Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tạ Xu muốn ở một mình, là một người tốt khéo hiểu lòng người, Sơ Tranh đương nhiên phải đồng ý.
Sơ Tranh ngồi trên bậc thang miễn cưỡng có thể nhìn thấy trong phế tích, mặt không cảm xúc nghĩ xem, trước kia nơi này có hình dáng như thế nào.
Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.
Tên của nơi thẻ người tốt sống mà cũng dễ nghe như vậy.
Ngay khi Sơ Tranh đang chuẩn bị đi vào cõi tiên, thì phía cổng chào đột nhiên vang lên mấy tiếng ầm ầm.
Cuồng phong vòng quanh gió tuyết, xông tới, đảo loạn nơi bình yên này.
Một đám người từ trong gió tuyết xuất hiện.
Sơ Tranh ngồi không nhúc nhích, tận đến khi đám người kia đến gần, nhìn thấy cô.
Một nam nhân trung niên khí thế uy nghiêm trong đó cau mày: “Sơ Tranh, sao con lại ở đây?”
Đứng bên cạnh nam nhân trung niên là một nam nhân tầm tuổi, hắn cẩn thận hỏi: “Quân gia chủ, đây là ai?”
Nữ tử này cực kì quái dị, trông thấy người xuất hiện cũng không thấy đứng lên, cứ mặt không chút cảm xúc mà nhìn, bình tĩnh đến quỷ dị.
Hơn nữa lại còn ở trong Trọng Tuyết Dạ Nguyệt…
“Tiểu nữ Sơ Tranh.” Trong lòng Quân gia chủ cũng có chút cổ quái.
Nha đầu này xảy ra chuyện gì vậy?
Trông thấy ông ta sao không thèm bày ra một cái biểu tình gì cả.
Khí chất toàn thân hình như cũng không đúng lắm…
“Hóa ra là Quân tiểu thư.” Mộ Dung gia chủ cười nói: “Vậy mà không biết, Quân gia chủ khi nào thì có thêm một vị thiên kim thế.”
“Không thường xuyên gặp người, không biết quy củ, chê cười rồi.” Thần sắc của Quân gia chủ không thay đổi: “Sơ Tranh con đang làm gì vậy, còn không mau qua đây, sao lại không lễ phép như thế?”
Sơ Tranh đứng dậy, cô giẫm lên bậc thang mà xuống.
Sau lưng đám người này có một cái lỗ hổng lớn như bị phá ra, gió tuyết không ngừng thổi tới.
“Các ngươi tới đây làm gì?” Người của Quân gia và Mộ Dung gia… Thẩm Diêu Dạ nói bọn họ sẽ đến, không nghĩ là lại tới nhanh như vậy.
Thanh âm nữ tử thanh lãnh, giống như bông tuyết tung bay trên không trung, lộ ra sự lạnh lẽo yên ắng.
Quân gia chủ trầm mặt xuống: “Con ở đây làm gì?”
Nha đầu này ngay cả cha cũng không gọi…
Xảy ra chuyện gì rồi?
“Các ngươi tới đây làm gì?”
Mộ Dung gia chủ nói trước khi Quân gia chủ mở miệng: “Quân tiểu thư, có một tên tiểu tử họ Tạ, ngươi đã từng gặp qua chưa? Hắn ở đâu?”
Bọn họ một đường đuổi tới, không nghĩ đến người này vậy mà lại trở về Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.
“Tạ Xu?” Tới tìm thẻ người tốt của ta, quả nhiên là không có ý tốt, xử lý bọn chúng.
“Ha ha ha, xem ra Quân tiểu thư có quen biết.” Mộ Dung gia chủ truy vấn: “Hắn ở đâu?”
“Mắc mớ gì tới ngươi.” Ta sẽ nói cho ngươi biết sao? Ta cứ không nói cho ngươi biết đấy.
“…”
Sơ Tranh không có dấu hiệu nào tung ra một câu như vậy, làm cho Mộ Dung gia chủ đần độn cả người.
Ông ta nhìn về phía Quân gia chủ: “Quân gia chủ đây là ý gì?”
Quân gia chủ: “…”
Mẹ nó làm sao ta biết?
Nha đầu này có chút không giống lúc trước.
“Phụ thân!”
“Gia chủ!”
Thanh âm bị gió tuyết thổi qua, biểu cảm trên mặt Quân gia chủ lập tức biến đổi.
Trong đầu lóe lên linh quang, đúng, giọng nói không giống.
Trong gió tuyết lại có một đám người xuất hiện, Lý Lương và Sở Ứng Ngữ đi phía trước.
Sở Ứng Ngữ trông thấy Sơ Tranh cũng ở đây, lập tức rối loạn trong lòng.
Lúc này nàng ta không đeo khăn che mặt, gương mặt giống Sơ Tranh như đúc kia bại lộ trong không khí, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
“Cái này…”
“Sao dung mạo lại giống nhau thế?”
“Song sinh sao?”
Sắc mặt Mộ Dung gia chủ rất khó coi: “Quân gia chủ, ngươi đang chơi trò xiếc à? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng hòng nuốt một mình!”
Quân gia chủ lúc này cũng rất lơ ngơ.
Tại sao có thể có hai Quân Sơ Tranh giống nhau như đúc chứ?
“Phụ thân.” Sở Ứng Ngữ bước mấy bước xông lên trước: “Không biết nữ nhân này có lại lịch gì, mà sử dụng gương mặt của con, còn nói mình tên là Quân Sơ Tranh, phụ thân, người không thể tin tưởng nàng, nàng là giả mạo.”
Sở Ứng Ngữ lớn tiếng doạ người, cấp cho Sơ Tranh một cái mũ giả mạo trên đỉnh đầu.
Quân gia chủ quen thuộc với Sở Ứng Ngữ, ngữ khí và thần thái của nàng ta đều giống như trong ấn tượng của mình, cho nên Sở Ứng Ngữ vừa nói ra câu này, trong lòng Quân gia chủ đã tin tưởng đến tám chín phần.
“Ngươi là người phương nào, vì sao lại giả mạo đại tiểu thư của Quân gia ta!”
Quân gia chủ quát lớn một tiếng, xen lẫn lực lượng hùng hậu, như dời non lấp biển ép về phía Sơ Tranh.
Gió tuyết càn quét mà qua, cảm giác áp bách giống như có tảng đá từ trên núi lớn rơi xuống.
Sơ Tranh: “…” Nhiều người như vậy khi dễ một nhóc đáng thương như ta, có biết xấu hổ không chứ!
Xung quanh Sơ Tranh có ngân quang bay múa, dệt ra một cái vòng bảo hộ đơn giản quanh người cô.
Quân gia chủ phát hiện nữ tử đối diện vẫn vững vàng đứng đấy, một chút ảnh hưởng cũng không có, thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Người kia của Tạ gia ở đâu?”
Sơ Tranh không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với bọn họ, ngân quang trong tay áo bay ra, nương theo gió tuyết, đánh thẳng vào Quân gia chủ.
Quân gia chủ cảm giác được nguy hiểm, lập tức tránh sang bên cạnh.
Người phía sau ông ta đột nhiên biến mất trong không khí, bị gió tuyết thổi qua, không lưu lại chút gì cả.
Quân gia chủ: “…”
Mộ Dung gia chủ: “…”
Sở Ứng Ngữ động tay trước tiên, huyền khí vòng quanh gió tuyết mà đi, Sơ Tranh lách mình tránh khỏi, giẫm lên phế tích rơi vào chỗ cao.
Huyền khí liên tiếp bay tới.
“Đừng giết nàng, bắt lấy nàng, hỏi ra người của Tạ gia ở đâu!” Mộ Dung gia chủ hô lớn một tiếng.
Nhưng mà nhà Mộ Dung chủ rất nhanh liền biết, vấn đề không phải là có giết cô hay không, mà căn bản đến một góc áo của người ta cũng không sờ được.
Hơn nữa còn có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện, bắt lấy người kéo vào trong tuyết.
Làm cho người ta khó lòng phòng bị.
“Nha đầu này rất tà môn.” Mộ Dung gia chủ và Quân gia chủ đứng chung một chỗ, nhiều người như vậy mà không đối phó được một nữ nhân, nói ra ai mà tin chứ?
“Cẩn thận một chút, có lẽ trong tay nàng có thần khí.” Quân gia chủ trầm giọng nói.
Ầm ——
Người đập lên trên phế tích, làm miếng đất cháy đen và tuyết bắn lên.
Ánh mắt Sơ Tranh quét về phía Quân gia chủ.
Thẻ người tốt nói muốn đối phó với Quân gia… Vậy thì bắt đầu từ ông ta đi.
“Cẩn thận!”
“Nàng qua!”
“Gia chủ!”
Vài tiếng hét lớn liên tiếp truyền ra trong gió tuyết, thân ảnh đám người trở nên mơ hồ trong làn gió tuyết càng ngày càng mạnh.
Quân gia chủ biết Sơ Tranh tới, thế nhưng ông ta không nhìn thấy người.
Quân gia chủ nhấc chân giẫm lên mặt đất một cái, huyền khí như mạng nhện tản ra, huyền khí ngang ngược làm những người xung quanh hoảng sợ tản ra.
Gió tuyết bỗng nhiên ngừng lại, yên lặng nổi bồng bềnh giữa không trung.
Toàn bộ không gian an tĩnh lại.
Quân gia chủ triển khai kết vực.
Không giống với kết vực lúc trước Sơ Tranh gặp phải, cái kết vực này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Băng tuyết dần dần ngưng kết thành băng trùy có thể công kích người.
Sơ Tranh không nhìn thấy Quân gia chủ, băng trùy bén nhọn nhắm ngay vào Sơ Tranh.
Sơ Tranh giơ tay, ngân quang từ xung quanh cô hiển hiện, khi băng trùy bắn tới, ngân quang lướt đi, đánh rơi từng cái băng trùy.
“Tiểu nha đầu có chút bản lĩnh, nhưng đáng tiếc còn kém xa lắm.” Âm thanh của Quân gia chủ vang lên: “Đây là kết vực do ta kết ra, ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu muốn mạng sống thì hãy thúc thủ chịu trói đi.”
Ngân quang va chạm với băng trùy, Sơ Tranh đứng tại chỗ, yên tĩnh nhìn.
Giọng nói của Quân gia chủ lại vang lên: “Ta có chút hiếu kì thứ trong tay ngươi là Thần khí gì.”
“Thần khí?” Giọng điệu của Sơ Tranh lạnh như kết băng: “Con chó điên này nói ngươi là Thần khí.”
Ngân quang trên không trung tạo thành một bàn tay, chậm chạp giơ ngón giữa lên.
“Hắn đang khen ngươi.” Sơ Tranh lại nói.
Ngón giữa bỗng nhiên hướng xuống.