Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Kỷ Thành đưa Sơ Tranh về đến tiểu khu: “Tự cô lên được chứ?”
“Tôi rất khỏe.” Sơ Tranh mặt nghiêm túc.
Kỷ Thành: “…” Có chút muốn cười.
Kỷ Thành buông Sơ Tranh ra, Sơ Tranh thật sự đi rất bình ổn.
Kỷ Thành: “…”
“Cảm ơn cô.”
Giọng nói của Kỷ Thành đột nhiên từ phía sau truyền đến.
“Cảm ơn cô vì đã cứu tôi.”
Hắn bổ sung xong câu nói kia.
Ta rất hối hận!
Nếu như cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ không cứu ngươi!
Sơ Tranh không dừng bước đi về phía tiểu khu, khi xác định Kỷ Thành nhìn không thấy cô nữa, cô lập tức vịn lên bức tường bên cạnh.
Một chân đạp vào tường, kéo ống quần lên nhìn một chút.
Máu theo bắp chân nhỏ giọt xuống.
Sơ Tranh khẽ nhíu mày, khẽ đến không thể nhận ra.
Còn phải xử lý vết thương, thật là phiền phức…
Quả nhiên không nên cứu thẻ người tốt.
Thà chết đạo hữu cũng không chết ta!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô bị thương sao? 】
“Còn tốt.” Sơ Tranh đè đè lên vết thương, sau đó gật đầu: “Có chút đau nhức.”
【…】 Cô còn ấn, cô là ma quỷ sao!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô có biết vừa rồi cô nên làm gì không? 】
Làm gì?
Xử lý thẻ người tốt sao?
Mi cũng đồng ý với suy nghĩ của ta hả?
【…】 Không phải! Cô đừng có mà nói mò, ta là con rùa đứng đắn… Phi! Hệ thống đứng đắn!
Vương Giả nói lời thấm thía, 【 Tiểu tỷ tỷ, vừa rồi cô nên cho thẻ người tốt xem vết thương, thẻ người tốt trông thấy cô như vậy, đáy lòng nhất định sẽ tự trách nha! 】
Sơ Tranh: “…”
Có bệnh à!
Đưa vết thương của mình cho người khác xem, cái loại sở thích này cũng quá máu me!
Không cần!
Mi câm miệng!
Mi cầm thú!
【…】 Tiểu tỷ tỷ, cô không độc thân thì còn ai độc thân nữa!
“Hôm nay người kia cũng thật biết nói đùa, bà có nhìn thấy không…”
Tiếng nói chuyện từ phía sau truyền đến, Sơ Tranh lập tức buông ống quần xuống.
“A, nha đầu Hứa gia, đứng đây làm gì thế?”
Cái tiểu khu này cũng không lớn, mọi người cơ bản đều biết nhau, thấy Sơ Tranh đứng ở chỗ này, không khỏi kêu một tiếng.
Sơ Tranh: “…”
Ta đang chờ các ngươi đi a!
“Mau về nhà đi, trễ lắm rồi đấy.”
Đối phương nói xong liền đi.
…
Ngày tiếp theo là cuối tuần.
Sơ Tranh dự định đi ra ngoài mua điện thoại, có lẽ Vương Giả sẽ còn bắt cô đi phá sản, nên thời gian một ngày chắc sẽ trôi qua rất nhanh.
Cô vừa rời giường, thì đã nghe thấy một trận cãi vã bên ngoài.
Ông Hứa và bà Hứa đang cãi nhau.
“Hai người ồn ào cái gì, có thấy phiền không!”
So với Sơ Tranh thì Hứa Thịnh Huy là đứa xù lông trước.
Sơ Tranh đã đến nhiều ngày như vậy, nhưng Hứa Thịnh Huy vẫn luôn không ở nhà, bây giờ nó đang học cấp 2.
Hứa Thịnh Huy bị ông bà Hứa cưng chiều đến mức chẳng còn biết đạo lý là gì.
Ở trong nhà cũng nói năng rất lỗ mãng với ông bà Hứa.
Nhưng ông bà Hứa còn cảm thấy đó là điều đương nhiên…
“Huy Huy à, hôm nay là cuối tuần, sao không ngủ thêm một chút?”
Quả nhiên tiếng cãi vã bên ngoài lập tức biến mất, chỉ còn lại giọng nói ân cần hỏi han của bà Hứa.
Sơ Tranh kéo cửa đi ra ngoài.
Bà Hứa đang rán trứng cho Hứa Thịnh Huy, thấy cô đi ra, lập tức không chút nể mặt.
“Hứa Sơ Tranh, mấy ngày nay mày làm cái trò gì vậy? Đến đồ ăn sáng mà cũng không biết làm, còn muốn tao đến hầu hạ mày nữa à, gan mày lớn quá nhỉ!”
Hứa Thịnh Huy đang ngồi trên bàn ăn chơi điện thoại, nghe thấy bà Hứa răn dạy Sơ Tranh, lập tức cười trên nỗi đau của người khác nhìn cô.
Sơ Tranh mặc kệ bọn họ, trực tiếp đi ra ngoài.
“Hứa Sơ Tranh!” Bà Hứa tức giận đến mức kêu to.
Cánh cửa đóng lại, cắt đứt âm thanh của bà Hứa.
Sơ Tranh đi ra ngoài quá sớm, rất nhiều cửa hàng vẫn chưa mở cửa, cô đi dạo xung quanh một vòng, sau đó mới bắt xe đến một cửa hàng gần đây.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời ở trong vòng hai mươi bốn tiếng, tiêu hết hai vạn tệ. 】
Sơ Tranh tỉnh táo hít sâu.
Một ngày tiêu hai vạn, đã là rất ít rồi.
Trước đó đều là một tiếng mà tiêu gấp ngàn vạn lần.
Hai vạn tệ thì tính là gì.
Vấn đề không lớn.
Vương bát đản thật đúng là sẽ nhập gia tuỳ tục.
Không để ta lập tức đi mua cái cao ốc.
Chắc ta phải cảm ơn nó thật tốt.
【…】 Tiểu tỷ tỷ, cô đừng như vậy, ta rất sợ hãi.
Sơ Tranh suy nghĩ quy luật thời gian mà Vương Giả tuyên bố nhiệm vụ, phát hiện —— không hề có quy luật.
Hai vạn tệ trong hai mươi bốn tiếng.
Mười triệu trong vòng một tiếng.
Hoàn toàn chính là tùy tâm sở dục…
Vương bát đản con chó điên này!
“Em gái nhỏ, muốn mua điện thoại di động à? Đây, có thể xem thử mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi, rất thích hợp cho con gái dùng.”
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua những chiếc điện thoại trong quầy.
Đẹp thì đúng là đẹp thật.
Nhưng ta chỉ cần đắt a!
“Cái nào đắt nhất?”
Nhân viên bán hàng nhìn Sơ Tranh một chút, chỉ vào một cái trong ngăn khác: “Em gái nhỏ, ở chỗ chúng tôi thì cái này là đắt nhất.”
“Lấy nó đi.” Sơ Tranh cực kỳ hào sảng.
Không mua tốt nhất.
Chỉ mua đắt nhất!
Nhà giàu mới nổi chính là ta!
Chó má!
Tức chết ta rồi!
Nhân viên bán hàng vui mừng đi thanh toán cho Sơ Tranh, Sơ Tranh cầm điện thoại di động loay hoay.
Cô không cẩn thận ấn vào máy ảnh, camera đang quay cảnh bên ngoài cửa hàng, trong màn ảnh xuất hiện một nam sinh.
Nam sinh dựa vào bên ngoài cửa hàng, cúi đầu hút thuốc, làn khói thuốc vấn vít, làm mơ hồ gương mặt hắn.
Một tia nắng vừa vặn xẹt qua bên người hắn, hắn chỉ cách ánh nắng có một đường, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác xa vời như cả một bầu trời.
Hình ảnh suy sút không thể diễn tả ra lời.
Hoàn cảnh bốn phía như bị mơ hồ đi, chỉ còn lại nam sinh kia, cuối cùng hình ảnh dừng lại trong khoảnh khắc này.
Sơ Tranh lấy điện thoại di động, những thứ khác đều không cần, trực tiếp đi ra khỏi cửa hàng.
Khi Sơ Tranh đi ra ngoài, nam sinh đã không còn ở chỗ đó nữa.
Sơ Tranh như không có chuyện gì, tùy tiện đi dạo, tiêu hết số tiền còn lại.
Sắp đến chạng vạng tối, Sơ Tranh lên đường chuẩn bị về nhà.
Lúc đi ngang qua một cái ngõ hẻm gần mấy cửa hàng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Kỷ Thành bị một đám người vây quanh.
Đứng đối diện với Kỷ Thành là một nam sinh tầm tuổi hắn.
Để kiểu tóc thời thượng nhất bây giờ, mặc trên người đều là quần áo hàng hiệu, nhìn có vẻ như là một tên thiếu gia nhà giàu.
Thần sắc hắn khinh miệt đánh giá Kỷ Thành: “Đây không phải là Kỷ thiếu gia của chúng ta sao? Sao lại đi một mình thê lương thế này, tao nhìn cũng có chút không đành lòng nha.”
Nam sinh kia không động thủ, ngược lại còn vỗ vỗ bả vai Kỷ Thành như anh em thân thiết.
“Đi, mời Kỷ thiếu gia của chúng ta đi ăn cơm.”
“Không rảnh.”
Kỷ Thành đẩy nam sinh ra, chuẩn bị rời đi.
Nam sinh nháy mắt với người bên cạnh, phá hỏng đường đi của Kỷ Thành.
Nam sinh giống như ghét bỏ vỗ vỗ chỗ vừa tiếp xúc với Kỷ Thành, khóe miệng câu lên một nụ cười lạnh: “Kỷ thiếu gia, tao cũng không phải đang mời mày, hôm nay mày đi thì đi, mà không đi cũng phải đi.”
…
Sơ Tranh đi theo Kỷ Thành đến một cái club giải trí nhìn cực kỳ xa hoa.
【 Tiểu tỷ tỷ, mua club không? 】
Sơ Tranh: “…”
Không, ta không muốn! Mi câm miệng!
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời mua lại cái club này. 】 Ta không nghe ta không nghe ta không nghe, muốn phá sản muốn phá sản muốn phá sản, mua mua mua!!
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh thiếu chút nữa đụng đầu vào club trước mặt.
Lợi hại nha Vương bát đản của ta!
Mấy người đứng ngoài cửa club đón khách, vẻ mặt cổ quái nhìn cô gái mặt không biểu tình đứng ở cổng.
Cô gái này đang làm gì thế?
Sơ Tranh hít sâu, hít sâu, lại hít sâu…
Cô nhấc chân đi vào trong club.
Nhìn là biết Sơ Tranh đang ở độ tuổi vị thành niên, nên cô bị người ta ngăn lại, không cho vào.
Chó chết!
Mấy tên đi trước nhìn cũng giống vị thành niên mà!
Dựa vào cái gì mà bọn họ có thể vào!
Còn ta thì không thể!
Kỳ thị ai chứ!
【 Cho nên tiểu tỷ tỷ à, nhất định phải mua club a! 】
Sơ Tranh: “…”
Cho nên mi cũng biết ta sẽ bị cự tuyệt, mới phát cho ta một cái nhiệm vụ như thế sao?!