Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Leng keng ——
Sở Vụ nghi hoặc nhìn về phía cửa một chút.
Sơ Tranh chậm rãi ăn cơm, ngay cả khóe mắt cũng không ngẩng lên chút nào.
Leng keng! Leng keng!! Leng keng leng keng!!!
Chuông cửa gấp rút vang lên, giống như đang thúc giục chủ nhân đi mở cửa.
“Em đừng qua đây, anh đi xem một chút.” Sở Vụ căn dặn Sơ Tranh.
Sơ Tranh tùy ý gật đầu.
Cô mới lười động đậy đó.
Sở Vụ nhìn ra bên ngoài qua lỗ mắt mèo trước, thấy người đứng bên ngoài là người quen, lúc này mới mở cửa: “Sao cậu lại tới đây?”
Bác sĩ trẻ cười nói: “Tôi tới thăm cậu một chút, gần đây sống thế nào?”
Sở Vụ ngăn ở cửa ra vào: “Rất tốt.”
“Không mời tôi vào sao?” Bác sĩ trẻ ra hiệu vào bên trong.
“Không tiện.” Sở Vụ nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
“Không tiện?” Bác sĩ trẻ lập tức lộ ra nụ cười ý vị thâm trường: “Có bạn gái? Ai, đừng nói nha, lúc trước tôi còn tưởng rằng cậu phải độc thân cả đời đó.”
“Năm đó hoa khôi của trường chúng ta thổ lộ với cậu, cậu còn nhớ chứ, cậu đến nhìn cũng không thèm nhìn người ta lấy một cái, người trong trường học đều nói cậu là GAY…”
“Chờ một chút, không phải cậu có bạn trai đấy chứ?”
Sở Vụ đẩy bác sĩ trẻ ra, đóng cửa phòng.
Bác sĩ trẻ cảm thấy mình đã mò được chân tướng rồi.
Nếu thật sự là bạn gái, thì làm gì cần phải thế này.
Chắc chắn là bạn trai!!
Bác sĩ trẻ càng nghĩ càng hoảng sợ.
Sở Vụ hoàn toàn không biết bác sĩ trẻ đang suy nghĩ gì, dẫn hắn đi đến quán café gần đó.
“Sao đột nhiên cậu lại tới tìm tôi…” Sở Vụ bỗng nhiên ngừng lại: “Sao cậu biết tôi ở đây?”
Bởi vì lúc đầu là Sơ Tranh mua nhà, hắn căn bản không nói cho người khác biết.
“Lần trước cậu bảo tôi giúp cậu gửi đồ đấy, chính là cái địa chỉ này, vừa vặn tôi đi ngang qua, thuận tiện tới xem một chút.” Bác sĩ trẻ nhún nhún vai: “Cậu quên rồi à?”
Sở Vụ nhớ từng có việc này.
“Ừ, tìm tôi có chuyện gì.”
“Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu?” Bác sĩ trẻ im lặng: “Tốt xấu gì cũng coi như bạn bè mà? Tôi quan tâm cậu một chút, muốn xem xem cậu sống thế nào… Gần đây cậu đang làm gì thế?”
Căn nhà hắn ở mặc dù không phải biệt thự, nhưng ở khu vực kia, cũng không rẻ…
Không phải được người bao nuôi chứ?
Trong đầu bác sĩ trẻ không tự chủ được lóe lên ý nghĩ này.
Ánh mắt nhìn đến khuôn mặt Sở Vụ.
Hắn cảm thấy… Rất có thể nha!!
“Đi làm.”
Bác sĩ trẻ có chút ngoài ý muốn: “Cậu làm ở đâu?”
“Tân Nam.”
Thanh danh của bệnh viện Tân Nam, bác sĩ trẻ cũng đã sớm nghe thấy.
“Cái bệnh viện từ thiện Tân Nam kia?”
Đúng!
Bên ngoài đồn đại về bệnh viện Tân Nam chính là như thế.
Hiện tại có không ít bác sĩ y tá, tranh nhau đến vỡ đầu để xin vào làm.
Còn có một số người, lúc trước bệnh viện Tân Nam tìm đến, thì ghét bỏ vì không có tiền đồ nên trực tiếp từ chối, bây giờ hối hận đến xanh cả ruột.
“Ừ.”
Bác sĩ trẻ lập tức hăng hái: “Đãi ngộ chỗ đó thật sự tốt như vậy sao? Tôi nghe nói tiền lương y tá cũng đã sắp cao bằng tiền lương bác sĩ như chúng ta rồi.”
“Không kém bao nhiêu đâu.”
“Tốt vậy sao, vậy tôi cũng muốn đến.” Bác sĩ trẻ nói: “Cậu ở trong đó, có thể cho tôi vào không?”
Người này đã giúp đỡ mình không ít, khi mình rơi vào hoàn cảnh tệ hại nhất.
Sở Vụ gật đầu: “Cậu muốn đến lúc nào cũng được.”
Bác sĩ trẻ nhíu mày, hiển nhiên không nghĩ tới Sở Vụ có thể nói ra lời như vậy.
Lời nói phải có trọng lượng nhất định ở bệnh viện thì mới dám nói như thế.
Lúc đầu hắn chỉ tùy tiện nói chuyện, nhưng mà Sở Vụ đã nói như vậy, bác sĩ trẻ bắt đầu cân nhắc về chuyện mình có nên từ chức không.
“Đúng rồi, gần đây cậu có xem tin tức không?”
Sở Vụ lắc đầu.
Hắn trở về từ bệnh viện, thì thời gian còn lại đều bị Sơ Tranh bá chiếm.
“Chử Mậu xảy ra vấn đề rồi.”
Sở Vụ khẽ nhấc đuôi lông mày: “Xảy ra vấn đề gì?”
“Công ty của hắn xảy ra vấn đề rồi…” Bác sĩ trẻ bùm bùm đem chuyện phát sinh gần đây, kể lại một mạch cho Sở Vụ nghe.
Nói xong bác sĩ trẻ cảm khái một câu: “Cậu nói hắn ta thế này có được tính là báo ứng không?”
Lông mày Sở Vụ nhẹ chau lại.
Hắn không cảm thấy đây là báo ứng, càng giống như… có người cố ý hại hắn ta.
Làm gì có chuyện trùng hợp liên tiếp xảy ra như vậy được.
Nhưng mà những chuyện này đều không có quan hệ gì với hắn.
Bác sĩ trẻ thấy Sở Vụ không muốn bàn luận lắm, thức thời nói sang chuyện khác.
Sở Vụ và bác sĩ trẻ hàn huyên hơn nửa tiếng, khi tách ra, bác sĩ trẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng còn giống như gian nan lắm chúc hắn hạnh phúc.
Sở Vụ: “…”
Luôn cảm thấy kỳ quái chỗ nào ấy.
…
Công ty của Chử Mậu liên tiếp chịu đả kích, mắt xích tài chính của công ty đứt gãy.
Người bên cạnh hắn thấy thế cục không đúng, đều lo lấy thân mình chạy trốn cả.
Đã từng là người được săn đón kính trọng, lúc này lại trở thành đối tượng bị mọi người xa lánh.
Khi đối mặt với hắn, chẳng khác nào đang đối mặt với ôn dịch.
“Chử tổng, không phải là tôi không giúp cậu, mà là nếu bây giờ tôi giúp cậu, thì bên tôi cũng không có cách nào bàn giao được.”
“Chử tổng, thật sự xin lỗi, một mình tôi không thể làm chủ được…”
“Chử tổng, ngài hãy tìm người khác hỏi một chút…”
Những người trước kia tranh nhau muốn vỡ đầu để được hợp tác với hắn, lúc này đều tìm đủ các loại lý do để cự tuyệt.
Chử Mậu chặt đầu cá, vá đầu tôm*, những chuyện trước kia cảm thấy đặc biệt dễ dàng, lúc này lại biến thành vô cùng gian nan.
(* Ý nói lấy chỗ này bù vào chỗ kia để khắc phục thiếu thốn, khó khăn…)
Mà Chử Mậu càng xui xẻo, Sơ Tranh liền cảm thấy lực lượng của mình càng cường đại.
Cánh ngẫu nhiên cũng có thể thu lại được, chỉ là thời gian không kéo dài quá lâu mà thôi.
Nguyên chủ vốn nên thủ hộ Sở Vụ, thế nhưng cô ấy nhận nhầm người, giống như vận may vốn nên thuộc về Sở Vụ, lại được đặt hết lên đầu Chử Mậu.
Bây giờ những vận may trên đầu Chử Mậu đó, đang dần dần trở về trên người cô.
Cho nên lực lượng của cô đang khôi phục…
Cuối cùng có thể thu được cái cánh này lại.
Chờ khi Chử Mậu tuyên bố phá sản, cánh của Sơ Tranh liền có thể triệt để thu lại.
Lực lượng của nguyên chủ, cô cũng có thể tùy ý sử dụng.
Sở Vụ về nhà không nhìn thấy cánh của Sơ Tranh, hơi kinh ngạc: “Có thể thu lại rồi?”
“Ừ.”
Sở Vụ kéo cô đến bên ghế sofa, ngồi xuống: “Để anh xem vết thương của em.”
Khi cánh ở trên người cô thì nhìn rất bình thường, nhưng hắn sợ khi cánh thu lại, vết thương kia vẫn còn ở đó.
“Có gì đáng xem.”
“Anh xem một chút, yên tâm.” Sở Vụ kéo vạt áo Sơ Tranh, hơi đẩy lên cao, lộ ra phần lưng trắng nõn của cô.
Trên lưng bóng loáng bằng phẳng, không có bất kỳ vết thương nào.
Ngón tay Sở Vụ phất qua vị trí vết thương lúc trước, da thịt dưới lòng bàn tay, tựa như đậu hũ, non mịn trơn nhẵn.
Sở Vụ thả áo xuống, từ phía sau ôm lấy cô, cằm đặt lên bờ vai Sơ Tranh, dịu dàng hôn lên cổ cô.
“Em sẽ rời khỏi anh sao?”
“Đi đâu?” Thẻ người tốt ở đây, cô có thể đi đâu được.
Sở Vụ nhìn ra phía bầu trời bên ngoài.
Thiên sứ thủ hộ… chắc là ở trên thiên đường nhỉ.
Kỳ thật Sở Vụ rất lo lắng điểm này, cô không phải người thường, cho nên có lẽ cô sẽ không cách nào làm bạn với mình cả đời được.
“Em sẽ rời khỏi anh sao?”
“Sẽ không.” Hắn còn chưa cảm thấy cô là người tốt, sao cô có thể rời đi được?
Thẻ người tốt cả ngày chỉ toàn nghĩ những thứ gì không ấy.
“Vậy chúng ta hứa nhé.” Sở Vụ ôm lấy Sơ Tranh, thanh âm trầm thấp: “Trước khi anh chết, em không thể rời khỏi anh.”
“Được.”
Nụ hôn của Sở Vụ dần dần càn rỡ, hai người đổ vào trong ánh nắng, thân ảnh trùng điệp hắt lên sàn nhà.