Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
“Dẫn người tới đây.”
Một người máu thịt be bét bị túm vào, ném ở trước mặt Lâm Phong và Lâm Nghiên.
Thân thể Lâm Nghiên run lên, không dám nhìn người kia.
Móng tay cô ta hung hăng bấm vào lòng bàn tay, thân thể khẽ run, bán đứng sự sợ hãi lúc này của cô ta.
“Bây giờ mới biết sợ? Lúc trước làm sao lại không nghĩ tới?” Giọng nói của lão đại lạnh xuống: “Tôi đối với hai người không tệ, hai người lại liên hợp đối phó tôi, Lâm Phong, Lâm Nghiên, hai anh em cậu đúng là làm cho tôi lau mắt mà nhìn.”
“Lão đại…” Thanh âm của Lâm Phong khàn khàn: “Tôi không có, là có người hãm hại chúng tôi.”
Lão đại đi xuống bậc thang.
Đứng ở trước mặt người máu thịt be bét kia.
“Lâm Phong, cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tôi cho là cậu hiểu rất rõ tác phong làm việc của tôi chứ.”
Hô hấp của Lâm Phong trì trệ.
Hắn làm sao có thể không hiểu rõ.
Vị lão đại này, nếu như không phải trong tay đã có chứng cứ xác thực, thì hắn tuyệt đối sẽ không ra tay.
Lão đại nhấc chân, đạp lên mặt người kia.
Người kia chỉ còn lại một hơi, kêu thảm một tiếng.
Thanh âm kia lưu chuyển trong phòng, làm cho người ta cực kì sợ hãi.
Trừ người ngồi trên ghế, thì những người đứng xung quanh đều tránh ánh mắt đi.
Ánh mắt lão đại đảo qua gian phòng, đối với phản ứng của người trên ghế, rất hài lòng.
“Hai người cấu kết với Thanh bang, mưu đồ vị trí của tôi, hả?”
“Lão đại…” Lâm Nghiên muốn giải thích.
Nhưng mà lão đại khoát tay, màn hình máy chiếu bên cạnh phát ra một hình ảnh.
Lâm Nghiên nhìn thấy hình ảnh mình và người kia gặp mặt.
Huyết sắc trên mặt cô ta mất hết, rốt cuộc nói không nên lời nào nữa.
Xong rồi.
Xong thật rồi.
“Tôi chỉ muốn biết, vì sao.”
Thanh âm của lão đại rất thấp.
Không biết là đang hỏi anh em Lâm gia, hay là hỏi chính mình.
Thân thể Lâm Nghiên đã gần như không chống đỡ nổi, mềm nhũn trên mặt đất, Lâm Phong đỡ cô ta một chút, hai người dựa chung một chỗ.
“Tại sao lại phản bội tôi.” Lão đại đột nhiên sắc bén.
Ánh mắt kia Lâm Phong và Lâm Nghiên đều quen thuộc, đại biểu cho việc hắn tức giận.
Lão Đại cực ít khi lộ ra vẻ giận dữ, nhiều nhất là trầm mặt xuống, làm cho người ta không nhìn rõ hỉ nộ của hắn.
Nhưng bây giờ hắn thật sự tức giận.
“Vì sao?”
Lâm Phong ngước mắt, nhìn về phía lão đại.
“Ha ha ha…” Trên gương mặt dính đầy vết máu, đột nhiên lộ ra nụ cười: “Vì sao… Vì sao! Từ khi tôi đến nơi này, cô ta vẫn luôn đè ép trên đầu tôi!”
Lâm Phong đột nhiên chỉ vào Sơ Tranh.
“Rõ ràng tôi không kém hơn cô ta, nhưng tại sao cô ta vẫn luôn cao hơn tôi một cái đầu?”
Hận ý nơi đáy mắt Lâm Phong, nguyên chủ chưa từng thấy qua.
Đó là hận ý đối với cô ấy.
Lâm Phong, Lâm Nghiên và Hạ Sơ tranh cùng nhau tiến vào tổ chức.
Bởi vì bọn họ đến từ cùng một nơi, lẽ ra phải giúp đỡ lẫn nhau.
Lúc đầu cũng đúng là như thế.
Nhưng mà theo thời gian, huấn luyện thay đổi, người bên cạnh một người rồi lại một người bởi vì thất bại mà bị đào thải, Hạ Sơ tranh bộc lộ tài năng, được người trên cao chú ý.
Cuối cùng là bởi vì cô ấy, mà ba người bọn họ được đưa đến một nơi khác tiến hành huấn luyện.
Giống như hắn cố gắng hết thảy, đều bởi vì Hạ Sơ Tranh mà đạt được điều này.
Cho dù là phía sau, bọn họ cùng nhau làm nhiệm vụ, bị người trong tổ chức gọi đùa là Tam Giác Vàng.
Nhưng chuyện hắn nghe nhiều nhất, vẫn là nói Hạ Sơ Tranh xuất sắc như thế nào.
Lòng tự trọng của Lâm Phong nhiều lần bị đả kích, thân là đàn ông, làm sao hắn có thể tâm bình khí hòa được.
Sơ Tranh ngược lại không nghĩ tới, Lâm Phong hãm hại nguyên chủ, chỉ là bởi vì nguyên chủ ưu tú hơn hắn…
“Cậu có biết vì sao tôi càng thích Sơ Tranh hơn, mà không phải là cậu không?”
Lão Đại nghe xong, chỉ bình tĩnh đặt câu hỏi.
“Vì sao?!” Lâm Phong cũng muốn biết: “Tôi tự nhận mình cũng không kém gì cô ta.”
“Bởi vì cậu quá coi trọng lợi ích trước mắt.” Lão đại nói: “Trước kia khi hai người cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, nhiều lần đều là Sơ Tranh vãn hồi cục diện, cậu có năng lực, tôi không phủ nhận, nhưng cách hành sự của cậu, sẽ quyết định việc cậu có thể đi được bao xa.”
Điểm này hắn đã sớm chỉ điểm cho Lâm Phong biết.
Đáng tiếc, Lâm Phong không thể hiểu được.
Cho nên hắn mới điều Sơ Tranh đi, để để phòng lỡ như có một ngày Lâm Phong hủy diệt người hắn xem trọng.
Nhưng mà không nghĩ tới, đáy lòng Lâm Phong lại cất giấu tâm tư như vậy.
Dường như Lâm Phong nghĩ đến chuyện gì đó, cánh môi run nhè nhẹ.
“Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không thể nói gì hơn.” Lâm Phong cắn răng: “Muốn làm gì thì làm.”
“A.”
Lão đại cười lạnh một tiếng.
“Anh…” Lâm Nghiên run rẩy gọi hắn một tiếng: “Em không muốn chết.”
Lâm Phong liếc nhìn cô ta một cái, cuối cùng cũng mềm lòng: “Chuyện này không liên quan đến em gái tôi, là tôi ép nó, xin lão đại hãy tha cho em gái tôi một con đường.”
Lão đại đốt thuốc.
Trong phòng lâm vào yên tĩnh.
“Sơ Tranh.” Lão đại gọi tên Sơ Tranh: “Cô nói xem?”
Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, nếu như đổi thành người khác, thì có lẽ đã sớm ngồi không yên.
Sơ Tranh giống như không có cảm giác gì, giọng điệu bình thản đáp: “Xử lý theo quy củ.”
“Nghe thấy chưa.” Lão đại rất hài lòng với câu trả lời của Sơ Tranh: “Quy củ chính là quy củ, không ai có thể phá.”
Lâm Phong ngẩng đầu, con ngươi hằn lên tia máu nhìn chằm chằm vào lão đại: “Tôi đã vì ông mà làm nhiều chuyện như vậy, ông không thể nhìn vào phần tình cảm đó, mở ra một con đường sao?”
“Nếu như cậu nhớ rõ quy củ, thì sẽ không đi đến bước đường này.”
…
Chứng cứ bày ra trước mặt, Lâm Phong và Lâm Nghiên không thể giảo biện nữa.
Lão đại gọi tất cả mọi người tới, mục đích là giết gà dọa khỉ.
Kết cục của việc phản bội hắn, phản bội tổ chức, chính là sống không bằng chết.
Lão đại xử trí người xong, bảo những người còn lại đều tản ra trước, duy chỉ lưu lại mình Sơ Tranh.
“Sơ Tranh, tôi nghe nói trước kia cô thích Lâm Phong?”
Lão đại hút xì gà, hỏi rất tùy ý, giống như đang nói chuyện nhà.
“Đó là lúc trước.” Nguyên chủ tự cho là sự yêu thích của mình rất bí mật, sẽ không bị phát hiện, bây giờ xem ra, chuyện gì vị lão đại này cũng biết.
Lão đại liếc nhìn cô một cái, nhấn đầu thuốc vào trong gạt tàn: “Những tin tức kia là cô gửi cho tôi?”
“Tin tức gì.”
“Những tin tức có liên quan đến Lâm Phong.” Lão đại nói.
“Mặc dù làm nghề này của chúng ta không nói quy củ nhiều, nhưng loại chuyện này, vẫn phải cầm chứng ra rồi nói chuyện.” Sơ Tranh bình tĩnh tự thuật: “Không phải tôi.”
Lão đại cười nhẹ một tiếng: “Được, cô không thừa nhận cũng không sao. Cô chỉ cần biết, tổ chức mới là nơi cô quay về, vĩnh viễn đừng bao giờ phản bội.”
Nơi ta quay về…
Sao có thể là nơi này được.
Toàn là nói mò!
“Không có việc gì nữa thì tôi đi trước.” Thẻ người tốt đang ở nhà đó.
“Nghe nói cô nhận nhiệm vụ của Tấn Ninh kia?” Lão đại trầm ngâm một tiếng.
“…” Việc này đã báo cáo cho tổ chức, không có cách nào phủ nhận được.
Lão đại lại hỏi: “Cô thu hoạch được tín nhiệm của Tấn Ninh chưa?”
“Trong tay hắn có một phần danh sách, tôi cần cô tìm được danh sách kia.”
“Danh sách gì?” Sơ Tranh hỏi.
“Cái này cần phải do chính cô tìm, tôi chỉ biết trong tay hắn có, hình thức tồn tại cụ thể là gì, tôi không rõ.” Nếu không thì nhiệm vụ này cũng sẽ không khó như vậy.
“Làm sao tôi biết mình phải tìm cái gì?” Đây không phải là đang cố ý làm khó cô sao?!
Lão đại ý vị thâm trường: “Sơ Tranh, cô rất thông minh.”
“…” Cho dù ngươi khen ta, thì ta cũng hoàn toàn không biết đó là thứ gì, và cũng không thể ở dưới tình huống không có chút nhắc nhở nào, mà tìm được đồ ra!
Nếu bắt buộc phải tìm được.
Vậy thì không phải là tìm.
Mà là tạo!
#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!