Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh tan học trở lại chung cư liền phát hiện có mấy người đứng ngoài cửa.
“Em họ Sơ Tranh.”
Trong mấy người kia, một gã đàn ông duy nhất không mặc tây trang màu đen tiến lên, cười đến thân thiết lại hòa ái: “Sao lại chuyển đến đây, làm anh tìm mãi.”
“Anh là ai?”
Đối phương sững sờ, ngược lại chỉ vào mình: “Em họ Sơ Tranh, anh à? Không nhớ rõ?”
Sơ Tranh ngay thẳng lắc đầu.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, những người nhà họ Thẩm này đại khái chỉ như phông nền trong anime, toàn bộ đều được đánh dấu là người nhà họ Thẩm, còn kì thực hình dạng thế nào, thì nguyên chủ hoàn toàn không nhớ rõ.
Dĩ nhiên không phải ký ức của cô ấy không tốt, mà cô ấy căn bản không tiếp xúc gì với những người này.
Nụ cười của Thẩm Phong có chút cứng ngắc: “Anh là anh họ Thẩm Phong của em, có nhớ không?”
“Ồ.” Tên ngược lại có chút ấn tượng.
Sơ Tranh đánh giá đám người phía sau gã một chút: “Có chuyện gì?”
Thẩm Minh vừa hỏi người nhà họ Thẩm có tới tìm cô không, kết quả vừa đảo mắt một cái thì phiền phức liền đến.
Hắn là miệng quạ đen sao?!
Thẩm Phong: “…”
Thẩm Phong bị thái độ lãnh đạm kia của Sơ Tranh làm cho vô cùng luống cuống, những câu nói đã chuẩn bị kỹ từ trước lúc này hoàn toàn không dùng được.
Thẩm Phong ho khan hai tiếng: “Không mời anh vào ngồi một chút sao?”
“Không được.” Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh lạnh băng: “Có chuyện gì, mau nói.”
“…” Thẩm Phong thiếu chút nữa không kiềm chế được lửa giận, con bé này cố ý sao?
Thẩm Phong cũng không tiện cưỡng ép Sơ Tranh mời mình vào nhà ngồi, gã cố gắng duy trì vẻ hòa ái: “Gần đây tập đoàn Thẩm thị xảy ra quá nhiều chuyện, bọn anh bên này cũng không có thời gian đoái hoài tới em họ, em họ đừng giận anh.”
“Trọng điểm.”
“… Là như vậy, bây giờ bác cả đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, anh muốn đón em họ sang nhà anh ở, sau này cũng tiện chăm sóc em hơn, mặc dù bây giờ tập đoàn Thẩm thị đang gặp khó khăn, nhưng nhất định sẽ vượt qua được, cũng không thể để em họ bị người khác bắt nạt.”
Thẩm Phong nói một đống lời như là từ tận đáy lòng, nói đến chính gã cũng đều cảm động.
Sơ Tranh: “…” Diễn rất hay.
Nhà ở của Thẩm gia không phải chính là đám người này hùa nhau lừa gạt từ chỗ nguyên chủ sao?
Nguyên chủ ngốc, cho rằng cô cũng ngốc chắc?
Sơ Tranh phân tích một chút, nói: “Các người đến vì Đế Vương Lục.”
Chuyện này cũng không truyền ra, Sơ Tranh không biết là Thẩm Minh phong tỏa tin tức, hay là người khác, nhưng đối với cô cũng chẳng có chuyện xấu.
Chỉ là người của Thẩm gia rõ ràng vẫn nhận được tin tức.
Nụ cười trên mặt Thẩm Phong cứng đờ.
Sơ Tranh thấy gã như thế, liền biết mình nói đúng.
Quả nhiên là không có lợi thì chẳng ân cần nổi.
“Đế Vương Lục tôi đã tặng cho người ta, đừng tiếp tục tới tìm tôi, chuyện của Thẩm gia, về sau không có quan hệ gì với tôi.”
Tiền thuốc men của cha Thẩm đắt đỏ bao nhiêu, cô cũng có thể lấy ra được, tập đoàn Thẩm thị phá sản hay không phá sản, đối với cô mà nói, một chút ảnh hưởng cũng không hề có.
Cô thậm chí còn có chút chờ mong tập đoàn Thẩm thị phá sản.
Mau làm tập đoàn Thẩm thị phá sản đi!
Quần chúng ăn dưa cũng rất nôn nóng đấy!
“Tặng người ta!” Thẩm Phong cất cao âm điệu hơn mấy phần, sau đó phát giác được mình kích động, vội vàng khôi phục lại: “Em họ Sơ Tranh, có phải em bị người ta lừa không?”
Thẩm Phong kinh hãi không thôi.
Đây chính là mấy tỷ đó!
“Không phải anh cũng định lừa gạt tôi à.” Sơ Tranh đẩy bọn họ ra, dùng vân tay mở cửa.
“Em họ Sơ Tranh, sao em có thể nghĩ như vậy, chúng ta là người một nhà, sao anh có thể hại em được?” Thẩm Phong vội vã ngăn Sơ Tranh lại.
Ánh mắt Sơ Tranh lạnh lẽo, đạp một cước lên đùi Thẩm Phong.
Thẩm Phong ăn đau, buông cánh tay chặn cửa ra.
Sơ Tranh ầm một tiếng đóng cửa lại, lưu lại Thẩm Phong tức hổn hển, đang đau đến mức đổ đầy mồ hôi lạnh.
Sơ Tranh gọi điện thoại cho bảo vệ chung cư, nói đám người này lén lén lút lút, rất nhanh bên ngoài liền yên tĩnh lại.
Nhưng người nhà họ Thẩm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Ngày hôm sau Sơ Tranh đi học liền bị người nhà họ Thẩm chặn ở ngoài cổng trường.
Bầu trời âm trầm, mưa nhỏ tung bay.
Sơ Tranh không mở ô, trên tóc phủ đầy một tầng sương trắng.
Lần này người tới chính là mẹ của Thẩm Phong, thím hai của nguyên chủ.
Xong chưa!!
“Sơ Tranh.” Mẹ của Thẩm Phong đứng ở ngoài cửa xe, bày ra một nụ cười giả tạo: “Thím hai muốn nói với cháu mấy câu, cháu lên xe đi.”
“Không rảnh.” Sơ Tranh đi vào trong trường học.
Vệ sĩ mà mẹ của Thẩm Phong mang đến lập tức ngăn cô lại, tư thế kia giống như nếu cô không lên xe, thì sẽ dùng sức mạnh.
Sơ Tranh: “…”
“Sơ Tranh à, thím hai muốn nói với cháu chút chuyện, sao cháu lại không nghe lời như thế.” Mẹ của Thẩm Phong thu liễm nụ cười.
Thật là phiền.
Xử lý là được rồi!
Ngón tay cái của Sơ Tranh ấn lấy ngón trỏ, nhẹ nhàng ép xuống, sau khi răng rắc một tiếng, tiếp đến cái thứ hai, cái thứ ba…
Mẹ của Thẩm Phong bị ánh mắt lạnh như băng của Sơ Tranh làm cho có chút rụt rè.
Con bé này làm sao vậy?
Bà ta còn sợ một con nhóc à?
Mẹ của Thẩm Phong lập tức thẳng tắp sống lưng, nghiêm mặt: “Thế nào, bây giờ thím hai gọi mà cháu cũng không có động tác gì à?”
Sơ Tranh đang chuẩn bị động thủ, bả vai đột nhiên hơi trầm xuống, bị kéo vào một lồng ngực rộng lớn nóng bỏng.
Chiếc ô màu đen che trên đỉnh đầu, giọng nói êm tai của người đàn ông vang lên: “Sao lại không mang ô?”
Sơ Tranh hơi nghiêng đầu, sườn mặt tuấn lãng của người đàn ông đập vào đáy mắt.
Người đàn ông này bất kể lúc nào cũng đều lóa mắt như vậy, khiến cho người ta không tự chủ được đem ánh mắt dừng lại trên người hắn.
“Phiền.” Một cơn mưa nhỏ mà thôi, che ô làm gì! Là con gái sao chỉ chút mưa gió ấy mà cũng không trải qua được!
“Lần sau không thể như thế nữa.” Ánh mắt người đàn ông buông xuống, bàn tay to rộng phất qua mái tóc cô, trong con ngươi thâm thúy dường như mang theo vài phần nhu sắc.
Sơ Tranh: “…”
Thẻ người tốt sao lại quái quái nhỉ?!
Ánh mắt kỳ quái, giọng điệu kỳ quái, động tác cũng kỳ quái…
Thẻ người tốt hỏng rồi sao?
Sơ Tranh hoảng sợ, vậy hắn sẽ còn cảm thấy ta là một người tốt sao?!
“Thẩm Minh!” Mẹ của Thẩm Phong nhận ra Thẩm Minh, lúc này đang xanh mặt: “Sao mày lại ở chỗ này?”
“Em gái tôi ở đây, câu hỏi này của thím hai có chút kỳ lạ đấy.” Thẩm Minh ngước mắt.
Mẹ của Thẩm Phong nhìn Sơ Tranh, rồi lại nhìn Thẩm Minh, trong chớp nhoáng giống như nghĩ ra chuyện gì đó, tức giận tới mức phát run: “Sơ Tranh, cháu đưa đồ cho nó?”
“Đúng thế.”
Không tặng thẻ người tốt của ta thì tặng cho ngươi chắc?
Mẹ của Thẩm Phong: “Nó đã bị đuổi ra Thẩm gia, cháu đem thứ quý giá như vậy cho nó, cháu điên rồi à? Cháu có biết bây giờ tập đoàn Thẩm thị cần bao nhiêu tài chính không? Cháu lại còn đưa đồ vật cho người ngoài, trong đầu cháu chứa cái gì vậy hả?”
Bàn tay Thẩm Minh trượt xuống, ôm eo Sơ Tranh, hơi dùng sức, làm cho cô gần sát vào mình.
Sơ Tranh nhìn hắn, Thẩm Minh lại tiếp lời mẹ của Thẩm Phong: “Thím hai, tôi đưa em gái vào trường học trước, sau đó sẽ nói chuyện với bà.”
“Thẩm Minh, Sơ Tranh còn nhỏ tuổi, mày đừng mơ mà gạt nó!” Mẹ của Thẩm Phong giẫm lên giày cao gót lộc cộc đi tới, phẫn nộ trừng mắt nhìn Thẩm Minh, muốn kéo Sơ Tranh về.
Sơ Tranh ghét bỏ lui lại, nhưng Thẩm Minh ôm cô, cô chỉ có thể dựa vào trong ngực hắn.
Khóe miệng Thẩm Minh khẽ nhếch, ôm Sơ Tranh lui lại, lông mày nhẹ chau lại: “Thím hai, bà hù đến em gái tôi.”
Hắn cúi đầu xuống, nói bên tai Sơ Tranh: “Đi thôi, anh đưa em vào trong, chuyện này để anh giải quyết, được không?”
Sơ Tranh nhìn mẹ của Thẩm Phong một chút, quanh quẩn giữa xử lý và bớt phiền phức, cuối cùng gật đầu.
“Thẩm Minh!”
Mẹ của Thẩm Phong muốn ngăn cản Thẩm Minh, chỉ huy vệ sĩ đi lên, Lâm Dương bên kia mang người tới, hai bên cứ như vậy giằng co ở trước cổng trường học.
Lúc này trước cổng trường có không ít người, đại bộ phận đều quay đầu quan sát.
Lúc này trời mưa, đều che dù, nên đám người cũng không nhìn thấy rõ lắm tình huống là thế nào.
Chỉ nhìn thấy một đám người mặc tây trang màu đen cầm ô đứng ở bên kia, có chút giống cảnh tượng nhân vật lớn của xã hội đen ra ngoài vào ngày mưa.