Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngày thứ ba Sơ Tranh ra.
Đội ngũ gặp phải đám người Hạ quốc, Quách Chấn và công chúa Hạ quốc đều ở trong đó.
Công chúa Hạ quốc đứng bên cạnh một thanh niên khác hỏi thăm ân cần, Quách Chấn đứng hơi xa, rõ ràng không được công chúa Hạ quốc chào đón.
Quách Chấn trông thấy Sơ Tranh, liền nghĩ đến tình cảnh của mình.
Chuyện Mộc Ảnh Thú, gã càng nghĩ càng cảm thấy người khả nghi nhất chính là Sở Ứng Ngữ.
Làm gã bị công chúa hiểu lầm, hiện tại công chúa còn không để ý đến gã.
Bởi vậy Quách Chấn vừa thấy Sơ Tranh, liền bắt đầu miệng tiện: “Hừm, tìm được điện hạ nhà các ngươi rồi à? Ta còn tưởng rằng điện hạ nhà các ngươi muốn ở dưới đó cùng tên nam sủng kia sinh em bé xong rồi mới ra ngoài chứ.”
“Quách Chấn ngươi đừng kiếm chuyện!” Người Tĩnh Nguyên bên này hãi hùng khiếp vía.
Tên ngớ ngẩn này xách Tạ Xu công tử ra làm gì!
Có muốn chết cũng đừng kéo bọn họ theo chứ!
“Ta kiếm chuyện? Ta làm sao mà kiếm được chuyện? Không phải ta đang nói sự thật sao?” Quách Chấn nhìn về phía người bên cạnh: “Các ngươi nói có đúng không?”
Địa vị của Quách Chấn không thấp, hắn hỏi một câu, lập tức có người hưởng ứng.
Mồm năm miệng mười bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.
Ngôn ngữ ô uế rất là chói tai.
Sơ Tranh suy nghĩ xem nên xử lý con chó điên này thế nào.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng nửa canh giờ, tiêu hết một ngàn cái Huyền Thạch trung phẩm. 】 Vương Giả tuyên bố nhiệm vụ vô cùng kịp thời.
Triệt để làm theo cái phương châm “nơi nào có người, nơi đó có bại gia”.
Sơ Tranh: “…”
Được thôi.
Ta không động tay.
Sơ Tranh ngoắc ngoắc tay gọi người bên cạnh.
“Điện hạ, ngài đừng nghe bọn họ nói lung tung.” Người kia lập tức nói.
Sơ Tranh đưa Huyền Thạch cho người kia: “Đánh tên họ Quách kia, chỗ Huyền Thạch này các ngươi tự chia.”
“…”
Quả nhiên là điện hạ tức giận!
Nhưng mà tên họ Quách này quả thực vô cùng thiếu đánh.
Sơ Tranh đã lên tiếng, đám người chưa nói được hai lời đã lao vào đánh nhau.
Hai bên đều là người trẻ tuổi nóng tính, rất dễ dàng đánh nhau.
Nơi này đa phần đều là Huyền Sư và Huyền Vương, huyền khí màu cam và màu đỏ đan xen, chói lọi như pháo hoa.
Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, bày ra tư thế lạnh lùng xem kịch.
“Các ngươi đừng đánh nữa.”
“Dừng tay!”
“Ta bảo các ngươi dừng tay!”
Công chúa Hạ quốc ở bên kia gấp đến đỏ mắt, nhưng lời nàng ta nói giờ phút này chẳng có chút phân lượng nào, không ai nghe nàng ta, còn thiếu chút nữa làm nàng bị thương.
Vào lúc hai bên đang đánh đến khó hòa giải, chân trời đột nhiên truyền đến một âm thanh như đất trời rung chuyển.
Tiếng động này trực tiếp làm đám người dừng lại.
“Chít!”
Cây cối nơi xa khuynh đảo, tiếng rống giận dữ của Huyền thú vang vọng đất trời.
Sơ Tranh cảm nhận được từ trong tiếng rống giận dữ kia một uy áp vô cùng mạnh mẽ, gột rửa cả rừng cây, phảng phất như tiếng gầm.
Những người thực lực thấp kém, đã chịu đựng không nổi, bịt lỗ tai kêu rên.
Mặt đất chấn động.
Cây cối không ngừng sụp đổ.
Một con chuột lớn màu vàng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Chuột vàng đang bị người ta công kích, phẫn nộ huy động móng vuốt, lông mao trên thân dựng thẳng đứng lên như thép.
Chuột vàng vung thân thể lên, cương châm vù vù vung khắp bốn phía, ném ra rồi có thể trở lại trên cơ thể nó.
Sơ Tranh nhìn đến chăm chú.
Con chuột này thật lớn a!
So với rừng cây còn cao hơn một đoạn, nhìn y như cái núi nhỏ.
“Đây là Huyền thú sao?”
“Có người đang giao thủ cùng nó!”
“Ông trời ơi, thật lớn… ta còn chưa từng thấy Huyền thú lớn như vậy đâu.”
” Huyền thú cái rắm, mẹ nó đây là Thánh thú Thiên Cẩm Thử!” Người có kiến thức kêu to: “Còn xem gì nữa, không muốn sống nữa à, chạy đi!”
Nếu là Huyền thú thì bọn họ hợp sức lại còn có thể miễn cưỡng đối phó một chút.
Nhưng mẹ nó đây là Thánh thú, chút sức lực của bọn họ không đủ cho nó nhét kẽ răng.
“Điện hạ, chạy mau!”
Đội đánh nhau đã xông đến, thúc giục Sơ Tranh rời đi.
Thiên Cẩm Thử cùng bọn họ đánh nhau, lúc này đang di chuyển về bên này, cảm giác đất trời rung chuyển càng ngày càng lợi hại.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng nửa canh giờ, tiêu hết mười cái hỏa tinh. 】
Sơ Tranh: “…”
Khoan đã Vương bát đản, bọn họ đều bảo ta chạy, mi lại bảo ta đi phá sản? Thích hợp sao?
【 Tiểu tỷ tỷ, tin ta đi! 】
Ta tin mi cái quỷ ấy!
Hỏa tinh lại là thứ quỷ gì nữa?
Tiền tệ thông dụng ở nơi này không phải là Huyền Thạch sao?
Ta nói cho mi biết này Vương bát đản, mi đừng có mà làm loạn nhé!
【 Tiểu tỷ tỷ, mặc dù Huyền Thạch là tiền tệ thông dụng, nhưng những vật khác cũng có thể trao đổi, cho nên trên lý luận cũng có thể làm tiền tệ, chẳng qua là không thông dụng mà thôi. 】
Vương Giả cưỡng từ đoạt lý giải thích một lần.
Sơ Tranh: “…”
【 Tiểu tỷ tỷ, ta phổ cập thêm chút kiến thức về Thiên Cẩm Thử cho cô. Nó đặc biệt thích hỏa tinh. 】
Sơ Tranh: “…” Xong rồi?
【 Xong a. 】 Nhắc nhở này còn chưa đủ sao?
Sơ Tranh nhìn con chuột lớn đến quá mức kia.
Mi lại bảo ta đi tìm một con chuột nói chuyện phá sản?!
Con chuột a!
Con chuột!
Vương bát đản mi và chuột đúng là một ổ!
【…】 Rắn chuột một ổ, kéo vương bát đản vào đây làm gì nha? 【 Tiểu tỷ tỷ cố lên! 】
Phải đối xử với tiểu tỷ tỷ thật kiên nhẫn!
Phải đối xử với tiểu tỷ tỷ thật hòa ái dễ gần!
Ta là một cái hệ thống có lễ phép!
Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, Sơ Tranh thừa cơ rời khỏi đội ngũ.
Cô đi về phía sau, khi đi ngang qua đội ngũ của Hạ quốc bên kia, trông thấy công chúa Hạ quốc và người thanh niên kia đi cùng nhau, Quách Chấn chạy ở phía sau bọn họ.
Công chúa Hạ quốc bỗng nhiên ngã về phía trước, thanh niên được công chúa Hạ quốc đỡ cũng ngã theo.
“Mạc ca ca, Mạc ca ca ngươi không sao chứ.”
“Khụ khụ khụ… Không sao.”
Công chúa Hạ quốc đỡ người dậy, quay đầu phẫn nộ: “Quách Chấn, ngươi đẩy ta làm gì?”
“Công chúa, ngài nói cái gì vậy?” Quách Chấn mờ mịt: “Chúng ta nhanh…”
Bốp!
Công chúa Hạ quốc tát một cái vào mặt Quách Chấn
“Quách Chấn, ta thật sự đã nhìn lầm ngươi!”
Nàng ta đỡ thanh niên rời đi, bỏ lại Quách Chấn mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Gã có làm gì đâu?
Quách Chấn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở cách đó không xa, người xung quanh đều đang chạy về phía trước, chỉ có một mình cô đứng ở biên giới, tĩnh lặng im ắng, thanh nhã lạnh lẽo, như được ngăn cách khỏi cái hoàn cảnh hỗn loạn này.
Trong đầu Quách Chấn lóe lên linh quang, giống như nghĩ ra cái gì đó.
“Sở Ứng Ngữ!” Quách Chấn nổi giận gầm lên một tiếng, xông về phía Sơ Tranh: “Là ngươi làm ra!”
Nhiều lần làm công chúa hiểu lầm gã!
“Ngươi có chứng cứ không?” Sơ Tranh bày ra vẻ mặt lạnh lùng: “Không nên nói lung tung.” Ta cũng không phải Sở Ứng Ngữ.
“Thế nào, dám làm mà không dám nhận! Sở Ứng Ngữ, ngươi biến thành bộ dạng này từ bao giờ vậy? Lúc trước không phải phách lối đến dám làm dám chịu sao?” Quách Chấn tức giận đến mức nói mà không thèm lựa lời nữa.
Một số người còn rớt lại phía sau, thấy Quách Chấn không chạy, ngược lại còn chạy tới lý luận với Sơ Tranh, thì lớn tiếng bảo gã nhanh chóng chạy đi.
“Ta nói không phải ta.”
“Ngươi…”
Ầm ầm ——
Mặt đất chấn động đến lợi hại.
Quách Chấn suýt không đứng vững.
Chuột lớn càng ngày càng gần, huyền khí công kích nó rơi xuống khắp bốn phương tám hướng, chỉ trong chốc lát mà đất đá tung toé, khói lửa mịt mù, cảm giác như trời đất sụp đổ cuốn tới.
Quách Chấn bị dọa đến sắc mặt cũng thay đổi.
Gã nhanh chóng quét mắt về phía Sơ Tranh, thấy ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm vào Thiên Cẩm Thử bên kia.
Trong đầu Quách Chấn nảy ra một kế, huyền khí trong cơ thể tích tụ, bỗng nhiên hướng về phía Sơ Tranh đập tới.
Đi chết đi!
Quách Chấn vừa động thủ thì Sơ Tranh đã phát giác, nên đạo huyền khí màu cam kia không đánh trúng người cô.
Quách Chấn thấy mình đánh lén thất bại, có chút ảo não.
“Sở Ứng Ngữ ngươi chờ đó cho ta, ta và ngươi chưa xong đâu!”
Sơ Tranh hững hờ vỗ vỗ hỏa tinh trên váy, khi Quách Chấn sắp biến mất, Sơ Tranh giơ tay lên, ngân tuyến như giao long thoát ra, quấn lên mắt cá chân Quách Chấn, bỗng nhiên kéo gã về phía sau.