Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh xuống xe, ông Kỷ hạ cửa sổ xe xuống, hỏi cô: “Hứa tiểu thư, tôi muốn biết, rốt cuộc người đứng sau chuyện này là ai?”
Sơ Tranh không quay đầu lại, đáp: “Làm sao tôi biết.”
“Hứa tiểu thư, chúng ta đã đạt thành giao dịch, cô không nên keo kiệt như thế chứ?” Ông Kỷ hơi híp mắt, ánh sáng nguy hiểm lưu chuyển nơi đáy mắt.
Sơ Tranh quay đầu lại nhìn, thanh lãnh như tuyết: “Kỷ tiên sinh, tôi chưa từng nói chuyện này có liên quan đến tôi, là ai làm, sao tôi biết được. Tôi chỉ đồng ý giúp ông áp chuyện này xuống mà thôi, ông đừng nói lung tung.”
Ông Kỷ: “…” Ông ta cẩn thận nhớ lại những chuyện bọn họ vừa nói.
Hình như cô quả thực chưa từng thừa nhận lấy một chữ.
Ông Kỷ có chút muốn chửi mẹ nó.
…
Tin tức trên internet tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Tin tức phú nhị đại đâm chết người rất nhanh bị đè xuống, nhưng Sơ Tranh lại thả tin khác lên.
Đa phần những tin tức ấy đều lấy được từ điện thoại của Kỷ Bác và đám hồ bằng cẩu hữu của hắn ta.
Nội dung cũng không có nhiều phạm vi.
Nhưng là đối với những người trên mạng mà nói, những video này đã đủ cho bọn họ biên tập ra không ít kịch bản.
Cho đáng đời bọn chó điên dám bắt nạt thẻ người tốt của cô.
Ông Kỷ không ngờ tới Sơ Tranh còn có loại thao tác này, tức giận không nhẹ.
Nhưng lại không có biện pháp làm gì Sơ Tranh, bởi như cô nói đấy, có chứng cứ không?
Ông Kỷ có thể dùng tiền mua tin tức, thì Sơ Tranh cũng có thể dùng tiền thả tin tức.
So xem ai lắm tiền hơn, Vương Giả tỏ vẻ không có chút áp lực nào.
Ông Kỷ đối phó với Sơ Tranh, đồng thời cũng động thủ với Hứa gia, Sơ Tranh thấy vậy thì càng vui.
Có lẽ ông Kỷ phát hiện Sơ Tranh thật sự không có chút tình cảm gì với Hứa gia, nên từ bỏ đối phó Hứa gia.
Liên tiếp trải qua vài lần, ông Kỷ đều phải ăn thiệt.
Con trai mình bị người ta chỉ trỏ chửi mắng, trong giới thì đua nhau xem náo nhiệt.
Bởi vì chuyện này, Kỷ Bác nổi lên xung đột rồi đánh nhau với người khác, đánh người ta đến gần chết.
Kết quả người bị đánh lần này, hậu trường còn cứng hơn cả Kỷ gia, kết hợp với video đâm chết người lúc trước, đối phương trực tiếp tống Kỷ Bác vào tù.
Ông Kỷ tức giận đến mức suýt tắc nghẽn cơ tim, lo chạy vạy chuyện thằng con trai của mình, không có thời gian đi trêu chọc Sơ Tranh nữa.
Kỷ Bác đã giải quyết xong, nên chắc sẽ không có chuyện thẻ người tốt hắc hóa nữa.
Sau đó chính là Hứa Thịnh Huy.
Thằng ranh con này còn dám tìm người đối phó cô.
Lá gan vẫn còn lớn lắm.
Bởi vì ông Kỷ, nên bây giờ ông Hứa không thể chạy xe được nữa, chỉ có thể cả ngày ở nhà uống rượu đánh bài.
Bà Hứa và ông ta cãi nhau um sùm, ngày nào cũng diễn vở kịch gà bay chó chạy.
“Cha, cho con tiền.” Hứa Thịnh Huy đòi tiền ông Hứa.
“Mày lại đòi tiền làm gì? Không phải mới cho à?” Ông Hứa uống đến mặt đỏ tai hồng, lớn giọng.
“Cha cứ cho là được.” Hứa Thịnh Huy nói: “Nhanh lên.”
Ông Hứa hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn sờ ví lấy tiền, ai bảo đây là đứa con trai độc nhất của nhà họ Hứa bọn họ chứ.
Hứa Thịnh Huy cướp lấy ví, lấy hết tiền mặt trong đó ra.
“Tên tiểu tử thối này!”
Hứa Thịnh Huy lấy được tiền lập tức chạy mất, đi xuống lầu, rẽ vào một con ngõ nhỏ, bên kia có mấy nam sinh tầm tuổi hắn đứng chờ.
Thấy hắn xuống, một đám người hò hét ầm ĩ nói đi đâu chơi.
Nhưng ngay khi bọn họ chuẩn bị rời khỏi đó, thì đầu ngõ bỗng xuất hiện một đám thanh niên.
Đám người Hứa Thịnh Huy an tĩnh lại, ngươi đẩy ta một cái, ta đẩy ngươi một cái, có chút rụt rè.
“Cẩu ca, sao anh lại đến đây?” Hứa Thịnh Huy quen biết tên cầm đầu, đứng ra cười chào hỏi.
Cẩu ca là côn đồ nổi danh ở khu vực này.
Bình thường thu chút phí bảo hộ, bắt nạt học sinh.
Hứa Thịnh Huy trốn học, quen biết trong quán game.
Bởi vì hắn biết nói chuyện nên cũng xem như quen biết, bình thường Cẩu ca cũng không làm gì nhóm người này.
Cẩu ca đi đầu tiên huýt sao: “Hứa Thịnh Huy ở lại, còn lại cút đi.”
Người sáng suốt đều nhìn ra được đám người này không có ý tốt.
Người bên cạnh Hứa Thịnh Huy nhìn nhau vài lần, rất thức thời rời đi.
“Này, chúng mày…” Hứa Thịnh Huy nhìn anh em của mình rời đi, đáy lòng mắng chửi đám người này không có nghĩa khí.
“Cẩu ca, anh tìm em có việc gì không?”
Hứa Thịnh Huy là điển hình của kiểu người lấn yếu sợ mạnh.
Bình thường ở trong nhà thì như một con sư tử đực, còn ở bên ngoài lại y như con chó cụp đuôi.
Cẩu ca vẫy tay gọi Hứa Thịnh Huy.
Hứa Thịnh Huy nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận đi qua, trên mặt mang theo nụ cười.
Cẩu ca vỗ bả vai hắn: “Lần trước tao giúp mày làm xong việc, tiền của tao có phải còn chưa thanh toán xong không?”
“Cẩu ca…” Hứa Thịnh Huy trừng mắt: “Lúc ấy không phải đã nói, em trả xong rồi mà.”
Lần trước hắn nhờ Cẩu ca giúp mình giáo huấn Hứa Sơ Tranh.
Nhưng mà sau đó lại không có tin tức gì.
Hắn từng hỏi qua hai lần, nhưng bị Cẩu ca mắng cho, nên cũng không dám hỏi lại nữa.
“Có sao? Sao tao không nhớ rõ nhỉ.” Cẩu ca ngoáy lỗ tai: “Chúng mày có nhớ không?”
“Không nhớ.” Đám tiểu đệ đằng sau đồng loạt lắc đầu.
Hứa Thịnh Huy giải thích cũng vô dụng.
Cẩu ca bảo hắn mau chóng trả hết tiền, kéo dài một ngày thì phải trả thêm tiền lãi.
Hứa Thịnh Huy căn bản không dám cãi lại Cẩu ca, chỉ có thể nghẹn khuất đáp ứng.
…
Cẩu ca đếm tiền, có chút khinh thường: “Chỉ có chút tiền như vậy, còn chưa đủ ăn bữa cơm.”
“Nhà thằng ranh kia nhìn như thế, có thể có bao nhiêu tiền được.”
“Cẩu ca, lúc trước không phải anh còn rất bảo bọc nó à?”
Một đám người di chuyển, vào lúc giọng nói tên đàn em vừa phát ra, Cẩu ca đồng thời trông thấy một nữ sinh ở ngã rẽ.
Cẩu ca tát một cái qua: “Ai bảo bọc nó? Nói bậy cái gì thế! Về sau nếu trông thấy thằng ôn con đó thì phải giáo huấn cho tao, nghe chưa?” Cẩu ca rống xong, cào tóc, hấp tấp chạy qua: “Chị.”
Những tiểu đệ bị Sơ Tranh dạy dỗ ngày đó, cũng dồn dập đi theo kêu một tiếng.
Đám người còn lại có chút đần độn.
Đây không phải học sinh của trường trung học Định Dương sao?
Sao lại biến thành chị của Cẩu ca rồi?
Nhìn tuổi tác hình như không lớn bằng Cẩu ca đâu!
Cẩu ca anh đang làm cái gì thế!
Khí phách của tiểu bá vương đầu đường đâu!
Cẩu • tiểu bá vương đầu đường • ca cúi đầu khom lưng: “Chị, chị yên tâm, em cam đoan sẽ không để thằng ranh con Hứa Thịnh Huy kia đến làm phiền chị nữa.”
“Ừ.” Sơ Tranh hài lòng lấy từ trong túi xách ra một phong thư đưa cho hắn.
Cẩu ca thụ sủng nhược kinh nhận lấy.
Còn tưởng rằng vị này đến tìm mình tính sổ, kết quả là đi tính sổ Hứa Thịnh Huy.
Chuyện lúc trước là hắn thay Hứa Thịnh Huy xử lý, người ta muốn lấy lại danh dự, Cẩu ca nào dám không đồng ý.
Hơn nữa còn có tiền.
Cẩu ca cầm tiền, làm việc càng nhiệt tình hơn.
Cả ngày tóm lấy Hứa Thịnh Huy.
Hứa Thịnh Huy tuổi còn nhỏ, làm sao là đối thủ của Cẩu ca đã lăn lộn trong xã hội đen nhiều năm được.
Không qua bao lâu, Hứa Thịnh Huy bị bức đến không còn cách nào nữa.
Không đòi được tiền từ chỗ ông bà Hứa, nên học ngươi khác đi ăn trộm, kết quả bị người ta tóm được, rồi dẫn đến đánh nhau, cuối cùng làm người kia bị thương.
Sơ Tranh và Kỷ Thành vừa ra khỏi trường học, bà Hứa liền lao đến: “Hứa Sơ Tranh.”
Bà Hứa khí thế hung hăng, giống như muốn đánh người đến nơi.
Kỷ Thành che chắn Sơ Tranh ở phía sau, người thiếu niên cao hơn bà Hứa, tuỳ tiện che lại, bà Hứa không đụng được vào Sơ Tranh.
Nhưng giọng bà Hứa cực lớn, bà ta nói một tiếng, mà làm kinh động đến toàn bộ học sinh ở cổng trường, làm bọn họ dồn dập liếc mắt nhìn qua.
“Làm tớ giật cả mình, tình hình thế nào vậy?”
“Đó là ai thế, nhìn dữ quá.”
“Tìm Hứa Sơ Tranh đấy…”
Bây giờ Sơ Tranh cũng là một nhân vật nổi tiếng trong trường học —— vì phá sản mà nổi tiếng.
Lúc này lại bị một người phụ nữ như vậy ngăn cản, những học sinh này vô cùng tò mò.
Bà Hứa cả người bẩn thỉu, mặt mũi tràn đầy lệ khí: “Em trai mày xảy ra chuyện rồi, bây giờ phải cần một khoản tiền, mày mau đưa tiền cho tao.”
Hứa Thịnh Huy đánh người, bây giờ phải bồi thường tiền.
Đối phương có chút địa vị, Hứa gia không thể trêu vào, chỉ có thể bồi thường tiền.
Sơ Tranh thần sắc lạnh lùng: “Liên quan gì tới tôi?”