Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
#Không re-up dưới mọi hình thức.
••••••••••➻❥
Ban đêm.
Người gác đêm ôm súng bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
“Răng rắc —— “
Âm thanh rất nhỏ, không làm người gác đêm chú ý, hắn đổi chỗ dựa, tiếp tục ngủ.
Trong bóng tối, hàn quang chợt lóe lên.
Người gác đêm ngã xuống đất.
…
Đồ đạc trong nhà xe bị đảo đến loạn thất bát tao, lão đại mặt sẹo thở hổn hển, quỳ một chân trên nền đất, máu tươi trên đầu gối chảy đầm đìa.
Bên cạnh nằm ngổn ngang một đống người, không biết là sống hay chết.
Mà ở vị trí bên trong, là một thiếu niên đang ngồi.
Toàn thân hắn sạch sẽ, đến cả giày cũng trắng như tuyết.
Máu tươi và thiếu niên tinh xảo như thiên sứ, tất cả hình thành nên một hình tượng rất quỷ dị.
Đầu ngón tay trắng nõn của thiếu niên lau đi vết máu bắn trên áo, khóe miệng còn ẩn ẩn chút ý cười: “Làm bẩn quần áo, cô ấy sẽ tức giận.”
“Mày không chết!” Lão đại hung tợn cắn răng.
Gã có ấn tượng sâu sắc với người này.
Bởi vì gương mặt kia của hắn.
Xinh đẹp đến mức làm cho người ta không thể nào quên.
Thiếu niên rút khăn tay ra, xoa xoa vết máu trên ngón tay.
Động tác của hắn rất chậm rãi, lại ưu nhã, ngón tay khớp xương rõ ràng, được hắn tỉ mỉ lau qua, đến cả móng tay cũng được lau một lần.
Khăn tay bay xuống từ trên không trung, rơi vào vũng máu, trong nháy mắt đã bị máu nhuộm thành màu đỏ.
“Sao có thể chết được.” Thiếu niên giương cằm lên, cánh môi đỏ khẽ mở: “Tao còn chưa báo thù cơ mà.”
Lão đại oán độc trừng mắt nhìn thiếu niên đang cười xấu xa: “Nếu mày đã lợi hại như vậy, thì vì sao lúc ấy không động thủ?”
“Lúc ấy tao không lợi hại như vậy.” Thiếu niên rất thành thật, đầu ngón tay hắn xẹt qua không khí tạo thành một đường cong duyên dáng, con dao đang nằm trên mặt đất, bỗng nhiên bay lên, mũi dao nhắm vào huyệt thái dương của lão đại.
Thiếu niên chậm rãi đứng dậy, lấy mũ ra đội lên: “Ra ngoài lâu như vậy, cô ấy lại tưởng tao chạy mất, thôi, không chơi với mày nữa.”
Dưới ánh mắt như rắn độc của lão đại, thiếu niên thong thả bước ra khỏi nhà xe.
Đằng sau vang lên âm thanh chửi rủa của lão đại.
Thiếu niên hơi ngửa đầu, nhìn lên bầu trời đêm đen nhánh không có lấy một tia sáng.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lắc trong không khí một cái.
Phốc phốc ——
Máu tươi vẩy ra trên nhà xe.
Thiếu niên bước ra khỏi nhà xe, toàn bộ nơi đóng quân yên tĩnh không chút tiếng nói.
Bên cạnh đó có một chiếc xe, có người lặng yên không tiếng động nhìn hắn, thiếu niên hơi ghé mắt, quét mắt sang bên kia một vòng, khóe môi khẽ cong lên, hắn giẫm trên máu tươi mà đi.
Chờ thiếu niên rời đi rồi, người sống sót trên xe mới cẩn thận từng li từng tí xuống xe.
Cảnh tượng hiện lên trước mắt bọn họ giống như tu la địa ngục.
“Làm sao bây giờ đây?”
“Chạy đi.”
Những người sống sót vội vàng nhặt vật tư chạy trốn.
Ninh Ưu nằm trong xe, không ai mang cô ta đi, trên người cô ta toàn bộ đều là vết thương, cũng không còn sức mà chạy trốn nữa.
Cạch ——
Có người vén rèm xe lên, kéo cô ta ra ngoài.
“Mang cô ta theo làm gì?”
“Bây giờ thiếu thốn phụ nữ như thế, nếu như bán đi thì có thể kiếm được không ít tiền đấy. Cho dù không được thì cũng có thể đổi chút đồ ăn mà.”
“Được rồi, đi nhanh lên, nếu cái người lúc nãy mà quay lại thì phiền phức đấy…”
…
Lục Nhiên trở lại chỗ trước đó tách khỏi Sơ Tranh, nhưng lại phát hiện chỗ này không có bất kỳ ai cả.
Cô đi rồi?
Hay là đi tìm hắn?
Lần này Lục Nhiên thật sự không có ý định chạy trốn.
Hắn vừa vặn gặp phải đám người bắt mình lúc trước, nên mới chạy ra ngoài.
Ai ngờ lúc trở về lại không thấy Sơ Tranh đâu.
Lục Nhiên quay lại chỗ vừa rồi, tìm một chiếc xe vẫn hoàn hảo lái đi.
Hai tiếng sau, Lục Nhiên đuổi kịp bọn Dịch Tiếu.
“Lục Nhiên.” Dịch Tiếu lái xe chạy song song với xe hắn, vẫy tay chào hỏi hắn: “Cậu đi đâu vậy? Cô Sơ Tranh nói muốn đánh gãy chân cậu đấy.”
Lục Nhiên: “…”
Động một chút là đòi đánh gãy chân hắn!
“Cô ấy đâu.”
“Ở phía trước đấy.”
Lục Nhiên đạp chân ga, đuổi kịp xe Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn thấy Lục Nhiên, thì mặt lạnh dừng xe lại.
Tên yếu gà này còn dám trở về!
“Sao cô không đợi tôi?” Lục Nhiên vừa lên xe liền vội đánh đòn phủ đầu.
Sơ Tranh nghẹn họng, trấn định nói: “Không phải anh chạy à?”
Lục Nhiên: “Tôi nói muốn chạy khi nào?”
“…” Vậy đó là lỗi của ta rồi à?! Ta làm sao có thể có lỗi được!
Khoảng thời gian này, Lục Nhiên luôn trốn tránh cô, khẳng định là tên yếu gà này muốn chạy! Là lỗi của hắn!
Tầm mắt Sơ Tranh liếc đến quần áo hắn, đường đường chính chính nói sang chuyện khác: “Máu ở đâu ra?”
Lục Nhiên cúi đầu nhìn một chút, lắc đầu: “Không biết, chắc là quẹt phải ở đâu đó.”
Sơ Tranh bảo hắn cởi ra, rồi lấy quần áo mới đưa cho hắn.
Lục Nhiên thay quần áo xong, thò đầu lại gần: “Hôn không?” Trước tiên phải dỗ dành cô đã, không thể bị đánh gãy chân được.
“Không phải không cho hôn à?” Lúc trước chỉ hôn một cái mà đã như đòi mạng hắn, không hôn thì không hôn, ai mà thèm chứ!
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm ném quần áo dính máu ra khỏi xe.
“Không hôn thì… Ưm…”
–
Lục Nhiên ngồi ở ghế phụ, trên mặt còn có chút đỏ ửng, hắn cúi đầu chơi game trên máy không có internet, nhưng nhân vật trong trò chơi không ngừng chết đi.
Chân trời dần dần bị ánh bình minh nhuộm đỏ.
Đám mây màu cam rực rỡ bay cuối chân trời, xán lạn lại lộng lẫy.
Đã rất lâu rồi không được nhìn thấy cảnh sắc như vậy.
Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn về nơi xa xa, thật lâu sau mới nghiêng đầu nhìn nữ sinh bên cạnh.
“Đói bụng?”
Sơ Tranh hỏi hắn. đồng thời đưa nước và thức ăn qua.
Lục Nhiên nhận lấy, xé mở gói bánh ra, rồi lấy một cái bánh quy bỏ vào miệng, hắn nhìn Sơ Tranh, sau đó cầm một cái, đưa qua.
Sơ Tranh liếc hắn một cái.
Ánh bình minh làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên, khóe môi hắn hơi câu lên, lộ ra đường cong quen thuộc.
Hàng mi dài như cánh quạt nhỏ, ngón tay trắng nõn cầm cái bánh quy, ánh sáng giống như có thể xuyên qua ngón tay hắn, làm mỗi một ngón tay đều óng ánh sáng long lanh, đầu ngón tay mượt mà trắng muốt.
Sơ Tranh ngậm lấy cái bánh quy.
Chờ Sơ Tranh nuốt bánh quy xuống, thiếu niên đột nhiên lên tiếng, giống như một đứa bé ác liệt nói: “Tay tôi từng dính máu của người khác.”
Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: “Giết người? Bị thương không?”
Chút ác liệt này của Lục Nhiên bỗng chốc bị thu liễm lại, chăm chú nhìn cô: “Sự chú ý của cô là điểm này sao?”
“Nếu không thì sao?” Giết người còn chưa đủ quan trọng à? Trong đầu thẻ người tốt toàn nghĩ gì thế?
Cánh môi Lục Nhiên khẽ nhếch lên: “Không có gì, tôi không sao.”
“Ừ.”
Lục Nhiên ôm bình nước uống hai ngụm, tim đập dồn dập, cả gương mặt dường như cũng bắt đầu nóng lên.
Rõ ràng cô không nói gì cả, nhưng tại sao mình lại cảm thấy như thiêu như đốt?
Lục Nhiên lập tức tỉnh táo lại, tiếp tục cầm một cái bánh quy đút cho Sơ Tranh, trước khi Sơ Tranh ăn thì giải thích một câu: “Tôi đã rửa tay, rất sạch sẽ.”
“Ừ.”
Căn cứ càng ngày càng gần.
Lục Nhiên nhìn bảng hiệu treo ngoài căn cứ, thần sắc có chút hoảng hốt.
Khi bọn họ vừa dọn dẹp xong thành phố này, thì bọn Bảo ca liền thảo luận xem căn cứ nên lấy tên là gì.
Từ đầu đến cuối Sơ Tranh đều không nói chuyện.
Mãi đến khi bọn họ thảo luận ra mấy cái tên, đưa đến cho cô chọn.
Thì cô mới mở miệng nói ra một cái tên như thế.
Bảo ca lúc ấy liền bùng nổ: “Cô Sơ Tranh, cô đã nghĩ xong rồi thì sao không chịu nói?”
Bọn họ ở chỗ đó thảo luận sôi nổi, kết quả người ta căn bản không thèm dùng.
Hành vi của bọn họ có ngớ ngẩn hay không cơ chứ?!
Sơ Tranh hoàn toàn lạnh lùng như trước đây: “Anh không hỏi.”
Bảo ca: “…”
Sau đó hai chữ này liền được treo bên ngoài căn cứ.
Bất kỳ ai tiến vào căn cứ đều có thể nhìn thấy.
Nhưng tất cả mọi người chỉ cảm thấy hai chữ này đại diện cho sự bình an của căn cứ.
Chỉ có Lục Nhiên cảm thấy cô đang dùng chính tên của mình mà thôi.