Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh dựa vào ghế ngồi, hai chân bắt chéo, tư thế ngồi đoan trang quý khí.
Tay trái cô đặt lên cổ tay phải, đầu ngón tay cọ lên cổ tay trắng nõn, lạnh như băng nói: “Anh không sợ kim chủ của anh ghen?”
Phong Vọng ngồi hơi xa, nhưng vẫn là tư thế ngồi như không có xương cốt, cả người đều giống như đang hoá lỏng vậy.
Mũ áo trượt xuống một nửa, lộ ra mái tóc rối bời của hắn.
Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua rơi vào trên tóc hắn.
Cái này nhìn qua…
Có chút mềm.
Ngón tay cọ lên cổ tay của Sơ Tranh nhịn không được gãi gãi.
Muốn sờ.
Thử xem xúc cảm có được không…
“Tiểu sư muội, cô đang ghen phải không?” Ánh mắt Phong Vọng rơi ở phía trước, hừ nhẹ một tiếng: “Những cô gái như các cô chính là nông cạn, chỉ biết nhìn mặt.”
Sơ Tranh lạnh lùng hỏi: “Anh trừ mặt ra thì còn cái gì?”
Phong Vọng: “…”
Nói trúng tim đen.
…
Sơ Tranh thật sự ném Phong Vọng lại giữa đường.
Cô là một người tốt nói lời giữ lời.
【…】 Ha ha, loại chuyện phát rồ như thế, cũng chỉ có cô làm được.
Sơ Tranh bảo Lương Tịch đưa mình đến chỗ Lan Linh.
Lan Linh có phòng làm việc của mình, còn có một đoàn đội.
“Sao cô lại qua đây?”
Lan Linh có chút kỳ quái.
Nhưng rất nhanh liền nhảy vào chủ đề chính: “Vừa vặn, chỗ tôi có hai kịch bản, cô cầm về xem đi.”
Lan Linh lấy từ trong ngăn kéo ra hai cuốn kịch bản, đưa cho Sơ Tranh.
“Cũng không tệ, tôi đã chọn qua.”
Sơ Tranh nhận lấy kịch bản mở ra, kéo cái ghế ra ngồi xuống đối diện.
Lan Linh tự nói: “Bây giờ cô không thể tùy tiện nhận phim, muốn nhận thì phải nhận loại phim tương đối có tính đại biểu, có thể khiến cho người ta xem là lập tức nhớ kỹ cô… Tôi đã xem qua những bộ phim trước kia cô đóng, tuy rằng không thiếu vai diễn quan trọng, nhưng cảm giác đem đến cho người xem vẫn chưa sâu sắc lắm.”
Sơ Tranh trầm mặc nghe.
Chờ Lan Linh nói xong, cô mới lên tiếng: “Tôi hỏi cô một vấn đề.”
“Cô hỏi đi.”
“Kim chủ của Phong Vọng là ai?”
Trong không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Lan Linh để bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Tùy tiện hỏi một chút, không thể nói?” Sơ Tranh rất thẳng thắn, giống như thật sự chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Lan Linh cúi đầu xuống, tiếp tục xem văn kiện: “Phong Vọng làm gì có kim chủ nào, chính hắn thổi phồng lên thôi.”
Sơ Tranh: “???”
Thổi phồng?
Đây là trò chơi gì thế?!
Kim chủ còn có thể thổi ra à?
“Vậy sao hắn có thể hoành hành ngang ngược trong giới giải trí như thế?” Dựa vào mặt sao?
Hắn đẹp như thế, nếu như không ai hộ tống, vậy sao không ai coi trọng hắn? Ép buộc hắn? Chiếm hữu hắn?
Lan Linh cười một tiếng: “Việc này tôi không tiện nói với cô, người nào cũng có thủ đoạn sinh tồn, cô có, Phong Vọng cũng có.”
Lan Linh biết điểm dừng, cô ấy tin tưởng Sơ Tranh là người thông minh.
Có một số việc không nên truy hỏi đến cuối cùng.
Chuyện Phong Vọng không có kim chủ, toàn bộ đoàn đội của bọn họ đều biết, đây không phải bí mật, cô ấy không nói, cũng sẽ có người nói cho Sơ Tranh.
Bằng không thì mỗi lần xảy ra chuyện, bọn họ cũng không cần vội vàng giống như chó vậy.
Quả nhiên Sơ Tranh không hỏi nữa.
Cô cầm kịch bản rời đi, nửa đường chấp nhận lời mới kết bạn của Phong Vọng.
Avatar của Phong Vọng là chính hắn, nụ cười thập phần khoe khoang, phía sau là biển, ánh sáng đánh đến vô cùng tốt, hoàn toàn phác họa ra hình dáng của người đàn ông, đẹp đến mức khiến cho người ta cảm thấy rất không chân thực.
Tên cũng không khác tên Weibo lắm [Phong Vương đại nhân đẹp trai vô địch vũ trụ ].
Sơ Tranh: “…”
Có phải thẻ người tốt có chứng vọng tưởng gì không!
[Phong Vương đại nhân đẹp trai vô địch vũ trụ: Không phải tiểu sư muội không chịu chấp nhận sao? ]
Tin nhắn của Phong Vọng lập tức gửi tới.
[ Sơ Tranh: Trượt tay. ]
[ Phong Vương đại nhân đẹp trai vô địch vũ trụ: A, tiểu sư muội khẩu thị tâm phi không tốt lắm đâu, cô coi trọng mỹ mạo của tôi thì chính là coi trọng mỹ mạo của tôi, tôi lại không ngại. ]
[ Sơ Tranh:… ]
Kéo đen đi.
Wechat đinh đinh vang lên.
Sơ Tranh không nhìn nữa, nghĩ đến tên yếu gà còn đi khoác lác mình có kim chủ này, cũng sẽ không có tin tức gì quan trọng đâu.
…
Chỉ qua hai tiếng, Sơ Tranh liền thấy Phong Vọng leo lên hot search.
# Phong Vọng Phương Lý #
# Phong Vọng lần nữa đoạt vai diễn #
# Phong Vọng cút ra khỏi giới giải trí #
Lần này lên cùng một nghệ sĩ tên là Phương Lý.
Phương Lý, tiểu thịt tươi đang hot, bởi vì thiết lập nhân vật là tiểu ca ca mềm manh đáng yêu đang rất được ưa chuộng.
Đương nhiên dánh dấp của Phương Lý quả thật rất đáng yêu.
Chính là loại nhìn qua ngốc ngốc manh manh ấy…
Sơ Tranh cảm thấy cái từ này có chút kinh khủng.
Người cô trông thấy ở hội sở kia, cũng không giống như một tiểu ca ca ngốc ngốc manh manh.
Lần trước Phương Lý bị Phong Vọng cướp vai diễn, lúc này mới qua bao lâu, lại bị cướp…
Fan hâm mộ của Phương Lý hận không thể bắt Phong Vọng lại, tháo thành tám khối.
Như thế Sơ Tranh mới biết, người mà lần trước đám fan hâm mộ kia gọi là Hoảng Hoảng… tên là Phương Lý.
Phương thức lý giải của đám fan hâm mộ thật sự rất đặc biệt.
May mắn fan hâm mộ của nguyên chủ rất bình thường, đều gọi cô là Tiểu Khả Ái đó.
Đôi mắt của người xem đúng là sáng như tuyết.
【 Tiểu tỷ tỷ, xin hãy làm rõ ràng, đây là fan hâm mộ của nguyên chủ, không có quan hệ gì với cô đâu. 】 Bằng cái bộ mặt đơ này của cô, người ta sẽ gọi cô Tiểu Khả Ái à?!
Sát thần thì còn được.
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh tức giận che giấu Vương Giả.
Nguyên nhân gây ra chuyện này là vì Phương Lý bị phóng viên chặn lại ở bên ngoài hội sở, Phương Lý lễ phép trả lời vấn đề.
Sau đó nói gần nói xa nhắc đến chuyện hắn ta đi thử sức.
Đương nhiên người ta không nói thẳng là bị Phong Vọng cướp vai diễn.
Nhưng ký giả truyền thông ấy mà, chỉ cần một chữ, thì bọn họ đã có thể biên tập ra một kịch bản dài dằng dặc rồi.
Thế là Phương Lý liền được đắp nặn thành một nhóc đáng thương bị Phong Vọng khi dễ.
Trên Weibo tất cả đều là bất bình vì Phương Lý, tuyên bố muốn làm Phong Vọng cút ra khỏi giới giải trí.
Phong Vọng không có fan hâm mộ gì, có cũng chỉ là nhan đảng thuần liếm nhan.
Chỉ phụ trách liếm nhan, không chịu trách nhiệm bảo vệ danh dự cho Phong Vọng.
Kỳ thật lúc đầu cũng có nhan đảng nói chuyện giúp Phong Vọng.
Nhưng mà công lực đắc tội với người ta của Phong Vọng thật sự quá lợi hại, đám nhan đảng không chịu nổi, tăng thêm Phong Vọng căn bản không có ý tứ cần fan hâm mộ, cho nên về sau đám nhan đảng liền từ bỏ luôn.
Mắng chửi đi.
Không trở ngại chúng ta liếm nhan là được.
Sơ Tranh bỏ tiền xóa hot search này đi.
Tốt xấu gì cũng là thẻ người tốt của mình, sao có thể bị người mắng chửi được?
Sơ Tranh không chỉ xóa hot search, mà còn thuê thuỷ quân.
Lan Linh bên kia rất đần độn.
Cô ấy còn chưa động thủ, tại sao lại bị người ta áp xuống rồi?
Lan Linh có chút hoài nghi đi gọi điện thoại cho Phong Vọng.
“Phong Vọng, anh thật sự tìm kim chủ à?”
“Cái gì mà thật hay giả, tôi vốn dĩ có!”
“…” Lan Linh hận không thể chui từ trong điện thoại qua đánh hắn: “Nghiêm chỉnh mà nói, hot search trên Weibo đột nhiên biến mất, còn có thuỷ quân bênh vực anh.”
“Thật hay giả?” Dường như Phong Vọng rất kinh nghi: “Không phải có ai đó coi trọng tôi, muốn theo đuổi tôi chứ?”
“Anh không tìm ai chứ?”
“Không có.”
“Việc này có chút kỳ quái… tại sao anh và Phương Lý lại nổi lên xung đột? Không phải tôi đã bảo anh đừng đi trêu chọc hắn rồi hay sao?” Giọng điệu của Lan Linh đột nhiên chuyển hướng.
Phong Vọng bất mãn: “Ai trêu chọc hắn.”
Lan Linh hừ lạnh: “Anh cướp vai diễn của hắn làm gì?”
Phong Vọng đúng lý hợp tình: “Tôi cần.”
Lan Linh tức giận đến mức đập bàn: “Anh cần gì? Vai diễn lần trước anh cướp về anh đi à? Còn không phải tôi đi sau chùi đít cho anh à, mẹ nó tôi nợ anh đúng không?!”
Phong Vọng: “…”
Tút tút tút ——
Bên tai Lan Linh chỉ còn lại âm thanh báo bận.