Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tâm trạng Dư Duyệt rất kém, cô ta lập kế hoạch tỏ tình công phu như thế, mà lại bị người ta đoạt mất nổi bật.
Cho dù Tần Phong đã đồng ý với lời tỏ tình của cô ta, nhưng cô ta vẫn cảm thấy mất mặt.
Sau đó Dư Duyệt trực tiếp biến mất, trở về phòng của mình.
Hai người vừa thổ lộ cần không gian riêng, cho nên người trên bờ biển rất thức thời, tự mình tản ra, hoặc là chơi đùa, hoặc là trở về phòng.
Sơ Tranh đi trên con đường nhỏ, chậm rãi về phòng.
Căn phòng của cô là do Chúc Tử An chuẩn bị, có lẽ sợ cô không quen, nên cũng không sắp xếp bạn cùng phòng.
Lộp bộp ——
Hạt mưa rơi trên bệ cửa sổ, tạo nên âm thanh rung động.
Trời mưa?
Sơ Tranh nhìn một chút rồi tiếp tục chơi điện thoại.
Lúc đi ngủ Sơ Tranh mới đóng cửa sổ.
Ánh mắt đảo qua phía dưới, chợt nhìn thấy một bóng người cực nhanh chạy đến bên này.
Tại sao thẻ người tốt lại ở đây?
Căn phòng của Sơ Tranh ở phía sau trang trại, Kỷ Thành chạy từ con đường phía sau tới, Sơ Tranh vừa liếc mắt liền nhìn thấy hắn.
Kỷ Thành không nghĩ tới trời đột nhiên lại đổ mưa, hơn nữa còn là mưa to.
Chờ hắn đến dưới mái hiên thì quần áo trên người đều đã ướt sũng, trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, lúc này ướt đẫm, dính trên người, cực kỳ khó chịu.
Hắn chà xát cánh tay, duỗi tay muốn tìm thuốc.
Cánh cửa phía sau đột nhiên bị người kéo ra.
Kỷ Thành quay đầu, đụng vào ánh mắt thanh lãnh của Sơ Tranh.
“Tại sao cô lại ở chỗ này?” Kỷ Thành thốt ra.
Ý kia giống như cô không nên ở đây.
Toàn thân thiếu niên ướt đẫm, ánh đèn dưới mái hiên chiếu lên gương mặt hắn, hiện ra màu sắc trắng bệch, lộ vẻ đáng thương.
“Tôi nên ở đâu?” Sơ Tranh hỏi lại.
“Tôi cho rằng…” Âm thanh của Kỷ Thành bỗng im bặt, tiếng mưa rơi lớn dần.
“Cậu cho rằng cái gì?”
“Không có gì.”
Thiếu niên không dám nhìn Sơ Tranh.
…
Sơ Tranh vốn định tìm cho Kỷ Thành một căn phòng, nhưng ông chủ nói đã hết phòng, còn có mấy người phải ngả ra đất ngủ kia kìa.
Không có cách nào khác, Sơ Tranh đành phải xách Kỷ Thành ướt như chuột lột về phòng.
Kỷ Thành ngồi ở trong phòng, vừa rồi khi hắn đi lên, đã nghe thấy tiếng Tần Phong.
Kỷ Thành nắm chặt vạt áo, ra vẻ trấn định hỏi: “Cô đến cùng Tần Phong à?”
Sơ Tranh ném khăn mặt sạch sẽ lên trên đầu hắn.
“Không phải.”
Không phải?
Vậy tại sao Tần Phong lại ở chỗ này?
Nước từ trên quần áo của Kỷ Thành chảy xuống, chỉ qua một lát, mặt đất đã ướt một mảnh.
Sơ Tranh đứng ở bên cạnh hắn: “Cởi quần áo.”
Cởi… quần áo…
Ngón tay Kỷ Thành hơi run run.
Hắn cúi đầu xuống, trên mi mắt dính một giọt nước, khi lông mi hắn run rẩy, giọt nước chấn động rơi xuống gò má trắng nõn của hắn.
“Không cần.” Hắn nói.
“Cậu sẽ bị cảm.”
Bị cảm thì tính cho ai đây?
Cuối cùng không phải Vương bát đản sẽ đến tra tấn cô à!?
“Không sao.”
Kỷ Thành lắc đầu: “Đợi mưa tạnh tôi sẽ đi.”
Sơ Tranh giơ tay muốn cởi quần áo Kỷ Thành.
“Hứa Sơ Tranh!” Kỷ Thành có chút tức giận.
Sơ Tranh đè cánh tay hắn, thân thể Kỷ Thành rơi xuống ghế sofa, mái tóc ẩm ướt dán lên trán hắn, trên mặt còn ẩn ẩn có chút lửa giận.
“Mặc quần áo ướt rất thoải mái à?” Sơ Tranh hỏi hắn.
“Mắc mớ gì tới cô.” Lửa giận của Kỷ Thành không hề giảm bớt.
Một tay Sơ Tranh đè cánh tay hắn lại, giơ tay kéo vạt áo hắn, Kỷ Thành không tránh ra được, hắn nhìn gương mặt gần trong gang tấc, không biết lấy dũng khí từ đâu tới, mà bỗng nhiên tiến lên phía trước, hôn lên cánh môi Sơ Tranh.
Động tác của Sơ Tranh hơi dừng lại, một giây sau bàn tay rơi vào bên hông Kỷ Thành.
Kỷ Thành giống như vừa nhận được sự đáp lại, lúc đầu chỉ dán lên bờ môi cô, sau đó bắt đầu trằn trọc hôn, mút vào, liếm cắn…
Động tác của Kỷ Thành rất vụng về.
Nhưng hắn hôn vô cùng vội vàng.
Hô hấp của thiếu niên dần dần dần gấp gáp, hắn thử tránh khỏi tay Sơ Tranh, nhưng mà không thành công.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên chủ động nghiêng đầu xuống, ngực hắn hơi phập phồng, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp ửng hồng.
Cánh môi Sơ Tranh dán lên gương mặt hắn, hôn lên khóe miệng hắn một chút.
Cánh tay đặt bên hông thiếu niên khẽ trượt, thân thể thiếu niên hơi run rẩy, hô hấp càng thêm dồn dập.
Sơ Tranh cởi áo hắn ra, rồi như không có việc gì lui lại phía sau: “Quần.”
Kỷ Thành: “…”
Kỷ Thành trừng Sơ Tranh một cái.
Sơ Tranh: “…”
Không phải, ngươi muốn hôn cũng cho ngươi hôn rồi, ngươi còn trừng ta làm gì?
Nói chút đạo lý nha!
Đừng tưởng rằng ngươi là thẻ người tốt thì ta sẽ không đánh ngươi!
Kỷ Thành vò đã mẻ không sợ sứt, tự mình động tay cởi quần áo, cuối cùng chỉ còn lại một cái quần lót.
“Lên giường đi.”
“Cô không có gì muốn nói sao?” Kỷ Thành không nhúc nhích, ngược lại nhìn chằm chằm vào cô.
“Nói cái gì?” Sơ Tranh hỏi.
“Chuyện vừa rồi, cô không có gì muốn nói sao?” Kỷ Thành nghiêm mặt.
“Cậu hôn tôi trước!!” Sơ Tranh cường điệu.
“…”
Là hắn hôn trước!
Nhưng cô không nên nói gì à?
“Tôi hôn cô, cô đáp lại tôi.” Kỷ Thành nói: “Cô có ý gì?”
“Tôi không nên đáp lại à?”
Hôn dễ chịu như thế vì sao không đáp lại? Không thể như thế!!
“…”
Cô nên đáp lại sao!?
Cô nên đẩy hắn ra!!
Kỷ Thành cảm thấy đây mới là phản ứng cô nên có.
Nhưng nếu cô đẩy hắn ra, Kỷ Thành lại cảm thấy mình sẽ rất khó chịu.
“Nếu như người hôn cô là Tần Phong, cô cũng sẽ đáp lại hắn sao?” Kỷ Thành bất thình lình hỏi một câu như vậy.
“Mắc mớ gì tới hắn.” Sơ Tranh vẻ mặt hờ hững: “Sao lại kéo hắn vào?”
Tần Phong có gì tốt?
Chẳng lẽ thẻ người tốt thích hắn?
“Cô trả lời vấn đề của tôi đã.” Thanh âm của Kỷ Thành thấp xuống.
“Tôi sẽ không để cho Tần Phong hôn tôi.” Sơ Tranh kéo Kỷ Thành lên giường, nhét hắn vào trong chăn: “Tần Phong tính là gì.”
Tần Phong tính là gì.
Năm chữ bình tĩnh không chút gợn sóng, làm mây mù dưới đáy lòng Kỷ Thành lập tức tan hết.
Sơ Tranh chuẩn bị rời khỏi giường, Kỷ Thành đột nhiên giữ chặt cô: “Vậy tại sao cô lại muốn tới gặp Tần Phong?”
“Không phải tôi tới gặp Tần Phong.” Sơ Tranh không hiểu thấu: “Cậu…”
Sơ Tranh dường như nghĩ đến cái gì đó.
“Sao hôm nay cậu lại ở đây?”
Kỷ Thành lập tức buông cô ra, vùi mặt vào trong chăn, ánh mắt dao động.
Ngày đó khi hắn tiến phòng học, đã nhìn thấy có người vội vàng đặt lên bàn cô một lá thư.
Lúc đầu hắn không có ý định xem.
Nhưng hắn không cẩn thận đụng phải, lá thư không dán kín, khi rơi xuống, tờ giấy bên trong cũng rơi ra.
Tờ giấy kia vừa lúc là một phong thư nhỏ, hắn vừa liếc mắt liền nhìn thấy nội dung bên trong.
Tần Phong hẹn cô, cùng mình không hề có một chút quan hệ nào.
Nhưng hắn ở trong nhà đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn dựa theo thời gian trên thư, đến cái chỗ kia.
Thế nhưng thời gian đã qua mà cũng không nhìn thấy người.
Hắn còn cho rằng lúc ấy mình chột dạ nhớ lầm, nên chờ mãi đến tận 9 giờ tối.
Kết quả đến cái bóng người cũng không nhìn thấy.
Sơ Tranh hạ thấp thân thể, hai tay chống ở hai bên người Kỷ Thành: “Cậu nhìn thấy lá thư kia rồi?”
Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Nửa gương mặt của Kỷ Thành lộ ra bên ngoài, bị Sơ Tranh dùng chăn đè ép, căn bản không có cách nào tránh được.
“Tôi… Không phải cố ý.”
Trong giọng nói của thiếu niên không khỏi có chút ủy khuất.
Mặc dù Kỷ Thành không có ý tứ kia, nhưng Sơ Tranh nghe thấy lại chính là ý kia.
Sơ Tranh nới lỏng tay, kéo chăn đến dưới cằm thiếu niên, cúi đầu hôn hắn.
Sơ Tranh hôn hoàn toàn không giống kiểu hôn loạn xạ của hắn.
Kỷ Thành bị hôn đến đầu óc choáng váng, tất cả suy nghĩ đều bị đánh tan, loạn thành một đám.