Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Kỷ Thành lật qua lật lại sổ hộ khẩu.
Trên đó chỉ có hai cái tên, Hứa Sơ Tranh và Hứa Kỷ Thành.
Đôi mắt Kỷ Thành hơi tỏa sáng, khóe môi nhướn lên một độ cong nho nhỏ, làm cả người như đều mang theo ánh sáng, đẹp đến mức làm người ta không thể rời mắt được.
Hắn khép sổ hộ khẩu lại, đặt lên vị trí trái tim, chậm rãi ngã lên giường.
Ban đêm Kỷ Thành ôm Sơ Tranh, đáy lòng vẫn tràn đầy vui mừng, hoàn toàn quên hết tình cảnh của mình lúc này.
“Bảo bối, sắp khai giảng rồi, em vẫn muốn giam giữ anh sao?”
“Khai giảng…” Sơ Tranh như có điều suy nghĩ.
Sơ Tranh đột nhiên xoay người, dưới ánh mắt khó hiểu của Kỷ Thành, lấy ra rất nhiều bài tập ném đến trước mặt hắn.
Cô gái xụ mặt, nghiêm túc lại tích cực: “Em còn chưa làm bài tập.”
“…”
Kỷ Thành bật cười kéo cô lên trên giường, hôn một lúc mới nói: “Đừng lo lắng, bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, sáng mai anh giúp em làm.”
Sơ Tranh hài lòng xoa xoa đầu hắn.
Rất tốt.
Thẻ người tốt trừ hôn hôn ra vẫn có chút tác dụng.
…
Khai giảng lớp mười hai.
Chúc Tử An và Diêu Phỉ lựa chọn học lại, trường trung học Định Dương có lớp học lại, cho nên Chúc Tử An và Diêu Phỉ đều ở lại.
Mập mạp không biết bị chạm dây thần kinh nào mà cũng lưu lại học theo.
Thành tích của học kỳ trước đều đã dán ở bảng thông báo.
Bởi vì Dư Duyệt đạt được mấy môn max điểm, đứng hạng nhất, Dư Duyệt tâm tình vô cùng tốt tiến vào phòng học, vẫn không quên tặng cho Sơ Tranh một ánh mắt khiêu khích.
Sơ Tranh yên lặng nghĩ: Không biết Dư Duyệt có còn thích uống trà sữa hay không.
Cho nên Dư Duyệt rất nhanh liền nhận được một đống trà sữa từ các bạn học cùng khối đưa tới.
Dư Duyệt đối với trà sữa có bóng ma tâm lý, suýt chút nữa bị những bạn học này bức điên.
Nhưng mà người ta chỉ đưa trà sữa đến, còn lại không làm gì cả, giáo viên muốn phạt bọn họ cũng không thể.
Dư Duyệt chỉ có thể đen mặt, tức giận, nhưng vẫn có người đưa đến không hề gián đoạn.
“Bảo bối.” Kỷ Thành nắm tay Sơ Tranh ở dưới bàn: “Em giày vò cô ta làm gì.”
Sơ Tranh cầm ngược lại: “Bằng không thì giày vò anh?”
Không biết Kỷ Thành nghĩ đến cái gì, vành tai bỗng nhiên đỏ lên, hắn muốn rút tay mình về, lại bị Sơ Tranh ép đến sít sao.
Kỷ Thành bị Sơ Tranh giám sát, không có cách nào ra ngoài làm thêm, tinh thần rất tốt, cũng không muốn ngủ, chỉ có thể an tĩnh nghe giảng bài.
Khai giảng không tới hai ngày, Sơ Tranh liền nghe nói Tần Phong đổi bạn gái.
Trước đó Tần Phong cố ý hướng tới Sơ Tranh.
Nhưng có lẽ bị hành vi đập tiền mua nhà hàng của Sơ Tranh làm kinh sợ, nên sau đó không dám lượn lờ trước mặt Sơ Tranh nữa.
Dư Duyệt là người bạn gái Tần Phong quen lâu nhất, cũng đã coi như không tệ rồi.
Trong kịch bản, Dư Duyệt và Tần Phong không chia tay, không biết có phải là do nguyên chủ ở trong làm nền cho bọn họ điều hòa tình cảm hay không, mà bây giờ Sơ Tranh không đi theo kịch bản một cái, là lại nháo đến mức chia tay.
Nhưng mà lần chia tay này cũng không kéo dài được mấy ngày, Dư Duyệt và Tần Phong lại hòa hảo.
“Chỉ bằng như mày mà cũng xứng với Tần Phong à?”
“Không biết Tần Phong là bạn trai của Duyệt Duyệt nhà chúng tao hả?”
“Nói! Mày câu dẫn Tần Phong bằng cách nào!”
Sơ Tranh đứng dựa vào tường, cô nhìn sang bên kia một chút, bên đó hình như là nữ sinh mà Tần Phong quen sau khi chia tay với Dư Duyệt.
Nữ sinh quần áo không chỉnh tề bị vây ở góc tường.
Dư Duyệt đứng ở phía sau, không động thủ.
Khi tùy tùng của cô ta giáo huấn xong, thì cô ta cầm một cành khô hơi sắc nhọn, đâm về phía nữ sinh.
Nữ sinh bị bịt miệng, muốn kêu cũng không kêu được.
Dư Duyệt ném cành khô trong tay đi, một cước đạp nữ sinh xuống đất: “Còn để cho tao thấy mày đến trước mặt Tần Phong lần nữa, thì cẩn thận cái mặt của mày.”
Nữ sinh che gương mặt đang chảy máu, hoảng sợ nhìn cô ta.
Dư Duyệt mang người nghênh ngang rời đi.
Sơ Tranh cảm thấy nữ sinh kia rất thảm, nhưng cô không có hứng thú đi đồng tình với người khác.
Cho nên sau khi Dư Duyệt rời đi, Sơ Tranh cũng không có chút lòng đồng tình nào rời đi.
Dư Duyệt và Tần Phong hòa hảo, kết quả không quá mấy ngày, liền bị người ta báo cáo với chủ nhiệm giáo dục.
Chủ nhiệm giáo dục vẫn luôn bắt các trường hợp yêu sớm ở trường học, Dư Duyệt và Tần Phong bị gọi tới phòng làm việc.
Nhưng Dư Duyệt đem Sơ Tranh và Kỷ Thành bán đi.
Dư Duyệt vốn cho rằng Sơ Tranh sẽ bị xử phạt, nhưng qua vài ngày rồi mà vẫn không có nửa điểm tin tức.
Ngược lại là gia trưởng của Tần Phong tìm đến trường học, hung hăng mắng cho Dư Duyệt một trận, làm cô ta mất hết mặt mũi trong trường học.
Mặc dù chuyện này huyên náo rất lớn, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Tần Phong và Dư Duyệt vẫn ở bên nhau như cũ.
“Tối nay ăn gì?” Kỷ Thành nằm sấp trên bàn, hỏi Sơ Tranh.
“Tùy tiện.”
“Không có tùy tiện.” Thiếu niên hơi phồng má, đẩy vở qua: “Này, em chọn đi.”
Trên vở vẽ rất nhiều đồ ăn, còn có cả tên và chỗ đánh dấu.
Sơ Tranh tùy tiện đánh đại.
Thiếu niên kéo vở về, nhìn nhìn nói: “Vậy em đến siêu thị cùng anh.”
Siêu thị = phiền phức.
Trong đầu Sơ Tranh lập tức rút ra một cái kết luận như thế.
“Chúng ta có thể ăn ở bên ngoài.”
“Không muốn.” Thiếu niên cự tuyệt.
“…” Vật nhỏ còn hăng hái lắm phải không!
“A!” Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng kêu to.
“Có người nhảy lầu!”
“Có người muốn nhảy lầu!”
Học sinh trong phòng học nghe thấy tiếng kêu la bên ngoài, hoàn toàn không quan tâm đến tiếng gọi của giáo viên, đứng dậy xông ra ngoài.
Có học sinh đứng trên sân thượng tầng lầu dạy học của bọn họ.
Nửa người nữ sinh đã nhô ra, lung lay sắp đổ, vô cùng nguy hiểm.
Sơ Tranh trông thấy nữ sinh này, nghĩ đến nguyên chủ… cũng là từ nơi đó nhảy xuống.
“Tiểu học muội.” Chúc Tử An và mập mạp chen đến trước mặt Sơ Tranh: “Em cũng tới xem náo nhiệt à?”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Không phải.”
Ta mới không phải đến xem náo nhiệt đâu!
Nói mò gì đó!
Ta gọi là đi theo số đông!
Đi theo số đông có biết hay không!
“Còn sống không tốt sao? Sao lại muốn nhảy lầu chứ.” Mập mạp vẻ mặt thổn thức: “A, cô ấy sắp rơi rồi.”
Nữ sinh đứng trên sân thượng rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Giáo viên và lãnh đạo trường học nhận được tin tức, lập tức chạy lên sân thượng.
Có lẽ vừa rồi có người nói chuyện với nữ sinh, kích thích đến cô ấy, nên mới làm ra động tác lớn như vậy.
Mập mạp đi sang bên cạnh nghe ngóng một phen.
Rất nhanh mang theo tin bát quái trở về.
Nữ sinh kia chính là người bị Dư Duyệt rạch mặt kia, bởi vì Dư Duyệt nghi ngờ là cô ấy cáo trạng, nên khoảng thời gian này Dư Duyệt vẫn luôn tìm cô ấy gây phiền phức.
Không biết người phía trên nói gì với nữ sinh.
Mà nữ sinh bỗng nhiên có chút kích động hét to một tiếng, nhảy xuống.
“A —— ” Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.
Các học sinh đều che mặt, không dám nhìn hình ảnh đẫm máu này.
Nữ sinh nhảy xuống nơi có lùm cây, cô ấy trực tiếp rơi vào trong lùm cây.
Bảo vệ của trường học xông đến, đẩy lùm cây ra, vốn cho rằng sẽ nhìn thấy một hình ảnh rất đẫm máu, nhưng kết quả trông thấy chính là nữ sinh sắc mặt tái nhợt, nằm trong bụi cỏ, trên mặt vẫn còn vương nét sợ hãi nhìn bọn họ.
Cái này… Không chết?
Cao như vậy mà?
Ngân quang thối lui khỏi người nữ sinh, từ trong đám người bốn phía lùi về bên người Sơ Tranh, đầu tiên là đi dạo bên người cô một vòng, sau đó mới trở lại trên cổ tay cô.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô cứu được cô ấy. 】 Vương Giả có chút ngạc nhiên lên tiếng.
“Con mắt nào của mi trông thấy ta cứu người?” Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Nói hươu nói vượn gì đó.”
【…】 Không phải, tiểu tỷ tỷ, cô làm chuyện xấu rồi phủ nhận thì cũng coi như xong đi, nhưng sao làm chuyện tốt mà cũng muốn phủ nhận chứ!!
Nhưng tiểu tỷ tỷ vậy mà lại cứu người.
Trời muốn hạ đao sao?