Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Leng keng ——
Sơ Tranh nhìn thời gian, sáu giờ.
Lúc này, cha mẹ nguyên chủ về à?
Không đúng.
Bọn họ có chìa khoá, không cần nhấn chuông cửa.
Vậy là ai?
Không phải là tên tra nam Ứng Trạch chứ?
Khi Sơ Tranh đi ra ngoài, thuận tay mò theo con dao gọt trái cây.
Người đứng ngoài cửa là một thanh niên, nhìn qua có lẽ cũng chừng 20 tuổi, trẻ tuổi thời thượng, tướng mạo soái khí tuấn mỹ, nếu đi trên đường cái, sẽ làm các cô gái ngoái đầu lại nhìn.
Sơ Tranh giấu dao gọt trái cây ra phía sau lưng.
Ánh mắt Hạ Mộc Phồn liếc qua hiện lên chút ánh sáng, nhưng hắn không thấy rõ là cái gì.
Nữ sinh trước mặt mặc quần áo đơn giản thoải mái, nhẹ nhàng khoan khoái, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, nhưng sắc mặt quá lạnh, lạnh giống như băng vậy.
“Tìm ai?”
Cô rất chắc chắn, nguyên chủ không biết người này.
Kẻ đến không có ý tốt thì làm rơi là xong.
Sơ Tranh yên lặng nắm chặt con dao phía sau, kéo căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nhìn người bên ngoài.
“Khụ khụ…” Hạ Mộc Phồn hắng giọng: “Xin chào, tôi là Hạ Mộc Phồn.”
“Cho nên?”
“Lần trước Khương Lương bạn tôi…” Hạ Mộc Phồn sợ Sơ Tranh không biết Khương Lương là ai, chỉ vào cánh cửa đối diện: “Chính là nam sinh ở đối diện nhà cô ấy, lần trước hắn gặp phải phiền phức, là cô giúp một tay, tính cách Khương Lương có chút hướng nội…”
“Hắn như thế mà gọi là hướng nội?” Sơ Tranh cắt ngang lời hắn.
Người này sao lại nói mò thế chứ.
“Ách…” Đây chỉ là một phương thức biểu đạt uyển chuyển, cũng không thể giới thiệu hắn có chứng sợ xã giao mà? Nói vậy không phải chuyện này xong mất sao?
Một nửa hạnh phúc của con trai nhà hắn nha!
Hạ Mộc Phồn bị Sơ Tranh làm cho không biết nên nói kiểu gì nữa.
Cô gái này sao nói chuyện không theo lẽ thường tí nào thế!
“Khụ khụ… Cái kia, tôi muốn cảm ơn cô, nếu không có cô, thì không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra. Những ngày này chưa đến cảm ơn cô được, thật sự rất ngại, nếu cô không chê, tôi muốn mời cô ăn bữa cơm, trò chuyện tỏ lòng biết ơn.”
Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh: “Không cần khách khí, là chuyện tôi phải làm.”
Bảo vệ thẻ người tốt là chức trách của cô.
Lời này rơi vào trong tai Hạ Mộc Phồn, liền trở thành —— gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, là chuyện tôi phải làm.
Đây là cô gái tốt nha!
Mặc dù tính cách nhìn qua hình như có chút lạnh nhạt… Nhưng không sao, nhân phẩm tốt là được.
Vì con trai nhà hắn mà nghĩ nát óc.
Vào lúc Sơ Tranh không biết, Hạ Mộc Phồn phát cho Sơ Tranh một tấm thẻ người tốt.
“Vậy ăn cơm thì sao?” Hạ Mộc Phồn nói: “Chỉ ăn ở trong nhà, không đi ra ngoài.”
Hạ Mộc Phồn chỉ chỉ sát vách.
…
Sơ Tranh đi theo Hạ Mộc Phồn qua.
Khương Lương ngồi ở trên ghế sofa, mang theo mũ và khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt màu xanh thẳm, trong suốt xinh đẹp, không khác nào bảo thạch.
Sơ Tranh tiến vào, hắn lập tức đứng lên, đứng ra phía sau ghế sofa, giống như động vật nhỏ sợ người lạ.
“Hắn cứ như vậy đấy, cô đừng để ý.” Hạ Mộc Phồn nháy mắt với Khương Lương.
Tôi đã đem người đến đây cho cậu rồi này.
Cậu mẹ nó chui ra đây đi chứ!
Nhưng mà Khương Lương không có bất kỳ phản ứng gì, lo lắng bất an đứng đằng sau ghế sofa, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn Sơ Tranh.
“Ừ.” Sơ Tranh tùy ý đáp một tiếng: “Anh và hắn có quan hệ thế nào?”
Người này hình như rất quen thuộc với nhà của thẻ người tốt.
Sẽ không mang thẻ người tốt đi làm chuyện xấu xa gì chứ?
Thẻ người tốt lần này rất dễ bị người làm hư đó.
“Ách…” Hạ Mộc Phồn châm chước: “Tôi và Khương Lương quen biết khá lâu rồi, vậy đi, cô cứ coi tôi như anh trai hắn là được.”
“Anh trai?”
“Đúng vậy.” Hạ Mộc Phồn cười nói: “Tôi lớn hơn hắn.”
Khương Lương: “…”
Cũng chỉ lớn hơn một tháng thôi mà.
“Đúng rồi, cô tên gì?”
“Sơ Tranh.”
“Xuất chinh?” Đây là tên gì, mẹ ruột lấy sao? “Cô ngồi xuống đi, tôi sắp làm xong rồi.”
Phòng bếp nhà Khương Lương mở ra, có lẽ Hạ Mộc Phồn gọi thức ăn bên ngoài, chỉ cần bày ra nữa là được.
Sơ Tranh liếc mắt nhìn Khương Lương một chút.
Người sau đứng nghiêm ở bên kia, không nhúc nhích.
Cô đi qua phía Khương Lương bên kia, Khương Lương phát giác được Sơ Tranh tới gần, theo bản năng lui về phía sau.
“Anh rất sợ tôi?”
Khương Lương lắc đầu.
Khẩu trang che chắn hơn phân nửa gương mặt hắn, không nhìn thấy gì cả.
Sơ Tranh muốn kéo khẩu trang của hắn xuống, nhưng nhìn bộ dáng không biết nên làm sao của Khương Lương, cô chỉ có thể khống chế lại sự vọng động của mình.
“Không sợ thì cách xa tôi như vậy làm gì.”
Ở trong game không phải rất tốt sao?
Hạ Mộc Phồn vô cùng chú ý đến bên này, hi vọng con trai nhà mình biết đấu tranh một chút, tốt xấu gì cũng nên nói mấy câu nha?
“Xin… xin lỗi.”
Khương Lương đột nhiên nói xin lỗi, sau đó nhanh chóng quay người, vòng qua ghế sofa, xông vào nhà vệ sinh.
Sơ Tranh: “…” Xin lỗi cái gì?
“Ha ha…” Hạ Mộc Phồn cười gượng: “Khương Lương hắn… có lẽ không quen tiếp xúc với người lạ, cô đừng giận, không phải hắn cố ý đâu, có đôi khi hắn cũng đối với tôi như vậy đấy.”
Khương Lương đối với hắn không đến mức này, chỉ là không nguyện ý nói chuyện với hắn mà thôi.
Giữa hai đầu lông mày Sơ Tranh tràn đầy bình tĩnh lạnh nhạt, không thể nhìn ra là cô đang để ý hay là không thèm để ý: “Hắn như vậy bao lâu rồi?”
Đây là bệnh!
Cần phải trị!
“Khi tôi biết hắn thì cũng có chút, nhưng lúc ấy không nghiêm trọng, vẫn có thể giao lưu đơn giản với mọi người, về sau càng ngày càng nghiêm trọng.”
“Không để hắn gặp bác sĩ tâm lý sao?”
“Gặp rồi.” Hạ Mộc Phồn nói: “Không có tác dụng gì.”
Khi gặp bác sĩ tâm lý thì hắn chưa nghiêm trọng như vậy.
Nhưng không có bất kỳ tác dụng gì.
Đến bây giờ Khương cơ hồ đã triệt để đoạn tuyệt giao lưu với người trong thế giới thực.
Hạ Mộc Phồn nghe thấy Khương Lương nói mình có lẽ mình đang yêu đương, đáy lòng của hắn rất vui, có lẽ chuyện này có thể làm tình hình của Khương Lương chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.
Cho nên hiện tại Hạ Mộc Phồn nhìn Sơ Tranh giống như nhìn cứu tinh.
Hạ Mộc Phồn bùm bùm nói với Sơ Tranh về Khương Lương.
Nói đến mức hắn ngoại trừ khuyết điểm không thích giao lưu với người bên ngoài, còn lại đều vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng Khương Lương quả thực đặc biệt thông minh.
Chương trình từ cấp 2 trở lên đều do hắn tự học, Hạ Mộc Phồn ngẫu nhiên ghi lại một file ghi âm bài giảng cho hắn, chỉ như thế đã nhẹ nhàng học xong chương trình.
“Thật sự, Khương Lương nhà chúng tôi rất thông minh.”
Hạ Mộc Phồn bày ra tư thế “con trai nhà tôi tốt nhất”.
“Tôi biết.”
Không cần anh đặc biệt khen đâu.
“Khụ khụ… Nói nhiều quá rồi, vậy ăn cơm thôi.” Hạ Mộc Phồn đi qua gọi Khương Lương: “Khương Lương, cậu ra ăn cơm đi.”
Trong nhà vệ sinh không có ai đáp lại.
Hạ Mộc Phồn gõ nửa ngày, mặc kệ hắn dỗ dành kiểu gì, Khương Lương cũng không chịu ra.
“Để tôi tới.”
Âm thanh thanh triệt của nữ sinh vang lên ở phía sau Hạ Mộc Phồn.
Hạ Mộc Phồn nhìn Sơ Tranh một chút, tránh chỗ cho cô.
Sơ Tranh bóp cổ tay, dưới tầm mắt nghi hoặc của Hạ Mộc Phồn —- — — nhấc chân đạp bay cửa.
Khương Lương trong nhà vệ sinh, và Hạ Mộc Phồn bên ngoài, đều bị dọa đến sững sờ tại chỗ.
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: “Mở rồi.”
Hạ Mộc Phồn nuốt một ngụm nước bọt.
“Khương Lương…” Nếu không cậu đổi người thích đi?
Cô gái này hình như có chút bạo lực.
Hai tay đặt trước người Khương Lương hơi xiết chặt, trong con ngươi xanh thẳm tràn đầy kiên định.
Khương Lương: Không!
Hạ Mộc Phồn:…
Tôi thế mà lại xem hiểu!
Cậu không làm được gì, thì mẹ nó cậu cũng nói vài câu đi chứ!
Khương Lương: Tôi không dám.
Hạ Mộc Phồn:…
Tôi mẹ nó lại xem hiểu!