Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mặc kệ Huyết tộc phản đối như thế nào, Sơ Tranh cũng không hề dao động.
Huyết tộc tức giận đến giơ chân, chọn Huyết tộc trẻ đẹp trong Huyết tộc, đưa đến chỗ Sơ Tranh bên này.
Lúc đầu Sơ Tranh còn rất hòa khí, từ đâu tới thì về lại nơi ấy.
Sau đó cô bị làm cho bực bội, treo mấy người này ở bên ngoài cả mấy ngày.
Tàn bạo cực kì.
Thế là tiếp theo, không có Huyết tộc nào nguyện ý đi nữa.
So sánh một chút, Chức Không liền được không ít Huyết tộc hâm mộ.
Một nhân loại, mà có thể được nữ vương ưu ái đến mức này.
Rốt cuộc Chức Không cũng chỉ là một thiếu niên, không có thù hận đè nặng trên người, tâm tính của hắn tựa hồ lại trở về tuổi niên thiếu.
Cả người nhìn qua đều sáng sủa hơn không ít.
Cũng càng thêm đẹp…
Mười sáu tháng mười.
Toàn bộ lâu đài cổ đều lộ ra sự vui mừng hớn hở.
Hôm nay là sinh nhật Chức Không, cũng là ngày đại hôn của Sơ Tranh và Chức Không.
Trải qua hơn nửa năm giằng co, Huyết tộc thỏa hiệp.
Vương phu là nhân loại đầu tiên trong lịch sử, sắp sinh ra.
Hôn lễ của Huyết tộc, cũng không phức tạp lắm.
Sơ Tranh cảm thấy nó còn tùy ý hơn nhiều so với hôn lễ của nhân loại.
“Điện hạ đâu?”
“Vừa rồi còn ở đây… Tô Cực, điện hạ đâu?”
“Tìm điện hạ làm gì? Chính các ngươi không chơi được à?” Tô Cực ngăn những người đi tìm điện hạ khắp nơi lại.
Điện hạ cũng thế.
Không thể chờ thêm một chút sao!
Đám người này còn chưa đi mà!
…
Lúc này Sơ Tranh bị người tìm khắp nơi, đang ở trong phòng.
Chức Không ở bên cạnh thay quần áo, vừa rồi không cẩn thận làm bẩn.
Áo đuôi tôm màu trắng bị hắn cởi ra, chỉ còn lại áo sơ mi bên trong.
Chức Không tìm trong tủ quần áo một bộ đồ có thể thay được, vừa mặc vừa đi đến bên cạnh Sơ Tranh: “Được rồi, xuống dưới…”
Chữ “đi” còn chưa nói xong, Chức Không liền bị Sơ Tranh kéo, ngã về trên chiếc giường lớn phía sau.
Trước mắt Chức Không nhoáng lên một cái, thân thể bị đè ở phía dưới.
“Điện hạ?”
“Không chịu nổi nữa.” Đầu ngón tay Sơ Tranh phất qua vạt áo hắn, lòng bàn tay lạnh buốt cọ lên làn da, Chức Không giật mình một cái.
“Điện hạ…”
“Em rất đói.” Đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn uống gì.
Chức Không: “…”
Chức Không hơi khẩn trương.
Hai tay Sơ Tranh chống ở hai bên bả vai hắn, ánh mắt rơi trên gương mặt hắn, nửa ngày không có động tĩnh.
Sơ Tranh có chút sầu muộn.
Tô Cực nói phải giao phối mới không thống khổ như vậy.
Cho nên là cắn trước?
Hay là giao phối trước?!
Có cần đi xuống hỏi Tô Cực một chút không…
Hô hấp của Chức Không lộn xộn, hắn giơ tay lên, cởi bỏ nút áo sơ mi.
Ngón tay thon dài trắng nõn, chậm rãi cởi nút áo, hình ảnh kia vô cùng đẹp mắt.
Nút áo cuối cùng rơi xuống, áo sơ mi trượt ra, lộ ra lồng ngực của thiếu niên.
Mặc quần áo vào nhìn có vẻ tinh tế gầy yếu, nhưng cởi quần áo ra mới biết dáng người thật đẹp, đường cong vân da trôi chảy, khi hô hấp, lồng ngực có chút phập phồng.
Hắn giơ tay lên, ôm cổ Sơ Tranh, chủ động đưa đôi môi lên.
…
Trong căn phòng hắc ám, chỉ còn lại âm thanh mập mờ.
Sơ Tranh đè lên thiếu niên, trong cổ họng hắn thỉnh thoảng tràn ra một tiếng rên rỉ cực nhẹ.
Sơ Tranh hôn hôn khóe miệng hắn, từ cằm chậm chạp rơi xuống cổ.
“Em cắn?”
Hô hấp của Chức Không hơi ngừng lại, ôm sát cô, sau khi đưa chính mình đến nơi càng sâu hơn, chậm rãi gật đầu: “Ừ.”
Sơ Tranh kéo áo sơ mi xuống, cắn cổ Chức Không, âm thanh rất nhỏ khi răng nanh đâm rách làn da, cô cũng nghe thấy được.
Máu tươi tràn vào, hương vị thơm ngọt đánh thẳng vào vị giác.
Cảm giác nhói nhói làm thân thể Chức Không run rẩy một chút.
Sơ Tranh ôm hắn xoay người, để Chức Không ở phía trên.
“Có thể động không?”
Chức Không không lên tiếng, chỉ chậm rãi động.
Đau đớn và khoái cảm kích thích thần kinh hắn, đầu óc hơi choáng, giống như giẫm lên đám mây mềm mại, rồi bỗng nhiên rơi xuống, ngã vào trong biển, lại bị sóng biển đưa lên không trung.
…
Sơ Tranh ăn uống no đủ, tinh thần tốt đến mức có thể đến thêm mấy lần.
Đáng tiếc Chức Không không được.
Mất máu dẫn đến hiện tại hắn chẳng muốn nhúc nhích tí nào, cả người đều mềm mại như bông, giống như một con mèo nhỏ cuộn tròn lại.
Sơ Tranh kéo người lại: “Khó chịu?”
“Vẫn tốt…” Thanh âm của Chức Không thấp: “Không khó chịu như lần trước.”
Lần trước mất máu dẫn đến choáng váng và đau đớn.
Nhưng lần này không giống…
“Muốn ăn gì đó không?”
Một hồi lâu sau Chức Không nhẹ gật đầu.
Sơ Tranh sắp xếp kỹ cho hắn, mặc quần áo vào, xuống dưới lấy đồ ăn cho hắn.
Phía dưới đã tản ra, toàn bộ lâu đài cổ lộ ra vẻ yên tĩnh.
Khi Sơ Tranh đi đến gian phòng của Tô Lê, nghe thấy giọng nói mơ mơ màng màng của Tô Lê.
Cửa không khóa chặt, Sơ Tranh nhìn hai bên một chút, len lén liếc một cái.
Không phải ta muốn nhìn lén.
Là cánh cửa này không khóa.
Gian phòng có chút tối, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hai bóng người.
Một phút đồng hồ sau, Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì đi xuống lầu.
Tật xấu không thích đóng cửa này của Tô Cực phải đổi!
Để sáng mai nói với hắn.
Trước đó Sơ Tranh đã phân phó, để phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, cho nên cô chỉ xuống dưới lấy đồ ăn rồi đi lên lầu.
Khi đi ngang qua gian phòng của Tô Lê, phát hiện cửa phòng đã bị đóng lại.
Ai.
【…】 Một tiếng “ai” này, ta thật đúng là không biết tiểu tỷ tỷ đang thở dài cái gì.
Sơ Tranh mở đèn, đặt đồ ăn ở bên cạnh, sau đó đỡ thiếu niên dậy.
Áo sơ mi trên người thiếu niên nhăn dúm dó, hai cúc áo cài lung tung, chẳng những không có tác dụng che đậy, mà ngược lại còn nhiều hơn mấy phần dụ hoặc.
Sơ Tranh nhịn không được hôn hắn.
Thiếu niên mềm mại dựa vào cô: “Điện hạ, anh đói…”
Sơ Tranh đưa đồ ăn cho hắn.
Hắn giơ tay ra đón, kết quả không có sực lực gì, thiếu chút nữa làm đổ.
Sơ Tranh đành phải bưng cho hắn.
Chức Không nhìn cô.
Sơ Tranh cũng nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Cuối cùng Chức Không thu tầm mắt lại trước, cầm muỗng, tự mình ăn.
…
Một đoạn thời gian kế tiếp, phần lớn thời gian Chức Không đều ở trong phòng, trừ ngẫu nhiên ra ngoài phơi nắng, hắn cơ hồ vừa mới dưỡng tốt thân thể, thì lại lâm vào vòng nuôi dưỡng tiếp theo.
Sơ Tranh còn nói là thân thể hắn quá kém…
Rõ ràng là cô quá phận!
Chức Không không dám chỉ trích cô, chỉ có thể yên lặng ăn nhiều thêm một chút, dưỡng tốt thân thể mình.
“Điện hạ, anh muốn rời khỏi nơi này…”
“Làm gì?”
“Anh mơ thấy cha mình.” Cảm xúc của Chức Không không tốt lắm.
“Trở về sao?”
“Em ở đây, anh có thể đi đâu?” Chức Không nói: “Anh chỉ là… Muốn đi gặp bọn họ một chút.”
Sơ Tranh hài lòng với câu trả lời của Chức Không: “Ừ, em đi cùng anh.”
Chức Không hơi kinh ngạc: “Anh… anh sẽ trở về, em không cần đi cùng anh đâu.”
“Anh không ở đây em đói thì làm sao bây giờ?” Em làm sao có thể để anh rời đi một mình! Nằm mơ!
Biểu cảm của Chức Không có chút quẫn bách.
Cô nói đói bụng còn có ý tứ khác.
Sơ Tranh mang Chức Không rời đi, trở lại cố hương.
Lúc ấy ngay cả thi cốt Chức Không cũng không kịp nhặt cho bọn họ.
Chức Không một lần nữa dựng lên bia mộ cho họ.
“Cha, con xin lỗi.”
Từ khi còn nhỏ hắn đã được học cách làm sao để đối phó với Huyết tộc.
Nhưng bây giờ…
Chức Không đứng trước bia mộ một lúc thật lâu
Chức Không ôm lấy Sơ Tranh từ phía sau.
“Xong rồi?”
“Anh thích em, điện hạ.”
Sơ Tranh kéo tay hắn ra, ánh mắt quét qua hàng bia mộ phía sau, sờ sờ đầu hắn.
“Em thích anh không?”
“Thích.”
Giữa hai đầu lông mày thiếu niên lộ ra ý cười: “Điện hạ, chúng ta trở về đi.”
Hắn không cách nào tiếp tục cầm vũ khí trong tay, hắn phải bỏ qua thân phận của mình, bỏ qua hết thảy, theo cô trầm luân trong bóng đêm.