Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Giang Dã không trở về cùng Sơ Tranh, hắn còn có việc phải xử lý.
Mặc dù Sơ Tranh có chút muốn bắt hắn về, nhưng Giang Dã chạy rất nhanh, không bị cô bắt được.
Lần sau lại bắt!
Giang Dã và Liễu gia chính thức tranh đoạt, Sơ Tranh thỉnh thoảng giúp hắn, Giang Dã cấp tốc lớn mạnh.
Địa bàn và các mối làm ăn Hắc Kim khuếch trương trong khoảng thời gian này cũng nhanh chóng bị rút lại.
Giang Dã có năng lực, thứ hắn thiếu là vận may.
Sơ Tranh cho hắn vận may, hắn liền có thể nhất phi trùng thiên*.
(*Nhất phi trùng thiên: Một bước lên trời)
Giang Dã còn đang suy nghĩ xem làm cách nào để làm tan rã Hắc Kim bên kia, thì đột nhiên truyền ra tin tức Liễu Tam Nhi phản bội.
Nhân chứng vật chứng đều có.
Liễu Tam Nhi giải thích cũng vô dụng.
Nghe nói Liễu gia đánh người gần chết ngay tại chỗ.
Mất đi Giang Dã, lại không có Liễu Tam Nhi, Giang Dã muốn đối phó Hắc Kim cũng dễ dàng hơn nhiều.
…
“Sao em không nhận điện thoại của anh?”
Sơ Tranh ấn mở video, gương mặt mỹ nhan thịnh thế của Giang Dã lập tức xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Sơ Tranh đặt điện thoại ngay ngắn, lật văn kiện trên bàn ra, giọng điệu lãnh đạm: “Có việc?”
“Em không nhớ anh à?”
Giang Dã mặc một bộ áo choàng tắm, lỏng lẻo, phía dưới tùy tiện thắt lại, có thể nhìn thấy cơ bụng và trước ngực hắn.
Sơ Tranh tùy ý lật văn kiện: “Anh đang ở đâu?”
“Ừm, thành phố Z, tới bàn chút chuyện.” Thiếu niên dựa vào gần một chút: “Em có nhớ anh không? Anh rất nhớ em.”
Sơ Tranh không đáp lời nói, cầm bút phác họa trên văn kiện.
Trong lúc nhất thời chỉ có tiếng bút lướt qua mặt giấy.
Giang Dã đã quen với cô như thế này.
Cô có thể nhận cuộc gọi video của mình là đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Khi gửi tin nhắn, trừ khi thật sự có chuyện thì cô mới đáp lại mấy chữ, còn không có gì mà nhắn tin, thì tuyệt đối là đá chìm đáy biển.
Giải thích của cô là không trả lời tin nhắn rác rưởi.
Tin nhắn của hắn mà lại là tin nhắn rác rưởi hả?!
Đây gọi là người gì chứ!!
Có thể yêu đương cho tốt được không?
Giang Dã câu được câu không nói chuyện với Sơ Tranh một lúc, sau đó xử lý chuyện của hắn bên này.
Hắn cũng không đóng video, Sơ Tranh có thể nhìn thấy hắn đang làm gì bên kia.
Sơ Tranh dựa vào ghế, văn kiện đã khép lại, thần sắc thản nhiên nhìn thiếu niên trong video.
Chờ Giang Dã xử lý xong chuyện thì phát hiện video đã bị tắt, hắn bất đắc dĩ thở dài.
Giang Dã thu thập một chút rồi đi ngủ.
Ngủ đến hơn nửa đêm, đột nhiên nghe thấy ở cửa phòng truyền đến âm thanh rất nhỏ.
Hắn giơ tay sờ khẩu súng dưới gối.
Cửa phòng bị đẩy ra, trong phòng không tắt đèn, nên Giang Dã vừa liếc mắt đã thấy người tiến vào.
Cánh tay cầm súng của hắn nhẹ buông ra.
Nhưng cũng không dậy, mà ngược lại còn nhắm mắt lại.
Bên giường trầm xuống, thân thể ấm áp dựa tới, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, Giang Dã bị hôn đến không còn sức lực chống cự nữa.
Không giả vờ được nữa, hắn bị ép phải mở mắt ra.
“Sao em lại tới đây?”
“Không phải anh nói nhớ em à.”
Giang Dã chỉ cảm thấy trái tim hơi nóng lên, đáy lòng đều đang phát run, bởi vì một câu hắn nhớ cô, cho nên cô liền đến đây.
Chút bất mãn lúc trước vì video lập tức tan thành mây khói.
Cô đối tốt với mình, căn bản không cần phải nói ra.
Nhận thức thứ nhất của Sơ Tranh.
Thẻ người tốt nhớ cô.
Đó chính là muốn gặp cô.
Vậy thì đi chứ sao.
Cái nhận thức thứ hai là thẻ người tốt có hơi phiền toái, nhốt lại tương đối tiện lợi.
Giang Dã hôn Sơ Tranh một chút: “Lúc nhỏ, cứ tưởng rằng đồ vật mình nghĩ đến, khi mở mắt ra liền xuất hiện trước mắt mình.”
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: “Anh nằm mơ tương đối nhanh.”
Giang Dã: “…”
“Sau này anh muốn mỗi lần mở mắt ra, là có thể trông thấy thứ mình muốn.” Giang Dã nhướn mày.
Sơ Tranh cúi đầu hôn hắn, suy nghĩ nguyện vọng này hơi khó, thậm chí còn cảm thấy Giang Dã đang cố tình gây sự, mở mắt ra là có thể trông thấy thứ mình muốn, vậy nếu hắn muốn trông thấy Nam Cực, thì cô còn phải nửa đêm bưng hắn qua à… Nhưng nửa ngày sau vẫn ừ một tiếng.
Thẻ người tốt!
Phải bảo vệ!
Thẻ người tốt!
Phải cưng chiều!
Giữa lúc Giang Dã bị hôn đến mơ mơ màng màng, bỗng nhiên thở phì phò hỏi một câu: “… Em lấy thẻ phòng ở đâu ra?”
“Em mua khách sạn này.” Sơ Tranh giật quần áo trên người hắn ra.
Giang Dã: “…”
Trong đầu Giang Dã hiện lên cảnh một đám người hơn nửa đêm bị đánh thức, cục diện binh hoang mã loạn.
Vẻn vẹn chỉ bởi vì nguyên nhân cô muốn vào phòng hắn.
Hắn nhịn không được cười ra tiếng, Sơ Tranh không hiểu gì nhìn hắn.
“Không sao, chỉ là cảm thấy rất buồn cười.” Giang Dã ôm lấy cổ Sơ Tranh: “Sao em lại tốt như vậy chứ.”
“Thật sao.”
Nhưng đáy lòng vật nhỏ chắc chắn không cảm thấy ta là người tốt.
…
Giang Dã lăn từ trên giường xuống, mơ mơ màng màng đi vào toilet, rửa mặt xong mới tỉnh táo một chút.
Hắn dựa vào cửa nhà vệ sinh, nhìn cô gái nằm trên giường.
Ánh nắng ban mai rơi vào giữa lông mày cô, như dát lên một tầng ánh sáng ấm áp nhàn nhạt, làm cỗ thanh lãnh kia dường như rút đi không ít.
Hắn nhẹ câu môi dưới, thật tốt.
Sơ Tranh cũng không ngủ, chỉ là nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
Giang Dã nhìn mình chằm chằm, cô đành phải mở mắt ra: “Sao thế?”
Giang Dã chớp mắt: “Em không ngủ?”
“Ừ.”
Thân thể này vẫn có chút yếu, cô cũng có chút mệt mỏi, nhưng mà không thể lộ ra trước mặt Giang Dã được.
Là con gái thì không thể nói không được!
Sơ Tranh chống thân thể ngồi dậy, chăn trượt xuống, lộ ra một số vết tích mập mờ.
Ánh mắt Giang Dã hơi sâu thẳm, cười đi qua, ôm cô nằm xuống lại, hôn cô một cái: “Anh còn mệt, ngủ với anh một lát.”
“Em thấy tinh thần của anh không tệ.” Sơ Tranh vạch trần hắn.
“Anh cứ muốn ngủ cùng em, không được sao?” Giang Dã cười nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu dỗ dành: “Ngủ một chút thôi.”
Ngón tay hắn lướt qua cánh tay Sơ Tranh, chỉ cảm thấy tối qua cũng không dùng quá nhiều sức, sao lại để lại trên người cô nhiều vết tích như vậy chứ.
Đây cũng quá mềm mại rồi.
Giang Dã nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ tới cảm giác thực cốt tiêu hồn tối qua.
Lập tức có chút tâm viên ý mã, không dám sờ loạn nữa, ngoan ngoãn ôm Sơ Tranh.
“Chuyện của Liễu Tam Nhi, có phải do em làm không?”
“Không phải.” Nói hươu nói vượn! Liễu Tam Nhi thì có quan hệ gì với ta! Không hề có một chút quan hệ!
Sơ Tranh phủ nhận cũng không làm Giang Dã tin tưởng.
Liễu Tam Nhi không sẽ phản bội Liễu gia.
Ít nhất sẽ không phản bội ở cục diện hiện tại.
Mà người có thể làm được chuyện này…
Hắn có thể nghĩ đến, chỉ có cô.
Giang Dã nhịn không được hôn Sơ Tranh, đôi mắt dần dần trở nên mê ly.
“Bảo bối…”
Sơ Tranh đẩy hắn ra, Giang Dã mờ mịt nhìn Sơ Tranh: “Sao thế?”
“Anh gọi em là gì?”
“Bảo bối a.” Giang Dã cười một cái: “Êm tai mà, bảo bối.”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc xuống giường, cầm quần áo của mình đi vào toilet.
Giang Dã: “…”
Giang Dã ngồi một lúc.
Hắn đứng dậy đi theo qua, gõ gõ cửa phòng vệ sinh: “Em không thích thì anh không gọi nữa, em muốn anh gọi em là gì? Tiểu Tranh? Tiểu Sơ?”
Cửa phòng vệ sinh bị kéo ra, Sơ Tranh đã mặc quần áo tử tế.
“Tùy tiện đi.”
“Em không thích anh gọi em là bảo bối à?”
“Không có.”
Đáy lòng Giang Dã có chút ngờ vực: “Nhưng em phản ứng rất lớn…”
So với vẻ vân đạm phong khinh, không có chút rung động nào của cô khi bình thường, thì đó là phản ứng rất lớn.
“Anh có thể gọi.” Sơ Tranh nói: “Em không có ý kiến, câm miệng.”
Ồn ào quá.
Giang Dã trầm mặc vài giây, trưng ra vẻ mặt tươi cười.
Nhưng sau này khi ở trên giường, lúc động tình Giang Dã không nhịn được mới gọi cô là bảo bối, còn những thời điểm còn lại thì hoặc là gọi cô Tiểu Sơ, hoặc là gọi cô là cô vợ nhỏ.
Sơ Tranh ở lại đây mấy ngày.
Chờ sau khi Giang Dã xử lý xong chuyện của mình, mới cùng nhau trở về.
Lúc về Giang Dã mới biết được, đêm hôm đó Sơ Tranh ngồi máy bay trực thăng tới.
Rốt cuộc cô có bao nhiêu tiền nha?!
Sau này tiêu hết, lấy tốc độ kiếm tiền của hắn, có thể đủ cho cô tiêu một cách không kiêng nể không?
Giang Dã lập tức cảm thấy mình còn thua kém rất nhiều.
Xem ra hắn còn phải tiếp tục cố gắng kiếm tiền thôi.