Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Ý của ngươi là, những biến hóa của Đông Uyên bây giờ, đều liên quan đến Trọng Tuyết Dạ Nguyệt?”
Mộ Dung gia chủ trấn định lại, nắm lấy manh mối.
“Mà người bây giờ chúng ta muốn tìm, chính là đứa bé hai mươi năm trước bị tiên đoán là sẽ phá vỡ Đông Uyên kia.”
Thẩm gia chủ gật đầu.
“Vậy đứa bé kia là huyết mạch của Tạ gia ở Trọng Tuyết Dạ Nguyệt?”
Thẩm gia chủ vẫn gật đầu như cũ.
Đứa bé kia làm sao mà trở lại Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, trừ Tạ thị nhất tộc đã chết đi, thì có lẽ không ai biết được nữa.
Tham âm của Thẩm gia chủ bị gió tuyết thổi đến vụn vỡ: “Cái tiên đoán kia các ngươi đều lý giải sai rồi.”
“Tuyết lớn bao trùm toàn bộ rừng rậm Linh Hài, các ngươi hành động như vậy, sẽ chỉ làm Đông Uyên càng tệ hại hơn mà thôi.”
Mộ Dung gia chủ: “…”
Quân gia chủ: “…”
Đám người: “…”
Hôm nay bọn họ đến tìm người sống sót của Tạ gia kia, là muốn phục chế lại chuyện phát sinh 5 năm trước.
Nhưng mà không nghĩ tới bọn họ lại nghe được một tin tức như vậy.
Thẩm gia chủ lẩm bẩm: “Đây mới thật sự là phá vỡ Đông Uyên.”
Cái tiên đoán kia không phải nói là phá vỡ chính quyền Đông Uyên.
Mà là phá vỡ toàn bộ Đông Uyên.
Mà hết thảy những thứ này…
Thẩm gia chủ ngước mắt nhìn về phía trước, trong tuyết trắng mênh mang, nam tử hồng y như lửa dạo bước mà tới.
Quanh người hắn mang theo làn gió ôn hòa, những nơi hắn đi qua, gió tuyết ngừng lại, như xuân phong buông xuống.
Tiếng nói xen lẫn ý cười của nam tử vượt qua gió tuyết, lọt vào trong tai tất cả mọi người ở đây: “Mà hết thảy những thứ này, đều do chính tay các ngươi tạo thành.”
Sơ Tranh nhìn qua phía bên kia.
Áo choàng trên người Tạ Xu đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một thân y phục đỏ như lửa, theo gió tung bay.
Trong tuyết trắng mênh mang, hắn như ngọn lửa xinh đẹp.
Nhưng mà đáy mắt nam tử có sương mù bao phủ, làm hắn giống như ánh trăng thanh tịnh.
Hai loại khí chất đều hiển lộ rõ ràng trên người hắn, rõ ràng là mâu thuẫn với nhau, nhưng ở trên người hắn, lại làm cho người ta cảm thấy nó vốn phải như vậy.
Hắn vốn phải như vậy.
Sơ Tranh cảm giác được gió tuyết bốn phía đang rút đi, làn gió ôn hòa chậm rãi bao trùm bọn họ.
Đây là…
Lại bắt đầu mất khống chế rồi?
Quả nhiên không nên để hắn ở một mình.
Hắn đã làm gì bên trong thế!!
Khóe miệng Tạ Xu hơi cong lên, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười: “Tạ thị nhất tộc đời đời kiếp kiếp thủ hộ Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, nhưng các ngươi lại hủy hoại nó.”
“Hiện tại toàn bộ Đông Uyên đều phải chôn cùng nó, có phải các ngươi vui lắm không?”
“Ngươi…” Mộ Dung gia chủ khẽ động, trên gương mặt lập tức bị vạch ra một vết máu.
Mọi người nhất thời cứng đờ, nguy hiểm nảy lên trong lòng, lông tơ dựng đứng, không dám vọng động.
Những cơn gió này…
Ánh mắt Sơ Tranh như gió tuyết đã ngừng lại, yên tĩnh đóng băng.
Cô đột nhiên đi qua phía Tạ Xu.
Hắn mỉm cười nhìn cô.
Làn gió nhu hòa đang vạch ra vết máu trên người Sơ Tranh, máu tươi rơi xuống mặt đất, đọng lại trên tuyết, như hồng mai nở rộ, đỏ đến chói mắt.
Tạ Xu hơi nghiêng đầu xuống, ý cười trên khóe miệng vừa tàn nhẫn lại vừa máu lạnh, giống như đang cười nhạo hành vi của Sơ Tranh.
Sơ Tranh dừng ở cách Tạ Xu một nửa đường.
Cô đón ánh mắt Tạ Xu nhìn qua: “Tới đây.”
“Tại sao ta phải qua?” Nam tử cười hỏi: “Cái này không phải là lực lượng mà các ngươi muốn à, nó đang ở ngay bên cạnh các ngươi, giơ tay là có thể sờ đến nó, các ngươi còn chờ gì nữa?”
Thanh âm trong trẻo của nam tử mang theo sự mê hoặc.
Thực sự có người vươn tay…
Nhưng mà một giây sau liền phát ra tiếng kêu thảm.
Tạ Xu thấp giọng cười khẽ, sau đó bỗng cười to lên.
Nụ cười của Tạ Xu đột nhiên cứng đờ, đáy mắt có ngân quang xen lẫn, quang cảnh bốn phía bị ngân quang ngăn trở.
Thân thể bỗng nhiên bị người ép về phía sau, nụ hôn mang theo mùi máu tanh rơi xuống, ngang ngược cạy mở răng môi hắn, chia sẻ mùi máu tanh cho hắn.
Tứ chi của Tạ Xu bị dây nhỏ màu bạc quấn lấy, hoàn toàn không thể động đậy, lúc này bọn họ đang ở trong một cái không gian do ngân tuyến đan dệt mà thành.
Người hôn hắn hơi kéo ra một khoảng cách, chóp mũi chống lên chóp mũi hắn, cánh môi kề nhau.
Thanh âm của cô vang lên: “Vậy ta tới.”
Bàn tay Sơ Tranh xoa lên mặt Tạ Xu, nụ hôn mang theo mùi máu tanh rơi xuống lần nữa, Tạ Xu muốn tránh ra, nhưng ngân tuyến quấn lấy cổ tay hắn càng thêm xiết chặt.
Đến khi hắn không giãy dụa nữa, ngân tuyến trói buộc hắn mới nới lỏng ra.
Sau lưng hắn là ngân tuyến đan xen, mềm mại như tơ lụa.
Sơ Tranh đè hắn, đem nụ hôn kia kéo dài đến vô hạn.
Đây là nụ hôn hắn quen thuộc, hơi thở hắn quen thuộc.
Không biết qua bao lâu, Sơ Tranh buông hắn ra.
Cánh môi Tạ Xu đỏ bừng, đáy mắt mang theo ba phần lệ khí, thanh âm có chút khàn khàn: “Quân Sơ Tranh, chúng ta là kẻ thù.”
“Ồ.” Sơ Tranh nói: “Cho nên?”
Ngươi nói phải là phải à?
Ta đã đồng ý chưa?!
“Cho nên…” Tạ Xu cười lạnh: “Thả ta ra.”
“Ngươi tránh ra đi.” Sơ Tranh ôm ngực thối lui một bước, lạnh mặt nói: “Không phải ngươi rất lợi hại à.”
Tạ Xu: “…”
Y phục trên người Sơ Tranh nhiễm lên vết máu, lộ ra màu sắc ám trầm.
Ở trong cái không gian này nhẹ bay lên theo làn gió.
Những cơn gió nhìn như ôn hòa kia, lại cất giấu sát khí vô tận.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đứng tại chỗ, nhìn làn gió nhẹ xẹt qua người mình.
Gió nhẹ lướt qua gò má cô, nhẹ nhàng và mềm mại.
Sơ Tranh lần nữa tới gần Tạ Xu, dưới ánh mắt phẫn nộ của Tạ Xu, cúi đầu hôn hắn.
“Thả ta ra.”
“Vừa rồi ngươi có cơ hội giết ta.” Sơ Tranh nói: “Ngươi bỏ qua.”
Tạ Xu: “…”
Hắn không xuống tay được.
Nhìn thấy vết máu trên người cô, trái tim hắn đau đớn từng trận.
Hận không thể để mình gánh chịu những vết thương đó.
Đầu lưỡi Sơ Tranh đảo qua cánh môi hắn, nhẹ nhàng liếm láp, Tạ Xu bỗng nhiên nhắm mắt lại, chủ động nghênh hợp cô.
Hô hấp của Tạ Xu dần dần nặng nề, thân thể khô nóng, muốn tránh khỏi trói buộc, ôm lấy người trước mặt.
…
Đám người Mộ Dung gia chủ chỉ thấy một trận ánh sáng trắng quỷ dị thoáng hiện lên, chỉ trong nháy mắt, thân ảnh của hai người kia đã không thấy tăm hơi.
Gió cũng ngừng.
Gió tuyết vừa rồi rút đi cũng lần nữa cuốn tới, hạt tuyết đập vào mặt, đập đến đau nhức.
“Người đâu?”
Có người chạy đến nơi vừa rồi hai người đứng, nhưng nơi đó rỗng tuếch, không có gì cả.
Quân gia chủ bỗng nhiên ho ra một ngụm máu, thân thể đổ xuống, được người bên ngoài đỡ lấy.
“Quân gia chủ, đừng phạm thêm sai lầm nữa.”
“Không có khả năng!” Quân gia chủ nhăn nhó mặt mày: “Thẩm Kính Vân, người đừng ở đây mà hồ ngôn loạn ngữ, tìm cho ta, tìm ra bọn chúng cho ta! Giết hắn, ta xem hắn còn phá vỡ Đông Uyên như thế nào!”
“Quân gia chủ!” Giọng điệu Thẩm Kính Vân hơi gấp gáp, rồi đột nhiên ho khan không ngừng.
Quân gia chủ thừa cơ phất tay áo, mang người đi vào chỗ sâu trong thế tích.
Mộ Dung gia chủ và Sở Ứng Ngữ đứng ở chỗ cũ, Sở Ứng Ngữ vẫn chưa kịp phản ứng với những chuyện vừa xảy ra.
Nàng ta nhìn nam tử gương mặt tái nhợt như tuyết: “Ngươi nói, chúng ta là song sinh, cha mẹ vì cứu con của người khác, mà dùng con của mình đánh tráo đi chịu chết?”
Mà nàng ta là đứa bé bị đưa ra ngoài kia…
Không!
Nàng ta là đại hoàng nữ của Tĩnh Nguyên quốc, mẫu hoàng của nàng ta vẫn còn, sủng ái nàng ta vô hạn, sao có thể là đứa trẻ bị vứt bỏ kia được chứ?
Nàng ta không phải…
Nhưng mà nam tử bên kia khẽ gật đầu.
Sở Ứng Ngữ lui lại mấy bước: “Không… Không thể nào.”
Người bị vứt bỏ sao lại là nàng ta?
Nàng ta nghĩ mình là đại tiểu thư Quân gia, lẽ ra phải sống một cuộc đời vạn sự như ý, thực lực siêu quần.
Nhưng Sở Ứng Ngữ lại không biết, người bị vứt bỏ như nàng ta lại trải qua cuộc sống vô ưu vô lo ở Tĩnh Nguyên quốc.
Mà Quân Sơ Tranh lưu lại nơi này, phải nỗ lực sinh tồn trong một cuộc sống như đang giẫm trên lớp băng mỏng.