở, chuyện này nhất định là có người vu oan cho tôi!”
Bộ trưởng Phùng hừ lạnh: “Vu oan cho anh? Chứng cứ đều ở đây hết, là ai vu oan cho anh?”
Chứng cứ?
Dương Cương nhìn bộ trưởng Phùng rút từ trong ngăn kéo ra một túi văn kiện, hung hăng đập xuống trước mặt hắn.
***
Chương thứ 10 này là chương cảm ơn vì hơn 7,6k lượt vote toàn truyện.