Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bộp ——
Điện thoại đập vào tường, rơi xuống mặt đất, màn hình vỡ vụn.
Nhưng điện thoại vẫn kiên cường sống sót.
Nội dung phía trên, vừa vặn dừng lại ở bức ảnh mập mờ kia.
Sắc mặt Sở An Dương âm trầm.
Phụ tá riêng của hắn ta, đứng ở bên cạnh, không dám thở mạnh.
“Bức ảnh này từ đâu tới?” Hắn ta và Giản Đan ra ngoài, đều vô cùng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để cho người ta trông thấy.
Tài khoản vạch trần chỉ là một acc nhỏ.
Ngay cả chứng thực cũng không có.
“Sở tổng…” Phụ tá riêng biết rất rõ chuyện của Sở An Dương: “Bức ảnh này chắc chắn không phải do chó săn chủ, người duy nhất có thể chụp được kiểu ảnh này…”
Phụ tá riêng không nói ra cái tên đó.
Nhưng Sở An Dương rõ ràng.
Trì Sơ Tranh.
Chỉ có Trì Sơ Tranh mới có cơ hội chụp ra loại ảnh này.
Sở An Dương nhớ tới, ngày đó quả thực cô ấy có đi qua… Bởi vì lúc ấy bên ngoài có phóng viên, vì không muốn để phóng viên phát hiện ra Giản Đan, cho nên hắn ta mới gọi Trì Sơ Tranh đúng lúc cũng ở nơi đó qua.
Hay cho một Trì Sơ Tranh.
Còn dám chụp trộm hắn.
“Đè tin tức này xuống cho tôi, tôi không hi vọng tiếp tục nháo ra chút tiếng gió nào.” Sở An Dương phân phó phụ tá riêng.
“Vâng, Sở tổng.”
Phụ tá riêng nhanh chóng đi an bài.
Sở An Dương không biết trong tay Sơ Tranh còn có ảnh chụp rõ ràng hơn hay không.
Cho nên Sở An Dương không dám mạo hiểm, chỉ có thể rút lui những chuyện đã tính sẵn để hại Sơ Tranh.
…
“Ảnh chụp kia là cô phát?”
Lan Linh lái xe, hỏi Sơ Tranh bên tay lái phụ.
“Ảnh chụp gì?” Sơ Tranh bày ra tư thế “lão đại ta đây cái gì cũng không biết”.
“Bức ảnh của Sở An Dương.” Lan Linh nói: “Cô làm?”
“Không phải.”
Người đại diện lôi lệ phong hành liếc cô một cái, môi đỏ khẽ mở: “Sở An Dương dường như rất sợ tin tức kia truyền ra, hắn là loại nhân vật công cộng, cũng không sợ có tai tiếng gì, khi đang kết giao với cô, cũng từng truyền ra không ít tai tiếng, nhưng mà chưa từng thấy hắn khẩn trương như vậy… Hắn thật sự ngoại tình à?”
Mặc dù Sở An Dương không phải người trong giới.
Nhưng ngành nghề hắn ta làm chính là ngành giải trí, cần phải duy trì một chút thiết lập nhân vật của mình.
Sở An Dương cũng không phải mang hình tượng của một hoa hoa công tử, nếu thật sự ngoại tình, thì coi như phá nát thiết lập nhân vật của mình.
“Không biết.”
Sơ Tranh đối với chuyện này, câu trả lời tiêu chuẩn chính là: “Không phải, không có, không biết.”
Cô còn dùng một khuôn mặt đơ.
Bởi vậy cho dù Lan Linh là người đại diện toàn năng am hiểu cách nhìn người, thì cũng không thể nhìn thấu rốt cuộc chuyện cô nói là thật hay giả.
Cô ấy nhớ…
Giả thiết nhân vật của Trì Sơ Tranh là kiểu dịu dàng mà?
Trong hiện thực, cô cao lãnh như vậy sao?
“Chung cư này bảo an rất tốt.” Lan Linh mang Sơ Tranh đi xem nhà: “Cô xem một chút đi, nếu như thích chỗ này, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cô.”
Chung cư trang hoàng sạch sẽ, xách túi vào là có thể ở rồi.
Hoàn cảnh quả thật không tệ.
“Hài lòng không?”
“Ừ.”
“Vậy để tôi sắp xếp cho cô.” Lan Linh đang muốn liên lạc với người cho thuê, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một tấm thẻ.
Lan Linh nghi hoặc nhìn về phía Sơ Tranh.
Nữ sinh đưa thẻ ngữ khí không chút do dự nói: “Mua.”
Lan Linh: “…”
Giải quyết xong chuyện nhà ở, Lan Linh tìm người chuyển đồ tới cho cô, thuận tiện mang tới một trợ lý nhỏ.
Trợ lý nhỏ dáng dấp trắng trắng mềm mềm, cười lên ngây thơ chân thành, đặc biệt đáng yêu.
Sơ Tranh rất hoài nghi ——
“Cô 1m 5 sao?”
Trợ lý nhỏ mềm mại nói: “Chị Sơ Tranh, em 1m 51.”
Sơ Tranh: “…”
Có khác nhau sao?!
“Về sau Lương Tịch đi theo cô, có chuyện gì thì phân phó cô ấy.”
Sơ Tranh hoài nghi: Nhìn tay nhỏ chân nhỏ này, cũng không đánh được một đòn đâu.
【…】 Người ta đến làm phụ tá cho cô, cô lại muốn cho người ta đi đánh nhau, tiểu tỷ tỷ là ma quỷ sao?
“Tôi đi trước.”
“Chị Lan đi thong thả.” Trợ lý nhỏ phất tay với Lan Linh.
Lan Linh rời đi, Sơ Tranh mặt không cảm xúc đi vòng quanh trợ lý nhỏ hai vòng.
Trợ lý nhỏ đột nhiên có chút thấp thỏm.
Nhưng mà Sơ Tranh chỉ chuyển hai vòng rồi đi mất……
Trợ lý nhỏ gãi gãi đầu: “Chị Sơ Tranh, chị có cần em làm gì không?”
“Không cần.”
“Ồ.”
Trợ lý nhỏ đánh giá xung quanh, bắt đầu chủ động thu dọn phòng.
Sơ Tranh ngồi trên ghế sofa, lúc đầu còn ngồi rất đoan chính, nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Sơ Tranh càng ngày càng nghiêng xuống, dựa vào tay vịn của ghế sofa.
Cuối cùng… Sơ Tranh từ bỏ, trực tiếp nằm xuống.
Trợ lý nhỏ ngược lại không cảm thấy có gì không đúng.
Bắt đầu quét tước dọn dẹp toàn bộ chung cư một lần.
Sơ Tranh giống như có thể trông thấy chung cư của cô sáng lấp lánh lên.
“A…” Trợ lý nhỏ ngại ngùng cười: “Chị Sơ Tranh, chị có đói bụng không?”
“… Vẫn tốt.”
“Vậy em đi nấu cơm cho chị.” Trợ lý nhỏ nói: “Chị có ăn kiêng không?”
Sơ Tranh lắc đầu.
Trợ lý nhỏ liền tung ta tung tăng đi.
Sơ Tranh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lan Linh.
Sơ Tranh: Trợ lý cô tìm có phải có hội chứng tăng động không?
Lan Linh:??
Sơ Tranh: Từ sau khi vào nhà liền đi qua đi lại không ngừng.
Đây không phải tăng động thì là gì?
Lan Linh: Chỉ là tinh lực của cô ấy tương đối tốt, Lương Tịch rất nghe lời, cô yên tâm mà dùng. Nếu không phải thiếu người, thì tôi còn không nỡ phân cô ấy cho cô đâu.
Sơ Tranh nhìn lời này của Lan Linh, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng mà lại giống như không có bệnh gì.
Cô nhét điện thoại về lại dưới người, nằm trên ghế sofa tiếp tục xem TV.
Động tác của Lương Tịch rất nhanh, Sơ Tranh còn chưa xem xong một tập phim yêu hận tình thù luân lý, thì Lương Tịch đã gọi cô đi ăn cơm.
Từ khi có trợ lý tăng động Lương Tịch này, Sơ Tranh phát hiện mình càng bớt đi bao nhiêu phiền toái.
Nếu người phụ tá này có thể giúp cô phá sản thì càng hoàn mỹ hơn nữa.
Đáng tiếc…
Lương Tịch là một cô gái tốt biết cần kiệm quản gia.
Mỗi lần nhìn Sơ Tranh vung tay quá trán tiêu tiền, Lương Tịch đều dùng vẻ mặt muốn nói lại không dám.
Đưa tiền bảo cô ấy mua đồ, cô ấy có thể mua về một mặt hàng vừa đẹp mà giá cả lại cực rẻ.
Sơ Tranh: “…” Ta chỉ muốn đắt nhất!!
…
“Chị Sơ Tranh, tối hôm nay sáu giờ, chị Lan sẽ tới đón chị.” Lương Tịch vừa nhìn điện thoại, vừa nói với Sơ Tranh.
“Làm gì?”
“Có hoạt động.” Lương Tịch nói.
“…”
Từ sau khi cô giải ước, Sở An Dương bên kia liền thông báo ngừng tất cả hoạt động và tất cả các bộ phim của cô.
Không biết là mấy người trong giới vì thấy Sở An Dương phong sát cô.
Hay là những người này trở ngại mặt mũi của Sở An Dương, sau khi nhiệt độ lắng xuống, cũng không ai tìm cô.
Nghệ sĩ sợ nhất không phải là tai tiếng.
Mà là không lộ ra ánh sáng được.
Chỉ cần bạn không lộ ra ánh sáng, thì chẳng mấy chốc sẽ không còn ai nhớ bạn là ai.
Không biết Lan Linh lấy được thư mời của tiệc rượu do nhãn hàng trang sức Vloria tổ chức ở đâu, dẫn Sơ Tranh có mặt.
Lan Linh chỉnh lý lễ phục cho Sơ Tranh: “Lần này Vloria tổ chức tiệc rượu, mục đích chủ yếu là tìm kiếm người phát ngôn, sẽ có rất nhiều nghệ sĩ đến, đây là tài nguyên đỉnh cấp, có thể lấy được hay không, thì phải xem buổi tối ngày hôm nay.”
Trang sức Vloria nổi tiếng toàn thế giới.
Cho dù là những minh tinh tuyến đầu, cũng sẽ vì quyền phát ngôn này mà tranh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Mặc dù Sơ Tranh là tiểu hoa đán có tên tuổi.
Nhưng muốn lấy được quyền phát ngôn này thì cũng có chút khó khăn.
Chẳng qua nếu như lấy được hợp đồng này, thì những ảnh hưởng trái chiều mà Sở An Dương mang đến, sẽ tan rã trong nháy mắt.
Lan Linh là rất dụng tâm lập kế hoạch cho cô.