Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nhưng ta muốn phá vỡ phong ấn.
Mấy chữ này làm cho cả không gian đều an tĩnh lại.
Tiểu cô nương đối diện nói đến nghiêm túc lại nghiêm túc, hoàn toàn không giống nói đùa.
Phá vỡ phong ấn làm gì?
Cô là người của Thần giới, tại sao lại muốn phá vỡ phong ấn?
Đủ loại vấn đề, chồng chất trong đáy lòng mọi người, nhưng không chiếm được đáp án.
Cơ mà bọn họ chỉ mất tập trung một chút như thế.
Vết nứt trên tế đàn đột nhiên răng rắc răng rắc lan tràn.
Người đứng xung quanh tế đàn, bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng bắn bay.
Ầm ầm ——
Lấy tế đàn làm trung tâm, đất rung núi chuyển.
Tế đàn chia năm xẻ bảy, trận gió từ khe hở quét ra, công kích về phía những người xung quanh.
Thanh Tiêu ôm Tịch Lan, hai người lách mình đến bên cạnh.
Tịch Lan nhu nhu nhược nhược, tựa như một đóa tiểu bách hợp, tươi mát động lòng người, kiều mỹ chọc người thương yêu.
Sơ Tranh vòng tay trước ngực đứng nhìn.
Chỗ này phải có tiếng vỗ tay nha.
Tiểu mỹ nhân diễn tốt quá đi mà.
“Hắn ra rồi!”
Không biết là ai hoảng sợ hét lớn một tiếng.
Ở phương hướng tế đàn, trận gió càn quấy, lực lượng kinh hãi từ bên trong tràn ra.
Vị trí chính giữa, có một sinh vật to lớn màu đen tuyền chậm rãi xuất hiện.
Toàn thân bao trùm bởi bộ lông màu đen, đường cong thân thể trôi chảy mạnh mẽ, khí thế hung sát bức người.
Móng vuốt sắc bén, hiện ra hàn quang.
Cái đuôi xõa tung sau lưng hắn mở ra.
Đó là một con hắc hồ ly.
Cửu Vĩ Hắc Hồ.
Toàn bộ không gian bởi vì sự xuất hiện của nó, mà phảng phất như bị thu nhỏ đi không ít.
Hắc Hồ chụp móng vuốt về phía người đứng gần nhất, người kia hoảng sợ nhìn, tựa hồ quên cả phản ứng.
Cho nên vừa vặn bị Hắc Hồ chụp phải.
Ầm một tiếng đập xuống đất, Hắc Hồ lại dùng một móng vuốt đạp xuống.
Sơ Tranh nhìn mà cũng thấy đau thay người kia.
“Rốt cuộc ta cũng ra được rồi!”
Thanh âm của Hắc Hồ hùng hậu lại trầm thấp, giống như tiếng kêu đến từ viễn cổ.
Âm thanh kia không ngừng vọng lại trong không gian này, đinh tai nhức óc.
Từ trên người Hắc Hồ, có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh mênh mông, loại lực lượng kia, đến từ viễn cổ, khiến cho người ta e ngại.
Sơ Tranh giống như người chẳng liên quan gì đến cục diện ở đây, ngửa đầu nhìn quái vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Đáy lòng tràn đầy cảm thán.
Một con chó thật lớn nha!
Lần này là muốn ta lấy được… thẻ chó ngoan sao?
【 Người ta là hồ ly. 】
Không phải cùng một chủng loại sao?
【 Không phải, cảm ơn ngài nha. 】
Đều là họ chó, sao mà không phải? Vương bát đản mi bớt hù ta đi!
【…】 Ta… Ta…
Cô nói phải thì phải đi.
Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào trên cái đuôi to lớn xõa tung của Hắc Hồ.
Lông xù…
Rất muốn sờ.
Rất muốn sờ, muốn sờ muốn sờ muốn sờ muốn sờ…
“Đi, đi mau!”
“Chạy đi!”
Một đám thần tiên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng, bắt đầu tranh nhau chạy ra bên ngoài.
Thanh Tiêu cũng mang theo Tịch Lan rời đi.
Hắc Hồ cao quý lãnh diễm đứng nhìn, cũng không ngăn cản bọn họ.
Không gian rất nhanh chỉ còn lại có Sơ Tranh.
Hắc Hồ rủ mắt xuống, con ngươi của hắn hiện lên màu đỏ, nồng đậm như ngọn lửa.
Khi bị Hắc Hồ nhìn chăm chú, áp lực bốn phía đột nhiên tăng mạnh.
Phảng phất như có tảng đá ngàn cân, đột nhiên đè xuống.
Sơ Tranh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cái đuôi của Hắc Hồ.
Hắc Hồ: “…”
Hắc Hồ dùng móng vuốt vồ trên mặt đất một hồi, thanh âm trầm thấp vang lên: “Ngươi không chạy?”
“Chạy?” Sơ Tranh thu tầm mắt lại: “Tại sao phải chạy?”
“Bọn họ đều chạy rồi.” Con ngươi màu đỏ của Hắc Hồ có chút co rút.
Hắn nhớ kỹ nhân loại này.
Lần trước chính là cô, làm hại mình không thể đi ra được.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Bây giờ hắn không so đo với cô!
“Ừ.” Sơ Tranh gật đầu: “Liên quan gì tới ta?”
Bọn họ chạy thì ta cũng phải chạy sao?
Dựa vào cái gì chứ?!
Ta càng không chạy đấy!
Sơ Tranh bình tĩnh đến mức làm cho Hắc Hồ hoài nghi, rằng người cô trông thấy có phải là mình hay không.
Đáy lòng Hắc Hồ phát điên.
Nếu như cô cứ không đi, thì mình sắp không duy trì được nữa rồi.
Mình đi ra khỏi chỗ kia, đã tiêu hao hết toàn bộ lực lượng, hiện tại như thế này, chỉ là bày ra cái hình thức… dọa người.
Hắc Hồ cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người nháy mắt thu hẹp lại.
Con ngươi lớn chừng nắm đấm đối diện với đôi mắt Sơ Tranh, hung ác uy hiếp: “Ngươi không sợ ta ăn ngươi!”
“Ta không thể ăn.” Sơ Tranh nghiêm túc trả lời: “Nhưng ta có thể tìm đồ ăn cho ngươi.”
Hắc Hồ: “…”
Bây giờ lá gan của nhân loại đều lớn như vậy sao?
“Ngao…”
Hắc Hồ đột nhiên há to cái miệng lớn, hướng về phía Sơ Tranh nổi giận gầm lên một tiếng.
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh trở tay tát một cái lên mặt Hắc Hồ.
Thân thể Hắc Hồ soạt một tiếng thu nhỏ lại.
Cỗ uy áp tràn ngập trong không gian nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi.
Hắc Hồ có kích thước lớn bằng con chó con ghé vào trong đống đá vụn, giống y như một chú chó nhỏ.
Hắc Hồ: “…”
Sơ Tranh: “…”
Ta cũng không dùng lực nha…
Sao lại biến nhỏ thế rồi?
Hắc Hồ đột nhiên vọt sang phía bên cạnh.
Sơ Tranh cắt đứt đường đi của hắn, bắt hắn lại ôm lấy.
Lông mao toàn thân Hắc Hồ nổ tung: “Nhân loại, ta cảnh cáo ngươi, thả ta ra!!”
Thanh âm kia cũng không phải là giọng nói trầm thấp hùng hậu dọa người như vừa rồi, mà là thanh âm trong suốt của thiếu niên.
Nhưng lại có thêm mấy phần mềm mại, âm cuối câu nhân.
Cho dù là giọng điệu hung ác, thì cũng làm lòng người nghe ngứa ngáy.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là của ta.” Sơ Tranh bá đạo tuyên bố.
“… Ngươi, ngươi nằm mơ!!” Nhân loại bây giờ đều rất to gan!
Ngay cả hắn mà cũng dám đùa giỡn!
Đợi hắn khôi phục lại, nhất định phải chém cô thành muôn mảnh!
Trong đôi mắt Hắc Hồ đột nhiên phản chiếu hình ảnh tiểu cô nương hạ tay xuống.
Hướng về phía cái đuôi của hắn…
Hắc Hồ gầm thét: “Nhân loại ngươi làm gì thế! Ngươi dừng tay! Không cho phép ngươi…”
Giọng nói của Hắc Hồ bỗng im bặt lại.
Sơ Tranh bắt lấy cái đuôi đang vẫy loạn của hắn.
Có lẽ là vì thu nhỏ, nên lúc này chỉ còn lại một cái, nhưng cũng rất mềm mại.
Sơ Tranh bắt lấy, đồng thời biểu cảm càng nghiêm túc thêm một chút.
Biểu cảm của Hắc Hồ cực kỳ khó coi, khuất nhục và lửa giận từ từ bốc lên, hàm răng ma sát với nhau vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Cái đuôi của hắn có ai từng sờ qua?
Không ai có thể sờ cái đuôi của hắn!
Hắc Hồ tránh không ra, tức giận ngập đầu, liếc thấy cánh tay Sơ Tranh đang đặt ngang trước mặt mình.
Trong con ngươi màu đỏ hiện lên một tia hung lệ.
Hắn đột nhiên há mồm, cắn một phát lên cổ tay Sơ Tranh.
Hàm răng sắc bén, đâm rách làn da, khảm vào trong thịt.
Máu tươi chảy ra, một cỗ tanh ngọt.
Hắc Hồ nhiều năm chưa được ăn, cỗ tanh ngọt kia tan ra ở đầu lưỡi, cực nhanh trượt đến yết hầu, rồi bị nuốt xuống bụng.
Cắn biến thành hút.
Âm thanh nuốt của Hắc Hồ vang lên trong không gian yên tĩnh, phá lệ rõ ràng.
Sơ Tranh trầm mê sờ cái đuôi.
Cho hắn uống ngụm máu cũng không phải vấn đề gì lớn.
Sơ Tranh cảm thấy mất máu hơi nhiều, kéo cằm Hắc Hồ lên, khiến cho hắn buông mình ra.
Hắc Hồ trừng mắt nhìn Sơ Tranh: “Ngươi sờ đuôi của ta, bản tôn không so đo với ngươi, ngươi đưa cổ tay đến đây, bản tôn muốn ăn tiếp!”
Máu của nhân loại này, chết tiệt lại là mỹ vị.
Chắc chắn là hắn bị phong ấn quá lâu.
Và nguyên nhân là vì hắn quá đói.
Sơ Tranh lạnh lùng liếc hắn một cái, băng lãnh chọc thủng hắn: “Ngươi không cần ăn.”
Thứ đồ chơi này vừa nhìn đã biết sống rất lâu.
Có thể tồn tại được như vậy, sao có thể cần ăn uống được.
Mơ tưởng gạt ta à!
“Bản tôn đói bụng!” Thanh âm của thiếu niên mang theo nộ khí: “Ta cho ngươi biết, ngươi không cho ta ăn no, ngươi sẽ xui xẻo!”
“Chịu đựng.” Sơ Tranh cầm máu, đổi hướng ôm lấy Hắc Hồ.
Hắc Hồ: “…”
Hắc Hồ hơi giãy dụa, phát hiện hình thể của mình quá nhỏ, căn bản không phải là đối thủ của Sơ Tranh.
Không phải hắn không lợi hại.
Mà là vì hắn phá tan phong ấn, tiêu hao quá nhiều lực lượng.