Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mặc dù là như vậy, nhưng Sơ Tranh cũng chỉ mới tiêu hết không đến trăm triệu.
Còn tới một trăm triệu nữa đấy!!
“Giá khởi điểm năm mươi triệu!”
Năm mươi triệu!
Cái này nhất định phải lên một trăm triệu!
An bài lên!
Sơ Tranh giữ vững tinh thần, phía trước nhanh chóng giơ bảng hiệu, chỉ mới qua một phút, giá cả đã tăng đến 60 triệu.
Nhưng đến 60 triệu thì tốc độ tăng liền chậm lại.
Sơ Tranh nhìn về phía trên đài, kia là một cái vương miện, nghe nói là của thành viên hoàng thất của nước nào đó, giá trị phi phàm.
Vương miện ở dưới ánh đèn, quả thực hết sức xinh đẹp.
“Một trăm triệu!” Sơ Tranh thấy người phía trước nâng giá quá chậm chạp, nên trực tiếp tăng giá lên.
Lề mà lề mề thì ta sẽ bị gấp đôi đấy!!
Cục diện đột nhiên an tĩnh lại, đám người dồn dập quay đầu nhìn Sơ Tranh.
Cái này vương miện đúng là đáng tiền, nhưng mà một trăm triệu…
Có chút vượt qua giá trị của vương miện nha?
Đây là tên phá gia chi tử của nhà nào không biết!!
“Một trăm triệu, có ai ra giá cao hơn không?”
“Một trăm lẻ hai triệu.” Có người giơ bảng hiệu.
Sơ Tranh nhìn sang phía bên kia, là một người đàn ông xa lạ, mặc tây trang màu đen, ngồi trong góc khuất, điệu bộ rất là thấp.
“Một trăm lẻ ba triệu.” Thịnh Đình cũng giơ bảng theo.
Sơ Tranh lần nữa kêu giá: “110 triệu!”
Người đàn ông: “112 triệu.”
Thịnh Đình: “115 triệu.”
Sơ Tranh: “120 triệu.”
Người đàn ông: “122 triệu.”
Ba người ngươi tới ta đi, giá cả từ 120 triệu tăng lên đến 150 triệu.
Đám khán giả hết sức kích động.
Sơ Tranh hơi không kiên nhẫn: “200 triệu!”
Thanh âm thanh lãnh lưu chuyển trong hội trường rộng lớn.
Cục diện chợt an tĩnh lại, người đàn ông kia và Thịnh Đình đều không giơ bảng nữa.
“200 triệu, còn ai ra giá cao hơn không? 200 triệu lần thứ nhất, 200 triệu lần thứ hai, thành giao!”
Người đấu giá gõ nhịp.
Sơ Tranh lập tức đứng dậy đi giao tiền.
Khó khăn lắm mới giao được tiền ra ở hai phút cuối cùng.
Sơ Tranh bị Thịnh Đình chặn lại ở phía sau đài.
“Thịnh Sơ Tranh.” Hắn gọi tên đầy đủ.
Sơ Tranh ôm cái vương miện nặng trĩu kia, biểu cảm lạnh lùng: “Có việc?”
“Em có biết vừa rồi em đã làm bao nhiêu người chú ý không?”
“Sau đó thì sao?”
“Cha nuôi từng đắc tội với không ít người, em cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho em sao?” Thịnh Đình đen mặt: “Sau này em đi theo anh, anh sẽ bảo vệ em.”
Thịnh Đình dùng giọng điệu ôn nhu nói: “Tranh Nhi, anh không muốn làm em bị thương, chuyện lúc trước là anh không đúng, em tha thứ cho anh đi, em muốn gì anh cũng sẽ đồng ý với em, được không?”
“Chuyện gì tôi muốn cũng đều đồng ý?”
“Chuyện gì em muốn cũng đều đồng ý với em.”
Sơ Tranh lạnh như băng nhấn rõ từng chữ: “Cách xa tôi ra một chút.”
Nếu không thì ta sẽ không nhịn được mà xử lý ngươi, xử lý ngươi…
Xử lý!!
“Tranh Nhi!” Sắc mặt Thịnh Đình trầm xuống: “Anh và em cùng nhau lớn lên, vì sao em không chịu thích anh?”
Giọng nói của hắn đè nén sự thống khổ.
Nhưng đáy mắt lại ẩn ẩn có nét thô bạo hiện lên.
“Anh thích em nhiều như vậy, vì sao em không chịu liếc mắt nhìn anh một cái? Em còn muốn anh làm gì nữa, em muốn gì anh cũng sẽ cho em, vì sao em không chịu ở lại bên cạnh anh… Có phải em thích Giang Dã không?” Khí tức quanh thân Thịnh Đình đột nhiên trở nên lăng liệt.
Sơ Tranh ôm chặt vương miện.
Rất, rất đáng sợ nha!
Dọa chết ta!
Sơ Tranh vừa định đạp, thì không biết Giang Dã ở đâu chui ra, kéo Sơ Tranh về phía mình, rồi vòng tay ôm cô vào ngực.
“Thịnh tiên sinh, mong anh đừng quấy rối bạn gái tôi nữa được không?” Giọng điệu thiếu niên mang theo ý cười, thập phần lễ phép.
“Giang Dã, buông cô ấy ra!” Thịnh Đình quát một tiếng, đáy mắt tràn ngập sát ý dày đặc.
“Thịnh tiên sinh, thứ cho tôi không thể nghe lời anh được.” Thiếu niên hờ hững cười cười: “Thịnh tiểu thư bây giờ là bạn gái của tôi, tôi phải bảo vệ tốt cho cô ấy.”
Thịnh Đình híp mắt lại, dưới chân khẽ động, tung nắm đấm về phía Giang Dã.
Nắm đấm còn chưa đụng phải Giang Dã, thì thân thể Thịnh Đình đột nhiên lui về sau.
Hắn có chút không thể tin nhìn về phía người vừa đá mình.
Lực đạo kia cũng không lớn, hơn nữa vì hắn không có phòng bị, nên mới bị đá lui.
“Là con gái sao có thể làm những động tác như thế.” Giang Dã giống như cưng chiều chỉnh lại váy cho Sơ Tranh.
Đáy mắt Thịnh Đình xẹt qua một tia bi thương: “Em… em giúp hắn?”
Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng gật đầu: “Ừ.”
Vừa rồi đã muốn đá ngươi, nhưng thẻ người tốt đột nhiên xuất hiện làm gián đoạn hành động của ta.
Hơn nữa ta không giúp thẻ người tốt thì giúp ai?
Giúp tên chó điên như ngươi chắc?
Nằm mơ à?
“Đình ca…” Trang Di vừa lúc chạy tới: “Đình ca, có người tự xưng là người của Thiên Lang Tinh muốn gặp anh.”
Thịnh Đình hung ác nham hiểm nhìn Sơ Tranh và Giang Dã một cái, rồi mang theo Trang Di rời đi.
“Thiên Lang Tinh…” Giang Dã lẩm bẩm một tiếng.
“Sao thế?”
Giang Dã rũ mắt nhìn cô, khóe miệng hơi giương lên tạo thành một độ cong nhỏ: “Cô không biết?”
Sơ Tranh lắc đầu, cô biết cái gì chứ?
Giang Dã cúi đầu xuống, vài lọn tóc nhỏ lướt qua gò má Sơ Tranh, Sơ Tranh cào cào hộp vương miện, khuôn mặt nhỏ căng đến nghiêm túc.
Muốn sờ…
Muốn sờ sờ…
Rất muốn sờ sờ…
Nếu bây giờ cô sờ thì hắn có tức giận không…
Thiếu niên hạ giọng: “Thiên Lang Tinh là một thế lực của nước ngoài, lúc này Thịnh Đình tiếp xúc với bọn họ, không biết là muốn làm gì.”
“Ồ.” Lực chú ý của Sơ Tranh đặt hoàn toàn lên tóc Giang Dã.
Giang Dã thấy Sơ Tranh không có hứng thú, ánh mắt rơi vào trong ngực cô: “Cô ôm gì thế?”
“Vương miện.”
Ánh mắt Sơ Tranh khẽ chuyển, lưu loát đem cái hộp kín đáo đưa cho hắn: “Tặng anh.”
Ừm!
Thẻ người tốt thật tuyệt!
“…” Đưa vương miện cho hắn làm gì? Muốn tôn hắn làm vương à?
Giang Dã còn chưa biết đây là thứ Sơ Tranh dùng 200 triệu mua được.
“Thứ quý giá như thế, tôi không thể nhận…”
“Anh có thể ném đi.” Ta ôm lâu như vậy, thật nặng!!
Giang Dã: “…”
Vương miện có thể ném đi sao?
Có tiền cũng không phải đốt như thế đâu!
Giang Dã ôm cái hộp, dắt cô đi lên trên: “Lúc nãy tôi đã tìm thấy người cô muốn tìm, tôi đưa cô tới xem.”
Sơ Tranh thu hồi ánh mắt từ trên đầu Giang Dã lại, gật gật đầu.
“Rốt cuộc cô và Thịnh Đình có quan hệ thế nào?” Khi đi lên, Giang Dã không nhịn được hỏi cô.
“Hắn muốn nhốt tôi lại.”
“… Hắn thích cô.” Ánh mắt Giang Dã khẽ chớp.
Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên: “Có lẽ thế.”
Rốt cuộc Thịnh Đình thích nguyên chủ, hay chỉ muốn đem nguyên chủ chiếm làm của riêng, Sơ Tranh cũng không rõ ràng.
Nếu như hắn thật sự thích nguyên chủ, thì còn có thể cùng những người khác dây dưa không rõ hay sao?
Ánh đèn rực rỡ xẹt qua đôi mắt Giang Dã, như lưu tinh thoáng qua rồi biến mất.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Cô thích hắn không?”
Giang Dã nói với mình, hắn không cần phải hỏi vấn đề này.
Vì điều đó chẳng có bất cứ quan hệ nào với hắn.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi ra…
Sơ Tranh vẻ mặt hờ hững: “Không.”
Nghe thấy câu trả lời phủ định, tâm tình Giang Dã trở nên vui sướng, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên: “Đến rồi.”
Sơ Tranh nhìn cánh cửa lớn trước mặt một chút.
Có người canh giữ ở cửa ra vào.
Giang Dã giơ lên một tấm card đặc thù, đối phương quét một cái, đưa lại cho Giang Dã, rồi thay hắn đẩy cánh cửa kia ra.
Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng truyền đến.
Căn phòng rộng rãi sáng sủa, không được xem là ầm ĩ, có một đám người quần áo ngăn nắp tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện.
Giang Dã dẫn cô vào, có người dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn hai người, nhưng không có ai tiến lên nói chuyện.