Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngữ khí của tạ Xu có chút không đúng.
Nghe được làm Sơ Tranh thấy rất không thoải mái.
“Nói bậy bạ gì đó.” Sơ Tranh buông hắn ra, kéo hắn vào trong ngực: “Ta chỉ muốn hôn ngươi.”
Khi Tạ Xu nghe thấy câu “ta chỉ muốn hôn ngươi”, thì có chút hoảng hốt.
Trên trán hơi nóng lên, thanh âm trong trẻo của nữ tử vang lên: “Ngủ đi.”
Tạ Xu cho là mình sẽ không ngủ được.
Nhưng mà sự thật là hắn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn không tỉnh lại giữa chừng, một giấc ngủ đến hừng đông.
Lúc hắn tỉnh lại, trên giường chỉ còn một mình hắn, trên cái kệ đối diện có một con chim đứng, đang ngoẹo đầu nhìn hắn.
Tạ Xu kéo chăn ra, xác định áo trong của mình không bị người động vào.
…
Sau khi con Huyền thú kia rời đi, thuyền lớn lại xuất phát lần nữa.
Tạ Xu an tĩnh dưỡng thương, từ ngày đó về sau, ban đêm Sơ Tranh chỉ ôm hắn ngủ, nhiều lắm là hôn lên trán hắn, không tiếp tục làm ra các hành vi quá phận khác nữa.
Hai ngày đầu tiên, Diêu Dạ đến đổi thuốc cho Tạ Xu, sau đó là do chính Sơ Tranh đổi cho hắn.
Lúc đầu Tạ Xu không cảm thấy đau, bởi vì Mộ Dung Sách dùng loại thuốc đặc hiệu cho miệng vết thương của hắn, hắn có thể đi lại, hơn nữa còn không hề cảm thấy đau.
Hắn không biết mục đích của việc Mộ Dung Sách làm vậy là gì, nhưng chắc chắn không phải để cho hắn dễ chịu…
Thế nhưng hiện tại thuốc kia đã mất đi hiệu lực, cơn đau ập đến từng trận.
Đặc biệt là ban đêm.
Trên miệng vết thương giống như có cái gì đó đang thắt lại, đau đến căn bản không ngủ được.
“Ngươi làm gì thế?” Lật qua lật lại như rán bánh thế làm gì? Ngươi không ngủ nhưng ta vẫn muốn ngủ đó! Còn không cho ta hôn nữa chứ!
Tạ Xu cắn răng không lên tiếng.
Sơ Tranh sờ được mồ hôi trên mặt hắn: “Sao thế?”
“Không sao, làm ồn đến Quân cô nương là ta không đúng.” Tạ Xu nói: “Ta đi xuống dưới.”
Sơ Tranh kéo hắn về: “Có phải là không thoải mái ở đâu không?”
“Không có.”
Sơ Tranh xích lại gần hắn: “Không nói ta hôn ngươi.”
Đừng nói đừng nói đừng nói.
Hơi thở nóng rực của nữ tử phun tới, Tạ Xu bỗng nhiên cứng đờ.
“… Vết thương đau.”
“Lúc trước không phải ngươi nói không đau sao?” Nhiều ngày như vậy đều không thấy hắn nói đau, sao bây giờ miệng vết thương đã bắt đầu khép mà lại đau được?
Tạ Xu đứng dậy: “Ta xuống dưới…”
Sơ Tranh kéo hắn lại, bàn tay rơi vào đầu gối hắn, huyền khí ôn hòa bao trùm hai chân hắn, cơn đau dần dần vơi bớt.
Diêu Dạ nói làm thế này có thể hóa giải đau đớn.
Nhưng những này Tạ Xu vẫn không kêu đau, Sơ Tranh còn tưởng rằng không cần dùng.
“Đau thì nói với ta.” Sơ Tranh vỗ nhẹ bả vai hắn trấn an.
Tạ Xu không lên tiếng, mặt dán vào ngực cô, bên tai là tiếng tim đập của cô.
…
Miệng vết thương của Tạ Xu bắt đầu khép lại dẫn đến đau đớn, chờ khi chúng hoàn toàn khép miệng, thì sẽ không đau như vậy nữa.
Bây giờ Tạ Xu đã có thể xuống giường đi lại.
Khi đổi thuốc, Tạ Xu nói để mình tự làm.
“Ngươi có thể tự mình bôi thuốc?”
“Ừ.” Tạ Xu gật đầu.
“Vậy ngươi tự làm đi.” Sơ Tranh đem đồ chồng chất bên cạnh hắn.
“…”
Tạ Xu không biết rốt cuộc cô có quan tâm đến mình hay không, có đôi khi cảm thấy cô chăm sóc mình rất tỉ mỉ, có đôi khi lại cảm thấy cô không thèm để ý chút nào.
Tạ Xu tự mình bôi thuốc.
Diêu Dạ đưa tới khá là nhiều chai lọ, thuốc thoa ngoài da và thuốc uống Sơ Tranh toàn chất thành một đống.
Ngón tay Tạ Xu xẹt qua một cái bình sứ, có chút phiền muộn.
Uống thuốc nào đây…
Hình như là bình sứ màu xanh biếc, thế nhưng trong này có tới hai cái bình sứ màu xanh biếc.
Hắn ngước mắt nhìn về phía gian phòng, không biết Sơ Tranh đã đi từ lúc nào.
Tạ Xu chỉ có thể tùy ý chọn một bình, thuốc thoa ngoài da đều là thuốc cao, còn đan dược thì hẳn là đều có thể ăn.
…
Sơ Tranh xuống dưới hỏi xem còn bao lâu nữa mới có thể tới, Hắc Lục nói nhanh thì năm sáu ngày nữa là đến, nếu như thời tiết không tốt thì có lẽ phải lâu hơn một chút.
Cô về lại trên lầu, gặp phải Diêu Dạ nên trì hoãn mất một lúc, rồi mới trở về phòng.
Tạ Xu cuộn mình trong chăn, chỉ nhô lên một độ cong nhỏ.
“Ta mang cho ngươi chút đồ ăn đây.”
Tạ Xu không có phản ứng.
Sơ Tranh kéo chăn xuống: “Tạ Xu.”
Chăn không kéo ra được, Sơ Tranh hơi dùng sức túm ra, chăn trượt xuống.
Tạ Xu nằm co quắp trên giường, mồ hôi lạnh trên người chảy ròng ròng, gương mặt đỏ bừng, toàn thân nóng hổi đến dọa người.
Sơ Tranh: “…”
Chỉ mới ra ngoài có một hồi, sao lại biến thành dạng này rồi?!
“Tạ Xu, ngươi sao thế.”
Tạ Xu cắn chặt môi, đã có thể thấy được tơ máu.
Sơ Tranh nắm cằm hắn, khiến cho hắn mở miệng ra, trong cổ họng Tạ Xu tràn ra một âm thanh, âm thanh kia…
Thần chí Tạ Xu đã có chút không rõ ràng, Sơ Tranh dựa tới, hắn chỉ cảm thấy hơi lạnh hết sức thoải mái, theo bản năng cọ cọ trên người Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn sang mấy bình thuốc bên cạnh, cô giơ tay lấy một bình từ trong đó ra.
Trong này hết thảy chỉ có mười viên, bây giờ lại thiếu mất hai viên.
Hắn sẽ không ăn chứ?
Đây là thứ lúc trước cô dùng một viên Hắc Huyền Thạch mua được, có tác dụng gì thì cô cũng không rõ ràng…
Lúc ấy thần sắc của chưởng quỹ khá cổ quái, còn nói không thể dùng nhiều.
Hiện tại đại khái Sơ Tranh đã biết nó có tác dụng gì rồi.
Tạ Xu ôm lấy cổ Sơ Tranh, chủ động hôn cô.
Hắn hôn có chút vụng về, nhiệt độ nóng bỏng từ trên người hắn truyền tới.
Đáy mắt Tạ Xu là một mảnh mơ màng, giống như có lẽ đã không biệt được mình là ai, mình đang làm cái gì, chỉ muốn tìm được một chút mát lạnh mà thôi.
Sơ Tranh kéo Tạ Xu ra, Tạ Xu lôi kéo cô, ánh mắt mơ màng mang theo một loại dục niệm nào đó, hắn khó chịu nhếch môi, mang theo tiếng thở dốc khe khẽ.
“Ngoan, chờ ta một chút.”
Sơ Tranh đứng dậy đưa Thiên Cẩm Thử và Vô Địch đến chỗ Diêu Dạ.
Chờ cô trở lại, Tạ Xu đã giật vạt áo của mình ra, chăn mền trượt xuống bên hông hắn, lộ ra lồng ngực trắng nõn.
Thân thể nhìn vốn đã đơn bạc, dưới lớp y phục lại càng đơn bạc hơn.
Biểu cảm của nam tử vừa ẩn nhẫn lại vừa mị hoặc.
Tiếng thở dốc của hắn, trầm thấp lưu chuyển trong phòng, mỗi một âm tiết đều mang theo hương vị mê đắm lòng người.
Sơ Tranh đứng trong gian phòng, trầm mặc một hồi rồi mới đi qua.
…
Công hiệu của thuốc còn lớn hơn Sơ Tranh nghĩ, hơn nữa Tạ Xu lại còn ăn hai viên.
Chờ Tạ Xu hoàn toàn bình phục lại, Sơ Tranh cũng rất khó chịu, ôm hắn không muốn động đậy.
Tạ Xu tỉnh lại, trông thấy gương mặt đang say ngủ của nữ tử, và vết tích như ẩn như hiện trên cần cổ cô.
Tạ Xu nhớ rất rõ ràng, nhớ đến từng chi tiết nhỏ.
Mỗi một thần sắc của cô, cường độ cô hôn hắn…
Chính bởi vì quá rõ ràng.
Nên lúc này Tạ Xu mới có cảm giác như sấm đánh bên tai.
Hắn bỗng nhiên ngồi bật dậy, bởi vì động đến vết thương, nên có cảm giác đau như bị kim đâm.
Tạ Xu làm ra động tĩnh hơi lớn, Sơ Tranh mở mắt ra, đáy mắt một mảnh tỉnh táo, cô nghiêng người sang: “Sao thế?”
Tạ Xu dựa vào trong, kinh sợ nhìn về phía cô: “Thuốc kia…”
Sơ Tranh vẻ mặt chính trực: “Chính ngươi ăn.”
Không liên quan gì đến ta.
Sắc mặt Tạ Xu khó coi, cắn răng: “Ngươi đặt ở bên trong!”
Loại thuốc này làm sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở bên trong, nếu nói không phải cô cố ý thì ai mà tin?
“Ta vẫn luôn đặt chúng ở chung một chỗ, hôm nay là ngươi đưa ra yêu cầu muốn tự mình dùng thuốc.”
Trước lúc này ta cũng không biết bên trong là thứ gì!
Không liên quan gì đến ta!
Cái nồi này ta không cõng.
Tạ Xu nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng giơ lên một tia cười lạnh: “Ngươi vẫn luôn muốn làm chuyện này đúng không?”
“Ta không có.”
Tạ Xu giống như không nghe thấy: “Cũng đúng… ta là do ngươi mua về, ngươi muốn làm gì với ta, ta làm sao có tư cách nói không được, cái mạng này của ta cũng là ngươi cho.”
Hắn cho là cô không giống.
Kết quả là mình nghĩ sai rồi.
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm trần thuật sự thật: “Tạ Xu, thuốc do chính ngươi ăn.”