Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh rất nhanh biết được “gian phu” của công chúa Vân Lan là ai.
Tên tiểu hầu gia của Thôi gia kia.
Đúng thế!
Chính là cái tên rớt quần trong hội đèn lồng lúc trước.
Hoàng đế tự mình tứ hôn cho công chúa Vân Lan và tiểu hầu gia của Thôi gia.
Nghe nói công chúa Vân Lan không muốn gả.
Nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lên kiệu hoa.
Ngược lại với công chúa Vân Lan không vui, thì Thôi tiểu hầu gia vui vẻ hơn rất nhiều.
Gã vẫn luôn thích công chúa Vân Lan.
Đáng tiếc công chúa Vân Lan không thèm để ý đến gã chút nào.
“Tại sao bệ hạ lại gả công chúa Vân Lan cho Thôi tiểu hầu gia nhỉ?”
“Ta cũng rất thắc mắc, bệ hạ yêu thương công chúa Vân Lan như thế, sao lại giao công chúa Vân Lan cho Thôi tiểu hầu gia chứ.”
“Còn gả vội vã như vậy nữa…”
Quần thần đều vô cùng khó hiểu.
Trước đó còn có đại thần đưa ra yêu cầu muốn cưới công chúa Vân Lan, kết quả chẳng những bị cự tuyệt, mà còn bị nhục nhã một phen.
Hoàng đế cũng tùy theo ý công chúa Vân Lan.
Ý tứ rõ ràng là muốn cho công chúa Vân Lan tự mình chọn phò mã.
Kết quả sao lại thành thân với tên tiểu hầu gia của Thôi gia này chứ?
Công chúa Vân Lan và Thôi tiểu hầu gia thành hôn, hôn lễ có chút gấp rút, nhưng vẫn rất long trọng.
Tuy nhiên công chúa Vân Lan rất không vui.
Phò mã còn chưa tới, đã gỡ khăn tân nương xuống.
“Công chúa cái này là điềm xấu…”
Công chúa Vân Lan trừng mắt nhìn qua.
Người kia lập tức ngậm miệng.
Thôi tiểu hầu gia uống đến say khướt tiến vào, người hầu hạ muốn nói gì đó, nhưng nhìn tư thế này của hai người, thì nhanh chóng phất phất tay, mang người rời đi.
Thôi tiểu hầu gia uống đến mức hai gò má đỏ bừng.
“Công chúa… Hắc hắc…”
Công chúa Vân Lan ghét bỏ hừ lạnh một tiếng.
Thôi tiểu hầu gia vào tân phòng không đến thời gian nửa nén hương, liền bị công chúa Vân Lan đuổi ra.
“Công chúa, công chúa mở cửa ra.”
“Cút!”
“Công chúa, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, nàng mau cho ta vào.”
“Bản công chúa bảo ngươi cút!”
Nói thế nào công chúa Vân Lan cũng không chịu mở cửa.
Tin tức Thôi tiểu hầu gia bị nhốt bên ngoài tân phòng, trong nháy mắt lan truyền ra.
Đương nhiên Thôi tiểu hầu gia uống đến say khướt, lúc này chẳng biết cái gì cả, gõ cửa đến mệt mỏi, nên nằm bên ngoài ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy trong phòng có âm thanh.
Thôi tiểu hầu gia đứng lên, dán vào cửa phòng nghe ngóng.
Càng nghe càng thấy không thích hợp.
Không biết lấy khí lực từ đâu, một cước đạp bay cửa phòng.
Công chúa Vân Lan bị người đè trên giường, bóp cổ, nhưng công chúa Vân Lan đang ra sức đấm đá hung thủ, làm hung thủ nhất thời không hạ thủ được.
Hung thủ thấy có người tiến vào, lập tức buông công chúa Vân Lan ra, nhảy khỏi cửa sổ rời đi.
“Bắt thích khách! Có thích khách!” Thôi tiểu hầu gia lập tức hô to vài tiếng, gọi người tới đuổi theo hướng hung thủ chạy thoát, còn gã thì chạy tới chỗ công chúa Vân Lan: “Công chúa, công chúa, nàng không sao chứ? Có bị thương không?”
Thôi tiểu hầu gia khẩn trương đỡ công chúa Vân Lan dậy.
Sắc mặt công chúa Vân Lan tái nhợt, thở hai cái, đẩy Thôi tiểu hầu gia ra: “Người đâu, có ai không, bản công chúa muốn hồi cung!”
…
Công chúa Vân Lan muốn hồi cung ngay trong ngày thành hôn, chuyện này lập tức trở thành trò cười của Thôi gia.
Hoàng đế Tấn quốc đương nhiên không cho công chúa Vân Lan trở về, chỉ phái người đi trấn an, thuận tiện trấn an cả Thôi gia nữa.
Nhưng chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu.
Liên tiếp có người ám sát công chúa Vân Lan.
Thích khách tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Từ trên xuống dưới thôi phủ, tuần tra liên tục không gián đoạn, nhưng cũng không ngăn cản được thích khách.
Thích khách lúc này cũng rất mệt mỏi.
Nếu như không phải đây là một con dê rất béo, thì sao hắn phải lăn lộn như thế chứ.
“Ta nói này, ngươi không có bệnh gì chứ?”
Thích khách đặt mông ngồi xuống vị trí đối diện Sơ Tranh.
“Muốn giết thì cứ giết, ngươi hù dọa nàng ta làm gì?”
Hắn đường đường là một sát thủ.
Mà lại đi dọa người, chuyện này nếu nói ra, thì hắn biết giấu mặt vào đâu nữa chứ?
“Ta có tiền không có chỗ tiêu, không được hả?”
Thích khách: “…”
Được thôi, ngươi là cố chủ.
“Nhưng ta vẫn rất tò mò, ngươi hù dọa nàng ta làm gì?” Một đại nam nhân như ngươi, thuê sát thủ đi hù dọa một nữ nhân, thích hợp sao?
Chẳng lẽ là vị hoàng tử Vệ quốc này thích công chúa Vân Lan… Không đúng, nếu như hắn thích công chúa Vân Lan, thì phải dọa Thôi tiểu hầu gia mới đúng.
“Có tiền mà ngươi không kiếm?” Ta còn có thể làm sao, ta đây chỉ vì phá sản.
【…】 Thứ cho ta nói thẳng, phá sản không phải phá như cô đâu.
Thích khách nghẹn họng.
Một con tin của địch quốc như ngươi, lấy đâu ra lắm tiền vậy hả!
Được rồi!
Nhìn vào phân lượng tiền…
“Chủ tử…” Giọng nói của Tiểu Sơn Tử vang lên từ bên ngoài.
Thích khách túm lấy ngân phiếu trên bàn, nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Sơn Tử cũng đúng lúc đẩy cửa ra đi vào: “Chủ tử, vừa rồi nô tài nhặt được cái này ở cửa cung.”
Tiểu Sơn Tử cầm trong tay một phong thư.
Sơ Tranh: “…”
Đến rồi đến rồi đến rồi!
Vệ quốc truyền mật tín cho cô.
Từ từ… Nhặt được?
Tùy tiện như vậy sao?
Sơ Tranh mở ra tin, phát hiện bên trong là giấy trắng.
Nhớ lại cách làm của nguyên chủ, Sơ Tranh bảo Tiểu Sơn Tử đưa ngọn nến qua đây.
Giấy viết thư được hơ trên lửa, lập tức hiện ra một hàng chữ viết.
Sơ Tranh dịch chuyển khỏi.
Vừa định nhìn, chữ viết liền bắt đầu biến mất.
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh chuyển tờ giấy về về, chữ viết lại từ từ xuất hiện.
Sơ Tranh: “…”
Cô quét mắt nhìn Tiểu Sơn Tử một vòng, Tiểu Sơn Tử đang tò mò nhìn thư, không nhìn cô.
Sơ Tranh điều chỉnh thân thể ngay ngắn, dùng cái tư thế này xem hết nội dung trong thư một lần.
Ngay cả một lời chào hỏi cũng không có, chỉ yêu cầu cô tìm biện pháp lấy được tình báo.
Trong phong thư này không hề đề cập đến chuyện mẫu thân của nguyên chủ.
Có lẽ là chờ sau này nếu cô không hành động, thì mới đưa tới lần nữa.
Sơ Tranh thiêu hủy tờ giấy.
“Chủ tử?” Tiểu Sơn Tử không biết chữ, cho nên nhìn nửa ngày cũng không biết phía trên viết cái gì.
“Không có việc gì, ngươi lui xuống trước đi.”
“… Vâng.”
Tiểu Sơn Tử ra ngoài, đóng cửa lại.
Sơ Tranh lập tức dựa vào ghế.
Một cái Tấn quốc và một cái Vệ quốc, ta phải làm sao mới được tính là nghịch tập thành công đây?
Tiêu chuẩn của Vương bát đản chính là sống tốt hơn bọn họ, để bọn họ hâm mộ ghen ghét…
Phiền phức quá.
Sơ Tranh lôi từ dưới giường ra một đống đồ vật ngổn ngang, tìm một thứ tương đối đáng giá, sau khi sắp xếp gọn gàng thì bảo Tiểu Sơn Tử đưa ra ngoài.
Người Vệ quốc nhận được hồi âm của Sơ Tranh: “???”
Thập tam hoàng tử đưa đồ trang sức cho bọn họ làm gì?
Hơn nữa còn là đồ của nữ nhân?
Thứ này để ám chỉ cái gì chứ?
…
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời tiểu tỷ tỷ thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Liên Quỳnh. Nhắc nhở: Mời tiểu tỷ tỷ lập tức tiến về miếu Thành Hoàng ở ngoại ô. 】
Sơ Tranh ôm đầu: “Mi có thấy phiền không, đêm hôm khuya khoắt không để cho ta ngủ ngon một giấc được à?”
Liên Quỳnh là con gà rừng chui từ đâu ra!
Không hề quen biết!
Không đi!
【 Tiểu tỷ tỷ, thẻ người tốt đó. 】 Vương Giả nói: 【 Thẻ người tốt treo, cô liền kéo ngược lại theo đó! 】
Làm hệ thống, nó dễ dàng lắm sao?
Không phải chỉ vì muốn tốt cho tiểu tỷ tỷ sao hả.
Sao cuối cùng vẫn thành lỗi của ta rồi?
Tiểu tỷ tỷ thật quá đáng!
“Đánh rắm.”
【 Tiểu tỷ tỷ, văn minh. 】
“Thẻ người tốt vẫn rất tốt.”
【…】 Không, hắn không tốt.
“Thẻ người tốt còn phải hắc hóa, sao có thể dễ dàng chết như vậy, ta không đi, mi câm miệng lại!”
【…】 Vương Giả bảo trì mỉm cười phục vụ: 【 Nhưng bây giờ tiểu tỷ tỷ không đi xoát chút cảm giác tồn tại, thì sao có thể để thẻ người tốt cảm thấy cô là người tốt được? Lúc này là thời khắc tốt nhất để làm người tốt đó! Tiểu tỷ tỷ cô đừng có ngủ, mời cô lập tức ngồi dậy, mau lên!! 】
Vương Giả có một câu nhất định phải nói: Ngủ ông nội cô, đứng dậy mau!
“Không, ta không muốn.”
Sơ Tranh kéo chăn che đầu lại.
【…】 Rốt cuộc là tại sao mà tiểu tỷ tỷ lại cảm thấy cô ấy che lỗ tai lại, thì sẽ không nghe thấy ta nói chuyện nữa chứ?!