Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Kỷ Thành trở lại phòng học, phát hiện chỗ mình ngồi đặt đầy đồ ăn vặt và trà sữa, không chỉ có chỗ ngồi của hắn, mà chỗ của bạn học nào cũng có.
Trong phòng học, bạn học đang thấp giọng thảo luận gì đó.
Bởi vì liên quan đến cái topic kia, hơn nữa tụi học sinh thì bảo sao nghe vậy, nên giờ phút này không ai dám tùy tiện bắt chuyện với Kỷ Thành.
Kỷ Thành im lặng lắng nghe một lúc.
Nghe thấy mấy chữ “Hứa Sơ Tranh”, “trà sữa”, “cô ấy mời”.
Mặt bàn của Kỷ Thành bị gõ gõ.
Hắn ngước mắt nhìn lên, nữ sinh đứng ở bên ngoài, một ngón tay cong lên gõ gõ trên bàn, một tay khác đút trong túi, hình tượng vô cùng lãnh khốc.
Kỷ Thành đứng dậy nhường đường cho cô.
“Hứa Sơ Tranh, vì sao cậu lại mời chúng tớ uống trà sữa thế?” Bạn học ở bàn trên thấy cô trở về, quay đầu lại thận trọng hỏi.
“Có tiền.”
“Ách…”
Đây là một đáp án hoàn toàn không có cách nào phản bác.
Bạn bàn trước mờ mịt quay đầu lại, điều kiện của gia đình Hứa Sơ Tranh cũng không tốt mà?
“Thật sự là cô ấy mời à?”
Bạn bàn trên tìm hiểu tin tức xong, lập tức truyền cho người phía trước, phòng học nhất thời trở nên náo nhiệt.
“Nghe nói cô ấy còn mời cả lớp 12, lớp của Chúc Tử An kia ấy.”
“Chúc Tử An… Lúc trước Dư Duyệt tìm cô ấy gây phiền phức, các cậu có nghe Dư Duyệt nói đến tên Chúc Tử An không.”
“Không phải ôm đùi Chúc Tử An chứ?”
“Cậu xem người ta bây giờ đi, làm gì còn giống trước kia nữa, chắc chắn luôn! Bây giờ người ta có người làm chỗ dựa…”
“Tớ tính một chút xem, hôm nay cô ấy bỏ ra ít nhất bao nhiêu.”
“Không phải đâu, Hứa Sơ Tranh làm gì có tiền như vậy?”
Bạn trong lớp thảo luận chuyện liên quan tới biến hóa của Sơ Tranh, rồi cô có quan hệ thế nào với Chúc Tử An, rồi Dư Duyệt gì gì đó nữa, đủ mọi phương diện thảo luận.
Đặc sắc đến mức có thể viết được một cuốn tiểu thuyết dài.
Dư Duyệt vừa mang theo tiểu tùy tùng tiến phòng học thì đã ngửi thấy mùi trà sữa, trong dạ dày dâng lên một trận buồn nôn, lại nhìn thấy trên bàn mình đặt mấy ly sữa trà, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét: “Mẹ nó đứa nào mua trà sữa?”
Đám người đồng loạt chỉ về phía Sơ Tranh.
Một tay Sơ Tranh chống cằm, bình tĩnh đón ánh mắt Dư Duyệt nhìn sang: “Không cần khách khí.”
Nhìn dung mạo ngươi đẹp, cho ngươi thêm hai ly.
Ta thật sự là một người tốt.
Dư Duyệt: “…”
Mẹ nó ai muốn khách khí với cô!
Bây giờ cô ta chỉ cần nhìn thấy trà sữa là đã buồn nôn!
Nhất định là tiểu tiện nhân này cố ý!
Dư Duyệt đè nén lửa giận, không tìm Sơ Tranh tính sổ, mang theo mấy tùy tùng sắc mặt cũng xấu không kém, đi ra ngoài.
Trước khi đi còn bất thiện trừng mắt nhìn Sơ Tranh một cái.
Tiết học đầu tiên của buổi chiều là tiết Tiếng Anh, Sơ Tranh còn đang viết kiểm điểm của cô.
Bên cạnh đột nhiên có một tờ giấy đẩy qua.
Sơ Tranh ngước mắt nhìn Kỷ Thành.
Người kia nhìn sách Tiếng Anh, nhưng Sơ Tranh liếc một cái, thì phát hiện đó căn bản không phải là trang mà giáo viên đang giảng.
Cô để bút xuống, mở tờ giấy ra.
Chữ viết qua loa hiện ra trước mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh miễn cưỡng đọc ra được trên đó viết cái gì.
—— Chuyện hôm nay trông thấy, đừng nói ra.
Chuyện ngày hôm nay, con dao kia sao?
Học sinh mà mang theo dao đi học, hơn nữa trên diễn đàn còn có một tin đồn như vậy, nếu như bị trường học biết, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Ánh mắt Kỷ Thành liếc qua, nhìn thấy Sơ Tranh đang viết mấy chữ trên tờ giấy, nửa ngày sau mới ném trở về.
—— Muốn tôi giữ bí mật?
—— Ừ.
—— Có thể, tôi giúp cậu giữ bí mật, cậu sẽ cảm thấy tôi là người tốt đúng không?
——??
Đoạn đối thoại của hai người kết thúc ở hai dấu chấm hỏi kia.
Bởi vì chủ nhiệm giáo dục và cô Chu cắt ngang lời giảng của giáo viên Tiếng Anh, phía sau bọn họ còn có mấy nam sinh đi theo.
Chính là mấy người lúc trước bắt nạt Kỷ Thành ở vườn hoa nhỏ kia.
“Bạn học Kỷ Thành, phiền em ra ngoài một chút.” Cô Chu nghiêm mặt gọi.
Kỷ Thành nhíu mày, vừa muốn đứng dậy, thì vạt áo đột nhiên bị người giữ chặt: “Đưa dao cho tôi.”
Nữ sinh nhìn về phía cửa như mọi người, không nhìn hắn, nếu như không phải tay cô đang kéo vạt áo mình, thì có lẽ Kỷ Thành sẽ cảm thấy câu nói vừa rồi là mình nghe nhầm.
Tay Kỷ Thành đang đút trong túi, nắm lấy con dao kia.
Nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, hắn hơi chần chờ, sau đó đưa dao cho cô.
Đồng thời còn đưa theo cả thuốc lá và bật lửa.
Hắn vừa tới trường học này, không muốn gây ra chuyện gì.
Khi đưa đồ vật qua, đầu ngón tay hắn đụng phải lòng bàn tay Sơ Tranh, Kỷ Thành giống như là bị thứ gì đánh một cái, cảm giác kỳ dị từ đầu ngón tay lan tràn ra.
Hắn cực nhanh thu tay lại, đút tay vào trong túi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sơ Tranh: “…”
Thẻ người tốt còn là một cái bảo tàng nha!
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của toàn bộ bạn học, Kỷ Thành đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Chủ nhiệm giáo dục bảo học sinh phía sau tiến vào, tìm kiếm trên bàn Kỷ Thành, nhưng hiển nhiên không tìm được gì cả.
Mấy phút sau Kỷ Thành nguyên vẹn trở về.
Mấy học sinh kia đứng ở bên ngoài, bị chủ nhiệm giáo dục dạy dỗ một hồi lâu.
Giáo viên tiếng anh tiếp tục giảng bài.
—— Trả lại cho tôi.
Kỷ Thành đem tờ giấy vừa rồi đẩy tới.
Sơ Tranh nhìn một chút, lạnh lùng đẩy trở về, vẻ mặt thành thật viết kiểm điểm của cô.
Kỷ Thành: “…”
Kỷ Thành cũng không tiếp tục viết giấy qua nữa.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, sau khi giáo viên tiếng anh hô tan học, phòng học lặng ngắt như tờ lập tức trở nên huyên náo ồn ào.
Mọi người bắt đầu phát biểu cái nhìn của mình về việc Kỷ Thành vừa bị gọi ra khỏi lớp.
Kỷ Thành lại quay đầu nhìn Sơ Tranh đang nghiêm túc viết kiểm điểm.
“Đồ vật, trả lại cho tôi.” Hắn vươn tay về phía Sơ Tranh dưới hộc bàn.
“Cậu nói tôi là người tốt, tôi sẽ trả lại cho cậu.” Sơ Tranh không thèm ngẩng đầu, nói.
Kỷ Thành nhìn lên tờ giấy một chút.
—— Tôi giúp cậu giữ bí mật, cậu sẽ cảm thấy tôi là người tốt đúng không?
Nữ sinh này có bệnh phải không?
“Cô là người tốt, đồ vật.”
Hắn nói cực nhanh, giọng điệu cũng vô cùng qua loa.
Sơ Tranh nghiêm mặt, nội tâm tràn đầy tức giận.
Tên lừa đảo!
Ta giúp ngươi ân tình lớn như vậy, mà còn không cảm thấy ta là người tốt!
【…】 Rốt cuộc tiểu tỷ tỷ đối với khái niệm người tốt có hiểu lầm gì rồi!
Lúc bảo cô làm người tốt thì cô không nghe!
“Trả đồ lại cho tôi.” Giọng điệu của Kỷ Thành đã có chút không kiên nhẫn.
Sơ Tranh không có động tác gì, mãi đến khi vào lớp cũng không để ý đến Kỷ Thành.
Kỷ Thành vốn cho rằng cô thật sự muốn giúp mình, ai ngờ bây giờ đồ vật cũng không lấy vể được.
Thuốc và bật lửa không quan trọng.
Nhưng con dao kia…
Sau giờ tự học buổi tối, Kỷ Thành một đường đi theo Sơ Tranh rời khỏi trường học.
“Cậu đi theo tôi làm gì?”
“Trả đồ lại cho tôi.”
Kỷ Thành đứng dưới ánh đèn đường, toàn thân đều lộ ra một cỗ u ám.
Sơ Tranh lấy đồ trả lại cho hắn.
Trả lại cho ngươi thì trả lại cho ngươi.
Ai mà thèm chứ!
Nếu không phải sợ bọn người kia đánh úp bất ngờ, thì ta cần phải bảo quản cho ngươi lâu như vậy à.
Kỷ Thành cũng không nghĩ tới, đột nhiên lại dễ dàng như vậy.
Cảm giác nghi hoặc và cảnh giác dồn dập nhảy lên.
Cô có ý gì?
Trước đó sống chết không chịu trả cho mình, bây giờ sao lại trả dễ dàng như vậy?
Sơ Tranh đưa cả nửa ngày mà Kỷ Thành vẫn không nhận, cô lập tức có chút không kiên nhẫn: “Không cần?”
Âm thanh lãnh đạm của nữ sinh vạch phá đêm tối, lọt vào tai Kỷ Thành.
Kỷ Thành giơ tay nhận lấy, ánh mắt mang theo vài phần cổ quái đánh giá nữ sinh trước mặt.
Sơ Tranh không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Đi rất là đẹp trai tiêu sái.
Trong đám người đông như thế, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cô.
Kỷ Thành rút ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, bốn phía học sinh lui tới rất nhiều, nhưng hắn cũng không quan tâm, chỉ bật lửa đốt thuốc rồi hút một hơi.
Làn khói thuốc làm mơ hồ gương mặt của thiếu niên.
Trên người hắn rút đi mấy phần u ám, nhiều hơn mấy phần mông lung uể oải.