Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Đi làm đi.”
Đại lão phất phất tay, hết sức hài lòng với cái quyết định của mình.
Lý Dân Hàng rất đần độn.
Mơ mơ màng màng đi truyền đạt cái quy định này xuống dưới.
Người của toàn bộ bệnh viện cũng đàn độn y chang Lý Dân Hàng.
Bệnh viện còn thu lợi nhuận thế nào nữa?!
Thế này sẽ lỗ vốn đó!!
Bà chủ, có tiền cũng không phải tiêu như cô đâu?
Bệnh viện Tân Nam giảm giá 30%, tin tức này trực tiếp bị đẩy lên hot search.
Nhân dân cả nước đều biết, có cái bệnh viện tuyệt vời, giảm giá khám chữa bệnh.
Chuyện này đối với bệnh nhân mà nói, là một tin tức tốt, không ít người khen ngợi tán dương.
Nhưng cũng có người nhảy ra, nói bọn họ đang làm rối loạn toàn bộ ngành nghề.
Weibo mới được xin chứng thực của bệnh viện Tân Nam lập tức tuyên bố thanh minh:
Tiền giảm giá cho bệnh nhân chính là tiền mà bệnh viện ứng ra, bọn họ đang làm từ thiện, mong một số người đừng có ác ý hãm hại, nếu không sẽ nhận được đơn kiện từ luật sư.
Bệnh viện lắm tiền nhiều của, người khác còn có thể nói gì được?
Sơ Tranh: “…”
Làm từ thiện cái gì?
Ta chỉ muốn phá sản thôi mà.
Mà đồng thời, Sơ Tranh cũng nhận được tin tức Chử Mậu thu mua một cái bệnh viện tư nhân.
“Hắn thu mua bệnh viện làm gì?” Lần trước Chử Mậu xuất hiện, Sơ Tranh căn bản không hỏi xem hắn tới làm gì.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô hỏi ta à? 】
Chỗ này còn có Vương bát đản nào khác chắc?
【…】
Hỏi chuyện mà cô còn mắng ta được!
【 Tiểu tỷ tỷ, chuyện này ta không biết đâu. 】 Biết cũng không nói cho cô, ai bảo cô mắng ta.
Sơ Tranh chống cằm, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc Lý Dân Hàng tiến vào, hình ảnh nhìn thấy chính là nữ sinh bá chiếm hai cái ghế dựa, ngồi như như một tên lưu manh, toàn thân đều lộ ra khí thế hung ác.
“Bà… bà chủ.”
“Lý Dân Hàng a.” Sơ Tranh kêu một tiếng.
“…” Đột nhiên có chút sợ hãi.
Nữ sinh giống như không phát hiện ra sự dị thường của Lý Dân Hàng, nâng cằm lên hỏi hắn: “Anh có làm chuyện xấu không?”
Lý Dân Hàng run lên.
“Bà chủ, tôi là người tốt.”
“Ừ.” Ta cũng là người tốt! “Giúp tôi đi làm một chuyện.”
“…” Bà chủ, tôi thật sự là người tốt!!
…
Trong quán mạt chược khói thuốc mù mịt, có người đẩy rèm ra kêu một tiếng.
“Cường ca, có người tìm anh.”
Trên một cái bàn trong đó, một gã đàn ông đang ngậm điếu thuốc không nhịn được quay đầu: “Ai vậy! Không thấy lão tử đang thắng sao? Có việc thì chờ chút!”
“Chu Cường.”
Giọng nói lần này không giống với giọng nói khi trước.
Chu Cường lần nữa quay đầu lại, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt từ phẫn nộ biến thành chân chó lấy lòng, trực tiếp chạy tới: “Ôi, đây không phải Triệu ca sao, sao lại rảnh rỗi đến tìm thằng em này thế?”
Gã đàn ông được xưng là Triệu ca hút một hơi thuốc: “Triệu gia bên kia có chuyện cần mày làm.”
Chu Cường nghe xong, càng thận trọng hơn.
“Vâng vâng vâng, không thành vấn đề, chúng ta ra ngoài trò chuyện.”
…
Bởi vì chi phí khám bệnh của bệnh viện Tân Nam rất thấp, nên trong bệnh viện mỗi ngày đều có người đến người đi.
Nhưng cũng chính bởi vì vậy, bệnh viện Tân Nam lại nổi tiếng rầm rộ thêm lần nữa.
Vì phòng ngừa có quá nhiều bệnh nhân, nên Lý Dân Hàng đã tốn không ít tâm tư.
Trước kia sầu vì không có bệnh nhân.
Bây giờ lại sầu vì có quá nhiều bệnh nhân.
Sắp rạng sáng, Sở Vụ mới rời khỏi bệnh viện Tân Nam, ca phẫu thuật ngày hôm nay có chút phức tạp, đòi hỏi phải tập trung tinh thần cao độ, dẫn đến hiện tại hắn có chút mệt.
Hắn đảo mắt mình quanh cửa ra vào mấy vòng.
Hôm nay Sơ Tranh không tới đón hắn?
Sở Vụ lấy điện thoại ra, vừa bật sáng màn hình, lại lắc đầu, cất điện thoại về.
Hắn làm sao thế này?
Sao lại quen với cách, cô xem mình như tiểu bạch kiểm mà nuôi thế chứ?
Sở Vụ đi ra phía ngoài, chuẩn bị đón xe trở về.
Nhưng mà lúc này trên đường cái cơ hồ không có chiếc xe nào.
Kít ——
Hai chiếc xe đột nhiên chạy vọt tới, trực tiếp dừng lại trước mặt hắn.
Cửa xe mở ra, mấy người cẩn thận bước xuống, một người trong đó cầm ống tiêm hướng về người Sở Vụ đâm tới.
Sở Vụ từng học qua một chút Taekwondo, đám người này vừa ra hắn liền cảnh giác lên.
Cho nên kia một kim kia không đâm trúng người hắn.
Nhưng đối phương cực nhanh bao vây hắn lại.
“Các người muốn làm gì?”
Không ai trả lời hắn.
Hai người trong đó cùng nhau tiến lên, Sở Vụ đánh vài chiêu với đối phương, nhưng chỉ chút giá trị vũ lực này của hắn, hoàn toàn không đáng chú ý.
Sở Vụ ngã xuống đất, trước khi mất đi ý thức, hắn mơ hồ nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
“Mẹ nó, cuối cùng cũng bắt được, mau dẫn đi.”
Đám người này nhanh chóng ném Sở Vụ vào trong xe.
…
Lúc Sở Vụ tỉnh lại, phát hiện mình bị giam trong một kho hàng, tay chân đều bị trói.
Cách đó không xa có hai gã đàn ông đang đứng.
Sở Vụ bất động thanh sắc đánh giá một hồi.
“Ồ, tỉnh rồi?”
Có người đi về phía hắn.
“Mấy người là ai?” Sở Vụ không chút kinh hoảng, trấn định nhìn người tới.
Hắn không biết người này.
“Sở tiên sinh đúng là quý nhân hay quên nha.” Người kia cười lạnh: “Số tiền mày nợ, lúc nào có thể trả?”
“Nợ tiền ai?” Tiền bán biệt thự lúc trước, hắn đã trả hết tất cả nợ nần rồi.
“Sở tiên sinh, nợ tiền ai, mày không biết sao?”
Sở Vụ không nói.
Đối phương cũng không thừa nước đục thả câu: “Tiền của Triệu gia.”
Triệu gia…
Trong đầu Sở Vụ hiện lên một cái tên.
“Tôi trả rồi.”
“Trả rồi?” Chu Cường cười lạnh: “Sở tiên sinh, đừng có nói chuyện cười ở đây nữa, nếu Triệu gia đã nhận được, thì sao còn để cho tao tới?”
Sở Vụ nhớ rõ mình thật sự đã trả rồi.
Tổng cộng ba triệu, lúc ấy hắn liền chuyển khoản.
Nhưng Chu Cường nói Triệu gia căn bản chưa lấy được, cái tài khoản hắn chuyển khoản kia, là người bên cạnh Triệu gia, bây giờ tên kia đã ôm tiền bỏ chạy.
Sở Vụ làm sao mà không hiểu.
Bọn họ chính là đang cố ý gây chuyện.
“Số tài khoản là do các người cấp, người của các người ôm tiền chạy mất, liên quan gì tới tôi.”
“Vậy chỉ có thể nói Sở tiên sinh xui xẻo chứ sao.” Chu Cường không hề che giấu chuyện bọn họ đang cố tình gây sự: “Ba triệu này cộng thêm tiền lãi, tổng cộng là sáu triệu, Sở tiên sinh dự định trả thế nào?”
“Tôi không có tiền.”
“Mày không có tiền, nhưng cô gái ở cùng mày, dường như rất có tiền.” Chu Cường nói.
Ánh mắt Sở Vụ đột nhiên lạnh lẽo: “Chúng mày muốn làm gì thì cứ hướng đến tao.”
“Sở tiên sinh không có tiền nha.” Chu Cường khó xử: “Cho mày nửa tiếng, suy nghĩ thật kỹ, mày gọi điện thoại cho cô ta tới chuộc người, hay là chúng tao tự đi tìm cô ta.”
Sở Vụ siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Cường, phảng phất như muốn cột gã lên bàn giải phẫu mà cắt ra từng miếng.
Chu Cường bị ánh mắt kia nhìn đến có chút không được tự nhiên, hùng hùng hổ hổ mắng hai câu, rồi quay người đi đến bên cạnh.
Có người đón tiếp, không có ý tốt hỏi: “Cường ca, Sở Vụ này da mịn thịt mềm, dáng dấp còn đẹp hơn cả phụ nữ, nếu không chúng ta…”
“Mày có thấy buồn nôn không.” Chu Cường căm ghét ra mặt: “Tao cũng không thích đàn ông.”
Người kia có chút ngứa ngáy khó nhịn: “Vậy tôi…”
Chu Cường nhìn về Sở Vụ bên kia một chút: “Dù sao cũng là nam, mày chú ý chút, đừng làm ra chuyện gì.”
Được Chu Cường cho phép, người kia lập tức hưng phấn lên.
Vỗ ngực cam đoan, sẽ không để Sở Vụ nhìn có chút vấn đề nào.
Chu Cường buồn nôn đến không được, trực tiếp rời khỏi nhà kho.
“Cường ca, Triệu gia có ý gì đây?” Người bên ngoài nhà kho thấy Chu Cường ra, hỏi gã: “Sở Vụ này không phải đã trả tiền rồi sao?”
Sao bây giờ lại bảo bọn họ đến bắt hắn trả nữa.
“Chuyện của Triệu gia, sao chúng ta có thể hỏi đến được.” Chu Cường rút ra một điếu thuốc ngậm vào miệng: “Làm tốt chuyện cần làm là được, đừng hỏi linh tinh.”
“Vâng vâng vâng, Cường ca nói đúng.”