Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thiên kim phủ thừa tướng đưa thiếp mời, mời cô ra ngoài.
Cấm quân bên ngoài không tiện ngăn đón thiếp mời của phủ thừa tướng, cuối cùng sau một phen xin chỉ thị, Sơ Tranh được quang minh chính đại thả ra.
Xe ngựa của Thường Yên đang chờ ở bên ngoài cửa cung, nàng không mặc nữ trang, mà dùng một thân nam trang.
Chợt nhìn thoáng qua còn một chút tư thế hiên ngang, cân quắc tu mi.
Nhưng mà so với Sơ Tranh, thì vẫn kém xa.
Dù sao một người là mặc nam trang thật nhiều năm rồi.
Một người là vừa mặc, kiểu gì cũng có thể nhìn ra một chút vết tích.
Đối với chuyện ra ngoài cùng Thường Yên, Sơ Tranh không có một chút hứng thú nào, nhưng cô muốn ra ngoài phá sản, có thể quang minh chính đại đi ra, dù sao cũng tốt hơn leo tường ra.
Lỡ như bị người ta trông thấy thì cô mất hết mặt mũi!
【 Bị người trông thấy cô sẽ bị tóm lại. 】 Một con tin lấy đâu ra mặt mũi.
“Nghe nói bệ hạ giam lỏng ngươi, nên ta mới đưa thiếp mời, mời ngươi ra ngoài, bệ hạ nể mặt phủ thừa tướng, sẽ không làm khó xử nhiều.” Thường Yên chủ động giải thích nguyên nhân của lời mời.
“Phủ thừa tướng sẽ không bị liên lụy?”
“Sẽ không.” Thường Yên có chút kiêu ngạo: “Phụ thân ta rất được bệ hạ tín nhiệm.”
“Ngươi có liên hệ gần với ta như thế, vậy thì không nhất định.”
“…” Thường Yên nghẹn họng: “Ta chỉ là một cô nương gia, bệ hạ sẽ không suy nghĩ nhiều. Có lẽ thập tam hoàng tử cũng chưa được đi dạo nhiều nơi, hôm nay Thường Yên làm chủ, dẫn ngươi đi khắp nơi xem một chút?”
Thường Yên dời chủ đề.
Sơ Tranh mặt lạnh, từ chối cho ý kiến.
Thường Yên coi như cô đồng ý, dẫn Sơ Tranh đi dạo hoàng thành.
Hoàng thành ở dưới chân thiên tử, náo nhiệt ồn ào, phồn vinh hưng thịnh.
“Thập tam hoàng tử, nơi vui chơi trong hoàng thành không nhiều lắm, nhưng mà…” Thường Yên vừa chuyển đầu liền không thấy Sơ Tranh đâu, nàng nhìn hai bên một chút, vừa vặn trông thấy Sơ Tranh tiến vào một cửa tiệm bên cạnh.
Thường Yên nhìn lên tên của cửa tiệm đó.
Đây là nơi bán đồ trang sức…
Thường Yên bảo hạ nhân chờ ở bên ngoài, nàng đi theo vào.
Trong tiệm không có người nào, chỉ có một mình Sơ Tranh đứng trước giá đỡ, chưởng quỹ đi từ bên trong ra, đầu tiên là kinh ngạc vì dung mạo của Sơ Tranh.
Chi lan ngọc thụ.
Tựa như công tử văn nhã bước ra từ trong bức họa.
Đứng trong một đống kim ngân tục khí, nhưng cũng không làm hắn nhiễm một chút tục khí nào, mà ngược lại có một loại khí chất thanh nhã lạnh nhạt tự phụ.
Trong hoàng thành có một vị công tử anh tuấn soái khí như thế này từ bao giờ vậy?
Chỉ ngây người trong chốc lát, chưởng quỹ lập tức mỉm cười đón khách: “Hai vị công tử, muốn xem cái gì? Mua cho phu nhân hay là tặng cho người trong lòng?”
“Không có phu nhân và người trong lòng không thể mua?” Sơ Tranh cầm một cây trâm cài hỏi.
“…” Biểu cảm của chưởng quỹ cứng nhắc trong chốc lát: “Công tử nói đùa, đương nhiên có thể.”
Nơi này của bọn họ đều bán đồ trang sức cho nữ tử, bình thường mà nói, chưởng quỹ nói vậy cũng không có sai lầm quá lớn.
Coi như gặp gỡ khách nhân mua cho muội muội hoặc là trưởng bối nữ trong nhà, thì cũng chỉ cần nói rõ một câu, không ai so đo nhiều.
Ai ngờ hôm nay lại có người đột nhiên hỏi hắn như vậy.
Sơ Tranh ném cây trâm cài kia về.
Đầu ngón tay trắng nõn thon dài xẹt qua giá đỡ bằng gỗ, đầu ngón tay lộ ra ánh sáng tinh tế, mỗi một ngón tay đều giống như được chăm sóc tinh xảo, hoàn mỹ không chút tì vết.
Thường Yên nghĩ thầm: Đôi tay này cũng quá thanh tú, giống y như tay của nữ hài tử vậy.
“Những thứ này…”
Sơ Tranh vừa nói được ba chữ, thì có người cắt ngang lời cô.
“Những thứ này ta muốn lấy hết!”
Ngoài tiệm đột nhiên có mấy người tiến vào, cửa tiệm vốn rộng rãi, đột nhiên trở nên chật chội.
Nữ tử được hạ nhân vây quanh tiến vào, khí thế khinh người một của thiên kim ăn chơi trác táng mang theo đám chân chó đi dạo, bày đến phi thường đúng chỗ.
Đây chính là Thôi tiểu thư của Vĩnh Yên hầu phủ.
Nàng ta chỉ vào đồ vật trước mặt Sơ Tranh, hào khí phất tay: “Gói lại hết cho bản tiểu thư.”
Sơ Tranh: “…”
Ngăn cản ta phá sản đều là ma quỷ, xử lý!
“Thế nào, không nghe thấy lời bản tiểu thư nói?” Thấy chưởng quỹ không có động tĩnh, Thôi tiểu thư lại nói: “Hay là ngươi nghĩ bản tiểu thư không trả nổi tiền?”
Chưởng quỹ biết Thôi tiểu thư, nhanh chóng cười lấy lòng: “Vâng, vâng.”
Chưởng quỹ lập tức muốn đi lấy đồ trang sức trên giá gỗ.
Sơ Tranh giơ tay ngăn lại, chưởng quỹ dùng ánh mắt ra hiệu cho Sơ Tranh, đừng xung đột với vị tiểu thư Thôi gia này.
Lúc này Thôi tiểu thư mới nhìn thấy Sơ Tranh, mày liễu giương lên, giọng nói the thé âm dương quái khí: “A, bản tiểu thư còn tưởng là ai, hóa ra là con tin Vệ quốc đây mà.”
Tay chưởng quỹ khẽ run rẩy.
“Lạch cạch —— “
Trâm cài trong tay rơi xuống.
Đây… Đây là con tin Vệ quốc?
Con tin Vệ quốc!!
Chưởng quỹ cảm thấy hôm nay mở cửa không nhìn hoàng lịch, đây là cái vận đen đủi gì thế này!
Thôi tiểu thư tới thì không nói, còn gặp phải một con tin Vệ quốc.
Sơ Tranh không nhìn Thôi tiểu thư, ngón tay điểm trên giá gỗ một cái: “Cái này…”
“Con tin Vệ quốc, ngươi dám đoạt đồ vật với ta à?” Đôi mắt đẹp của Thôi tiểu thư híp lại: “Ngươi phải nghĩ cho kỹ.” Trong ngôn từ tràn ngập sự uy hiếp.
Sơ Tranh chậm rãi nói tiếp: “Cái này không cần, còn toàn bộ gói lại hết.”
Chưởng quỹ: “…”
Thôi tiểu thư: “…”
Sắc mặt Thôi tiểu thư y như con tắc kè hoa, phá lệ đặc sắc.
Người ta không đoạt với ngươi, mà người ta vân đạm phong khinh gói lại hết toàn bộ.
Có cú vả mặt nào đau hơn cú này không.
“Chưởng quỹ, ta ra giá gấp đôi, mua hết toàn bộ!”
“Tiểu thư…” Tùy tùng khẩn trương nhắc nhở: “Chúng ta không có nhiều tiền như vậy, bị Hầu gia biết thì xong mất.”
Thôi tiểu thư hoàn toàn không nghe, khiêu khích nhìn Sơ Tranh.
“Vậy cho ngươi đi.” Sơ Tranh rất dễ nói chuyện, buông tha.
Thôi tiểu thư hừ lạnh một tiếng, dương dương đắc ý: “Không có tiền thì đừng có giả bộ làm người giàu, tưởng rằng mình đang ở Vệ quốc làm hoàng tử à.”
“Chưởng quỹ, ta ra giá gấp ba thị trường, mua cửa tiệm của ngươi.” Sơ Tranh không nhanh không chậm nói với chưởng quỹ.
Cô rút ngân phiếu ra, đặt trước mặt chưởng quỹ.
Nghĩ nghĩ, đem hết mấy tấm cuối cùng chồng lên trên.
Chưởng quỹ: “…”
Chưởng quỹ nuốt một ngụm nước bọt, đó là một xấp thật dày, mỗi một tấm đều là một ngàn lượng.
Không biết hắn kiếm bao lâu mới có thể kiếm ra chừng ấy.
Chưởng quỹ nhanh chóng thu ngân phiếu lại, vào trong ào ào lật khế đất, khế nhà, sổ sách, các loại giấy tờ loạn thất bát tao ra, bày toàn bộ trước mặt Sơ Tranh.
Hắn nhìn Thôi tiểu thư vẫn còn tức điên người mà chưa kịp phản ứng lại một chút, giống như con cua, cấp tốc xông ra khỏi cửa tiệm.
Hiện tại hắn chạy thì vẫn có thể lấy được một khoản tiền.
Lát nữa nếu hai người này gây sự, thì hắn cũng gặp nạn theo, nói không chừng đến cả mạng cũng mất.
Cái thao tác này của Sơ Tranh, có thể nói là rất cợt nhả.
Ngươi mua đồ đúng không?
Ngươi mua đi.
Ta từ bỏ.
Ta mua cửa hàng.
“Hoàng tử Vệ quốc!” Giữa hai đầu lông mày của Thôi tiểu thư dần dần sinh ra lệ khí: “Lần trước chính là ngươi làm hỏng chuyện của ta? Lần này ngươi còn muốn đối nghịch với ta? Ngươi cố ý?”
Sơ Tranh: “…”
Lần trước… Chuyện gì? Ta làm gì?!
【 Khuynh Hồng lâu, cô sai người ném người ta ra, quên rồi à? 】 Vương Giả nhắc nhở.
Ồ.
Chuyện đó à.
Cho nên đây là tới tìm ta tính sổ?
Vậy chắc chắn không thể thừa nhận!
“Ngươi nhận nhầm người.” Sơ Tranh lạnh lùng phủ nhận.
“Ta nhổ vào, cho dù ngươi có hóa thành tro bản tiểu thư cũng nhận ra!” Kỳ thật Thôi tiểu thư không nhớ rõ, ngày đó sau khi tỉnh lại, là đám chân chó nói lại cho nàng ta biết.
Làm tiểu thư của Vĩnh Yên hầu phủ, đã bao giờ bị người ta đối đãi như thế đâu.
Lại còn bị một con tin đối xử như thế.
Hắn dựa vào cái gì chứ?!
Chuyện này tuyệt đối không được!
Nhất định phải lấy lại danh dự!
Cho nên vừa rồi tại ở ngoài cửa tiệm trông thấy, nàng ta lập tức tiến vào.
Sơ Tranh vô cùng nghiêm túc trả lời: “Hóa thành tro ngươi không có khả năng nhận ra ta.” Ngươi lại không có năng lực đặc thù, mà dám nói hóa thành tro cũng nhận ra, ngươi là tổ tông của tro à!
Thôi tiểu thư: “…”
Đây không phải chỉ là một câu nói bình thường thôi sao?