Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đi một vòng quanh tiệc rượu tìm Barret.
Nhưng đến cái bóng của Barret cũng không thấy.
Sơ Tranh dựa vào bên cạnh nhìn vào trong tiệc rượu.
Liễu gia cùng mấy người đứng ở cách đó không xa trò chuyện, thỉnh thoảng nhìn về phía cô, ánh mắt rất tối nghĩa, như đang tìm tòi nghiên cứu gì đó.
“Anh đến nhà vệ sinh.”
Giang Dã nói với Sơ Tranh một tiếng.
Cô không gật đầu cũng không chẳng lắc đầu, Giang Dã tưởng là cô đồng ý.
Nhưng đi được mấy bước lại phát hiện cô mặt không cảm xúc đi theo mình.
Giang Dã: “…” Đi nhà vệ sinh mà cũng muốn theo!
Lúc vào toilet, Giang Dã nhắc nhở cô: “Nhà vệ sinh nam, Thịnh tiểu thư.”
Sơ Tranh trấn định lui lại một bước: “Ở bên ngoài chờ anh.”
Giang Dã thở dài, tiến vào toilet.
Toilet thỉnh thoảng có người ra vào, thấy Sơ Tranh đứng ở bên ngoài, sẽ có người tò mò đánh giá cô.
…
Có lẽ là bởi vì Giang Dã và Liễu gia tách ra, nên trên tiệc rượu cũng không có ai tới tìm Giang Dã trò chuyện.
Đương nhiên bọn họ cũng không lập tức đắc tội với Giang Dã.
Tốt xấu gì thì người ta tuổi còn trẻ, mà đã được tôn xưng một tiếng Giang nhị gia, bản lĩnh chắc chắn không nhỏ.
Trên du thuyền lần này, rốt cuộc Liễu gia và Giang Dã ai thua ai thắng, vẫn chưa xác định được đâu.
Bây giờ đứng về phía ai đó thì cũng là quá sớm.
Thịnh Đình và mấy người xa lạ đứng chung một chỗ, không biết đang thảo luận cái gì.
Tóm lại bữa tiệc rượu này nhìn qua sóng êm gió lặng.
“Nhìn thấy không? Đó chính là người của Thiên Lang Tinh.” Giang Dã tiến đến nói chuyện bên tai Sơ Tranh: “Cái người cao cao kia là người rất lợi hại trong Thiên Lang Tinh.”
Trừ người cao cao kia ra, thì mấy ngươi khác cũng đều là thành viên trọng yếu.
Thành viên trọng yếu của Thiên Lang Tinh rất ít khi lộ diện.
Lần này lại đến nhiều người như vậy.
Rốt cuộc Thịnh Đình và Thiên Lang giao dịch cái gì?
Giang Dã có chút tò mò.
Sơ Tranh chỉ nhìn một lát, cảm thấy chỗ này không phải nơi tốt để động thủ, liền kéo Giang Dã ngồi xuống bên cạnh.
Một lát sau có người phục vụ tới, đặt rượu xuống.
Dưới đáy ly rượu đè một tời giấy.
Giang Dã tò mò nhìn qua, Sơ Tranh cũng không có ý che giấu, thoải mái mở ra.
– – nửa tiếng sau, phòng 606 tầng 6.
“Đây là cái gì?”
“Bảo Tề Phong giúp em hẹn Barret.” Cô tìm không thấy Barret, nhưng Tề Phong là người trung gian nên chắc chắn có quen biết, không cần phải lãng phí thời gian của cô để đi tìm.
“Em muốn gặp ông ta?” Giang Dã có chút kỳ quái: “Em gặp ông ta làm gì?”
“… Đưa tiền.”
“???”
Sơ Tranh nói đưa tiền, vậy thật sự là đưa tiền.
Lần này Barret tụ tập nhiều người ở đây như vậy, cũng bởi vì trong tay ông ta có một lô hàng lớn cần bán ra.
Ông ta hiểu rõ một thế lực không thể ăn hết nhiều hàng như vậy.
Nên mới gọi rất nhiều người đến.
Mọi người có tiền cùng nhau kiếm, hơn nữa địa bàn của các tổ chức không giống nhau, sẽ không ai làm ảnh hưởng đến ai.
Bây giờ Sơ Tranh muốn một mình tiếp nhận, Barret chỉ có thể dùng từ khiếp sợ để hình dung.
Nếu là Thịnh Đình đến đàm phán thì có lẽ ông ta vẫn thấy dễ dàng tiếp nhận hơn một chút.
Nhưng cô gái này…
“Thịnh tiểu thư, cô không đùa tôi chứ?”
Nếu không phải Tề Phong bắc cầu, thì ông ta căn bản sẽ không gặp một cô gái như thế này.
“Bây giờ có thể lập tức giao dịch.” Sơ Tranh thần sắc trấn định, đối mặt với kiểu lão đại này, cũng không lộ ra chút e sợ nào.
Mục đích của Barret đúng là bán được lô hàng này.
Sơ Tranh đã có năng lực, ra giá cũng cao, Barret không có gì mà không tình nguyện cả.
Từ căn phòng đi ra, Giang Dã nhịn không được kéo cô hỏi: “Em mua nhiều hàng như vậy làm gì? Cho dù em có tiền, nhưng nhiều hàng như vậy, em phải bán bao lâu mới bán ra được?”
Vẫn đề bây giờ là cô căn bản không có địa bàn.
Nếu đặt hàng trên địa bàn của người khác là trái với quy củ, đến lúc đó liên lụy ra đủ chuyện, được không bằng mất.
“… Nộp lên quốc gia đi.” Nhiều lắm, xử lý thì có hơi phiền phức.
“Cái gì?”
Sơ Tranh vẫn gật gật đầu, cảm giác chủ ý của mình rất tuyệt.
Hoàn mỹ!
Giang Dã rất đần độn, em gật đầu cái gì! Gật đầu cái gì! Em cảm thấy chủ ý của mình rất tuyệt sao hả?!
“Khoan đã.” Giang Dã đuổi kịp Sơ Tranh: “Em nghĩ cái gì vậy?”
“Bớt phiền phức.”
Tiêu tiền ra ngoài là đã đủ lắm rồi, bây giờ còn muốn cô kiếm về?
Không có cửa đâu!!
Cửa sổ cũng không có!
Giang Dã cùng Sơ Tranh nói nửa ngày, nhưng Sơ Tranh hoàn toàn không hề dao động, đã hạ quyết tâm muốn làm như vậy.
Giang Dã nghĩ lại, cũng không khuyên nữa.
Đây là chuyện của cô…
“Bây giờ chúng ta làm gì?”
Sơ Tranh không trả lời hắn, ánh mắt lãnh đạm vượt qua hắn, rơi vào phía trước.
Trực giác của Giang Dã báo cho hắn biết có nguy hiểm, hắn theo ánh mắt Sơ Tranh nhìn sang.
Cuối hành lang, người của tổ chức Thiên Lang Tinh đang chặn đường, cái bóng quỷ mị hắt lên vách tường
Dẫn đầu là một người cao một mét chín vẻ mặt âm trầm, ngữ điệu cổ quái: “Thịnh tiểu thư, không biết có vinh hạnh nói với cô mấy câu không.”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc: “Không có.”
“Vậy chỉ có thể đắc tội.” Một mét chín cười lạnh, ra hiệu với người phía sau: “Bắt lấy cô ta.”
Cái bóng trên tường chuyển động, di chuyển về phía Sơ Tranh với tốc độ cực nhanh.
Sơ Tranh: “…”
Mấy người đàn ông cao lớn như thế, đối phó với một cô gái yếu ớt như cô, thích hợp sao! Có biết xấu hổ không!
Sơ Tranh bị dọa đến mức đá một cước vào người đang đến gần cô nhất, cô kéo Giang Dã lui về phía sau, thuận tay đẩy một căn phòng ra, đẩy Giang Dã vào trong, đóng cửa lại.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.
Giang Dã bị nhốt vào phòng, trong lòng hắn cuồng loạn, kéo cửa thế nào cũng không kéo ra được.
Hắn chỉ nghe thấy bên ngoài một trận âm thanh nặng nề.
Giang Dã không mở được cửa, chỉ có thể dán vào cửa vểnh tai lên nghe ngóng.
Tiếng đánh nhau kéo dài một lúc, bên ngoài yên tĩnh lại.
Sau đó cánh cửa này của hắn bị người đẩy ra, Giang Dã lui về phía sau, Sơ Tranh kéo người cao một mét chín kia tiến vào.
Giang Dã nhìn ra bên ngoài, trên hành lang trống rỗng, không có bất kỳ một ai.
Chạy?
Sơ Tranh ném một mét chín xuống đất, đạp một cước vào ngực hắn: “Mày muốn bắt tao làm gì?”
Không biết một mét chín trải qua chuyện gì, mà lúc này con ngươi trợn tròn, đáy mắt tràn đầy hoảng sợ, giống như quên luôn cả cách nói chuyện.
Sơ Tranh cúi đầu xuống, cả khuôn mặt phản chiếu trong đáy mắt một mét chín.
“Tao đang hỏi mày.”
Một mét chín đột nhiên giãy dụa co lại phía sau, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tôi không biết… tôi không biết gì hết, cô đừng tới đây, đi ra, đi ra!”
Một người đàn ông to lớn cao tầm một mét chín, nằm trên đất kêu la “đi ra”, hình ảnh này quả thật có chút quái dị.
Sơ Tranh dữ dằn giẫm lên người một mét chín: “Tao hỏi lại lần nữa, tại sao lại muốn bắt tao!”
Một mét chín trừ nói không biết, thì chính là bảo cô đi ra.
Sơ Tranh lục soát người hắn, tìm được một cái điện thoại bị giấu đi
Trong điện thoại không có nhiều tin tức.
Nhưng có một cái tin nhắn ngắn.
– – Hỏi xem hàng ở đâu.
Hàng?
Hàng gì?
Hỏi ta?
Ta thì có hàng gì?
Ta chỉ có tiền!
Sơ Tranh đặt tin tức trước mặt một mét chín: “Chúng mày bắt tao, chính là vì cái này?”
Một mét chín gật đầu.
“Chỗ tao có hàng gì?”
Một mét chín nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Sơ Tranh như nhìn quái vật: “Ân Hồng… số hàng Ân Hồng đưa cho cô.”
Số hàng mà Ân Hồng đưa cho cô, không phải chỉ là một đống vải vóc sao?
Vì một đống vải vóc mà lao lực như vậy để bắt cô?
Có ý gì chứ?
Người xã hội đen thật biết chơi.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại.
“Trong tay em có thứ hàng gì?” Giang Dã dựa vào bên cạnh, tò mò hỏi: “Giá trị đến mức làm bọn họ tốn công như vậy để tìm em?”
Sơ Tranh: “…” Cô nói là một đống vải thì hắn có tin không?
Một mét chín cũng không biết số hàng kia có gì đặc biệt.
Chỉ là người phía trên sai hắn tới.